Monday, December 31, 2007

Entry for January 01, 2008 My husband




Vừa đưa chồng ra LAX về VN để gặp lại các cố nhân!

12:10PM máy bay cất cánh. Theo đúng yêu cầu, phải có mặt tại sân bay để làm thủ tục trước 3 tiếng.

Đến trước quầy check-in lúc 9:15AM. Thấy chồng cứ loay hoay tìm tìm kiếm kiếm cái gì, xong lại nói nói gì đó có vẻ hơi… thẹn thùng ngại ngùng với cô nàng xinh đẹp ngay quầy check-in, rồi… như lưu luyến quay ra. Cô nàng cũng nhìn theo chồng 1 cách đầy… tình cảm.

Tui hùng dũng tiến tới hỏi: Xong chưa? Có gì không?

Anh chồng cười như mếu: Anh lấy lộn passport của em!

Trời hỡi! Có phải không vậy!

Tui chỉ cố gắng vớt vát 1 câu: Anh coi kỹ lại chưa? - Rồi!

Không thể thêm 1 lời nào, tui chỉ móc liền điện thoại ra gọi cho anh Quốc-anh trai tui (lúc đó đang tìm chỗ đậu xe): Anh Hiếu để quên passport ở nhà rồi! Lan ở lại coi hành lí, anh Quốc chở anh Hiếu về nhà lấy passport nghe! - OK! 12 giờ bay phải không?

Tui biết khi trả lời tui cũng là lúc anh tui đang nhẩm tính thời gian trở về nhà rồi vòng trở lên sân bay có kịp thời gian cho chồng tui không phải lỡ chuyến đò không - í, lỡ chuyến bay chứ!

Anh tui cũng không càu nhàu thêm 1 lời. Chỉ vậy thực hiện.

Chồng và anh vừa đi thì tui cũng gọi ngay điện thoại về nhà hướng dẫn cho bé Ty hành trình đi tìm sẵn cái passport cho ba: nè, con đi đến chỗ đó hé, thấy cái đó hé, mở ra hé, trong đó có cái đó hé, rồi trong cái đó lại có cái đó hé, rồi… hé…

Khi nghe bé Ty nói: à, con thấy rồi. Tui thở phào. Nhưng vẫn cố thêm 1 câu: Mở ra xem coi có đúng là tên ba không? - Dạ đúng. - Đọc lại cho mẹ nghe coi! Ừ, vậy là đúng tên của chồng rồi.

Hú hồn.

Dặn con gái để sẵn passport trên bàn để ba về sẽ lấy đi ngay.

Tối qua trước khi đi ngủ, tui đã nhắc chồng kiểm tra lại giấy tờ.

Lúc ngồi trên xe ra sân bay, anh tui lại nhắc 1 lần nữa.

Ừ, chắc có lẽ lỗi tại tui: kêu xem có passport, có vé máy bay, có thẻ xanh không. Thì chồng thấy có cả 3 thứ. Tui quên nói phải mở passport ra xem coi tên ai nên chồng không có mở ra!

Chồng nghe lời vợ đến vậy còn muốn gì nữa!

Eo ôi, tui phải nhớ nhắc chồng ngày trở về Mỹ (ngoài tháng ra phải kèm theo năm luôn), chứ không sợ chồng quên mất.

À, còn phải kêu chồng đi 1 mình thì cũng về 1 mình thôi!

Oh, boy!

Saturday, December 29, 2007

Entry for December 29, 2007 Ngẫm nghĩ




Những bài thơ không dễ hiểu!

Quốc Tộ

Quốc tộ như đằng lạc

Nam thiên lý thái bình

Vô vi cư điện các

Xứ xứ tức đao binh

(Pháp Thuận Thiền Sư)

Nhất Chi Mai (Cáo Tật Thị Chúng)

Xuân khứ bách hoa lạc

Xuân đáo bách hoa khai

Sự trục nhãn tiền quá

Lão tùng đầu thượng lai

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận

Ðình tiền tạc dạ nhất chi mai

(Mãn Giác Thiền Sư)

Thursday, December 27, 2007

Entry for December 28, 2007 Những ngày cuối năm




Tui hoi nho ne! (Tin khong?)

Nghe sếp nói Chủ Nhật này làm báo cuối năm. Tự dưng giật mình. Ồ, những ngày cuối cùng của 2007 đã sắp hết rồi mà chẳng hay, cứ nghĩ còn lâu lắm!

Ừ, thì lại hết một năm. Lại thêm một tuổi (thực ra thì chỉ nửa tuổi thôi). Già hồi nào cũng chẳng biết.

Cuộc sống cứ vậy mà trôi. Cứ cho là đã được nửa đời người.

Vẫn còn nhiều những dự tính chưa định hình rõ rệt cho ngày mai. Thôi thì cứ cố gắng cho hôm nay.

Mà đôi lúc lại cứ nhớ nhớ thương thương cho hôm qua.

Bình Dương gửi message: “Chế Lan Viên viết ‘khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn’. Mảnh đất nào cũng có cái hồn của nó, chỉ có ta nhiều khi không nhận ra. Hãy bước ra ngoài và tìm cái hồn của mảnh đất mình đang sống, Cô nhé!

Một bữa tiệc cuối năm cùng bạn bè bên ngọn nến và hoa trạng nguyên thắm đỏ Cô sẽ thấy lòng mình như ấm lại và chắc là sẽ vơi đi cảm giác của một người ‘khách’.”

Không hề cảm thấy mình là ‘khách’ nhưng vẫn cứ hay nhớ về chốn cũ, nhất là trong những ngày mà mình luôn bận rộn khi còn ở quê nhà bởi những công việc “đa đoan”.

Thơ thơ thẩn thẩn...

Hy vọng năm 2008 với thật nhiều ước mơ, nhiều niềm vui, và nhiều hạnh phúc đến với tất cả những ai dừng chân nơi đây (tức là đã đọc đến đây! Heheheheh) :-D

Wednesday, December 26, 2007

Entry for December 26, 2007 'Today, I'm six years old.'


Trời vừa hừng sáng, Bi đã chạy rầm rầm ra khỏi phòng, lao vào phòng ba mẹ: Hôm nay là birthday của con!

Birthday của Bi ngay sau Christmas cho nên mấy mọi người hay quên… mua quà cho Bi.

Thành ra khi Bi nhắc, mọi người chỉ ‘lì xì’ và thòng thêm một câu: Nói ba mẹ dẫn con đi mua toys nghe!

Nhưng Bi thì chỉ thích ‘secret presents!’, vậy thì mới ‘surprise’. Nhưng, Bi cũng muốn ‘keep money’ mà mọi người đã cho!Oh uh


Anyway, hôm nay mẹ phải đi làm. Ba dẫn Bi và một bầy anh em chú bác họ đi chơi. Sau đó sẽ đi mua toy!

Happy Birthday, Bi!

Entry for December 26, 2007 Noel 2008


Gia đình tui không có đạo nhưng từ lâu lắm rồi, từ khi bé Ty được 3-4 tuổi, Noel đến tui mua cây thông giả về chưng cho đẹp và để mấy đứa cháu, mấy anh em tụ tập lại mở quà cho vui.

Bên Mỹ, gia đình mấy anh em tui cũng vậy.


Bây giờ tất cả đều đã gom về một mối, Noel lại càng đông đảo và vui hơn. Đặc biệt là phút giây cả 30 người: 2 bậc tiền bối, 14 anh chị em dâu rể, và 14 đứa cháu thi nhau mở quà!





Sunday, December 23, 2007

Entry for December 24, 2007 Nho nha!




Không khí nhộn nhịp chuẩn bị cho Noel ở Mỹ sao mà giống không khí những ngày cận Tết Nguyên Ðán ở Việt Nam quá!

Chiều nay ra phố Bolsa mua một ít đồ ăn về cho mọi người trong toà soạn nhâm nhi, thấy y như chiều 30 Tết năm nào...

Nhớ nhà quá!

Nhớ mọi người quá!

Nhớ ơi là nhớ!

Chảy nước mắt rồi...

Friday, December 21, 2007

Entry for December 22, 2007 Yêu nước nào có dễ!

Help me!

Có người nào chỉ giúp tôi xem tôi nên làm thế nào để thể hiện lòng yêu nước?

Qua những bài báo ngoài nước mà tôi đọc, những trang blog mà tôi nghiền ngẫm, tôi thấy hừng hực một khí thế yêu nước mà trước đây tôi đã từng được học, được nghe kể qua những giờ lịch sử, qua những buổi ngoại khóa. Tất cả giờ đây dường như đang ở một tư thế rất sẵn sàng chỉ cần nghe lệnh ‘tiến công’ thì sẽ không khác gì hào khí Đông A năm nào…

Nhưng…

Những gì tôi đọc được hình như đều là những điều không được xem là hợp pháp ở quê hương tôi.

Những tác giả làm dâng lên ở tôi niềm cảm xúc gọi là ‘tình tự dân tộc’ hình như đang là những thành phần ‘bị xét lại’ bởi chính việc thể hiện lòng yêu quê hương ‘thái quá’ của mình.

Ồ, vậy thì tôi không thể thể hiện lòng yêu nước của mình theo cách này rồi. Tôi không muốn bị gán cho những cụm từ như ‘phần tử xấu’ hay ‘thành phần phản động’

Tôi hoang mang, tôi lo lắng.

Tôi đi tìm cách biểu hiện lòng yêu nước của những người yêu nước chân chính: đó là những người đang là nhiệm vụ trồng người cao cả, đó là những người con ưu tú của Đảng, của Đoàn, là những phóng viên nhà báo xông xáo, là những người được công chúng thần tượng và yêu thích…

Tôi đi tìm và tôi nhận ra rằng quả đúng là những nhà yêu nước chân chính nên cách biểu hiện lòng yêu nước của họ cũng thật cao cả khác người. Không cần xuống đường nắng noi gió bụi, kẹt xe đông đúc. Không cần mạn đàm, blog đàm, tranh luận, giảng giải hao phí đường truyền, tốn hao nước uống, tiêu tốn thời gian. Họ chỉ cần IM LẶNG.

Tôi định bắt chước cái cách im lặng đó để cũng được xem là trí thức cao cả học rộng hiểu sâu.

Nhưng, tôi chợt nhớ ra là, với tôi:

Im lặng, nghĩa là chấp nhận mình thua (Thua cái gì đây?)

Im lặng, nghĩa là đồng í với một sự thật (Sự thật gì đây?)

Im lặng, nghĩa là chẳng có gì để nói. (Bởi TS-HS đã hiển nhiên là của người ta?)

Ồ, vậy thì tôi cũng không thể im lặng để bắt chước làm người cao cả được rồi!

Tôi lại hoang mang và tôi lại lo lắng.

Tôi vẫn còn là người Việt Nam. Tôi còn có một trái tim để vui buồn theo vận mệnh đất nước tôi, quê hương tôi.

Nhưng muốn thể hiện lòng yêu quê hương trong thời buổi này sao mà khó đến vậy?

Tuesday, December 18, 2007

Entry for December 18, 2007 Bánh Kem Noel

Ngay từ khi tui còn rất nhỏ, 6-7 tuổi gì đó, như nhiều gia đình VN sau ngày ‘giải phóng’, ba má tui phải làm đủ thứ công việc để nuôi 1 đoàn quân há mồm’ là 7 anh em tui (sau đó thì anh Liêm đi vượt biên, nên chỉ còn lại 6) Đó là thời kỳ cứ phải ăn độn triền miên, nhưng tui vẫn nhớ hoài cái bánh Noel hình khúc cây mà ba tui mua về cho cả nhà ăn sau một ngày lái taxi chở người chở hàng mệt mỏi, để cho tụi tui biết hương vị của Noel.

Và cũng có thể do ấn tượng mãi về cái bánh kem hình khúc cây lần đầu tiên tui thấy trong đời: nó ngon như thế nào thì tui không hề nhớ, tui chỉ nhớ rằng nó đẹp, quá đẹp bởi chỉ nhìn cái bánh thôi: có ông già Noel, có những con nai, có những cái nấm, những cái lá, cái chuông…là tui như thấy cả một khung trời thần tiên (nói thiệt đó) Nên sau này, trong khoảng thời gian chờ kết quả thi ĐH, tui đi học làm bánh kem.

Làm bánh kem là cả một nghệ thuật. Công thức làm bánh bông lan, cách đánh kem, pha màu, bắt bông, chà láng,… mỗi người có mỗi cách. Bản thân người thực hiện cũng phải tự mày mò thêm. Tui học từ trường lớp có, từ sách có và học lóm cũng có.

Tui làm bánh sinh nhật, bánh đám cưới 3 tầng, bánh hình giỏ hoa, hình quyển sách… từ cái đồ đánh trứng bằng tay (mà người ta hay gọi là cái ruột gà) và nướng bằng nồi gang.

Sau đó, khi đã có nhiều người đặt hàng, má tui cho tiền mua cái thùng nướng (bằng than). Tui còn nhớ tui chạy xe đạp lên chợ An Đông mua cái thùng đó và cột sau xe chạy về mà lòng vui phơi phới!

Tiếp đến một bước, ba tui mang cái thùng đó cho người ta chế biến thành cái thùng điện, có lửa trên lửa dưới. Sung sướng vô cùng. Nhưng cũng khổ sở vô cùng vì thời đó hay cúp điện! Nhiều khi bánh vừa mới nổi lên, điện cúp. Thế là cái bánh xìu xuống như bong bóng xì hơi!

Rồi đến khi lấy chồng, chồng mua cho cái máy đánh trứng xài bằng điện. Thế là qua một thời kỳ ‘cơ cực’!

Tiền kiếm được từ làm bánh cho người ta tui để dành mua thêm đồ nghề và sách hình trang trí bánh… (hành trang xuất giá của tui cũng lỉnh kỉnh không biết bao nhiêu là khuôn bánh, đầu bắt bông, hình trang trí bánh…)

Và tui mày mò làm bánh bông lan cuốn để làm bánh khúc cây.

Bánh bông lan thường làm dễ bao nhiêu thì cái bánh bông lan cuốn làm công phu bấy nhiêu, và tui toàn học lóm cho món này: phải đánh tròng trắng trứng riêng (như đánh kem) rồi mới trộn vào bột trước khi nướng thì khi cuốn bánh mới mướt và không gãy. Rồi cái màn bánh vừa nướng xong phải trút ra cái miếng vải mùng ẩm rồi trét mứt khóm (hay mứt thơm?) lên rồi vừa lăn vừa rút miếng vải… Ôi nói chung là phải thích thì mới chịu khó làm, còn không thì cứ ra tiệm mua về một khúc cho xong!

Rồi sau đó là trang trí kem lên.

Tui nhớ Noel đầu tiên tui lấy chồng, tui làm đâu khoảng 12-13 khúc gì đó để mang tặng 5 người chị chồng và tặng ai nữa quên mất tiêu rồi. Chỉ nhớ là tui còn tấm hình ông xã chụp tui đang hì hụp bắt bông kem!

Tui giã từ nghề làm bánh kem cũng lâu lắm rồi. Bây giờ mà kêu bắt cái bông hồng thì chắc chắn sẽ thành cái bông bụp, làm cái nấm thì sẽ thành cái nớp mất!

Hôm nay, Giáng Sinh đã sắp cận kề, bất chợt nhớ về cái bánh Noel năm xưa (để thấy thương ba má thật nhiều đã gây dựng nên một ‘nếp nhà’ cho tụi con theo đến tận giờ), lại nhớ về một thửa ‘khéo tay’ của mình, và cũng chợt nhận ra là chưa bao giờ tui làm một cái bánh kem SN cho chính mình! (Why?)

Và nhất định, Noel này sẽ tìm mua về một khúc Noel cho cả nhà cùng ăn!

Thursday, December 13, 2007

Entry for December 14, 2007 Lại một cuộc chia tay


Những cuộc chia tay ở Mỹ không hề giống như ở VN. Rất nhanh chóng. Rất bất ngờ.

Tui nhớ lần chia tay đầu tiên trên xứ Mỹ với một cô bạn làm cùng phòng. Khi ấy tui đến Mỹ chỉ được khoảng 5 tháng và cô bé đó cũng là người giúp đỡ tui rất nhiều. Tui nhớ tui đã khóc khi nhận được tấm thiệp của Cynthia trước khi cô bé ra đi. Và chuyện tui khóc đã làm mọi người ở đó rất... ngạc nhiên! Tui còn nhớ chị Trang (manager) đã đến chọc tui: Mai mốt chị nghỉ, Lan có khóc như vậy không?

Ở Mỹ chuyện nghỉ việc chỗ này, dời sang chỗ khác, ngay cả di dời chỗ ở... gần như là chuyện rất bình thường. Hiếm có người gắn bó cả cuộc đời với một nơi làm việc như ở VN.

Hôm nay, lại một đồng nghiệp nữa về nơi làm mới. Tui mừng cho anh bởi những điều thú vị hơn sẽ chờ anh phía trước.

Nhưng vẫn sợ khoảnh khắc chia tay...

Chúc anh G. sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc trong cuộc sống và em sẽ luôn nhớ đến anh mỗi khi muốn đi “Thiền”!

Saturday, December 8, 2007

Entry for December 09, 2007 Sợ ma!

Nếu có ai đó hỏi trên đời này tui sợ nhất cái gì thì tui sẽ không ngần ngại mà nói ngay: Sợ ma!

Thật sự thì nhỏ tới giờ tui chưa biết hình dáng ‘con ma’ nó ra làm sao nhưng sợ thì vẫn cứ sợ!

Tui bắt đầu được nghe kể chuyện ma khi tui đi học nội trú 1 tháng ở trường Mê Linh-quận 3, năm học lớp 5, tức khoảng 10-11 tuổi gì đó. Nội dung câu chuyện như thế nào thì quên mất tiêu rồi nhưng chỉ nhớ là vì sợ cho nên cả đám kê mấy cái giường sát lại và sau khi giăng mùng xong thì 2 mép mùng kề sát nhau được cuốn lên để đứa này có thể thò tay sang ‘rờ’ được đứa kia cho... đỡ sợ!!!! ( ờ, vậy thì đâu phải chỉ một mình tui sợ!)

Khi tui học lớp 8 lớp 9, nhà tui có cái gác. Mỗi tối khi có việc cần phải đi ‘giải quyết’, tui phải khều chị tui đi cùng. Có khi chị tui buồn ngủ quá không chịu đi thì tui đành phải bấm bụng đi 1 mình, nhưng tui vừa đi vừa nện chân ‘rầm rầm’ trên gác gỗ giữa đêm hôm khuya khoắc. Ba tui nằm ở dưới đất nghe thấy lên tiếng ‘Ðứa nào đó?’ Vậy là tui yên tâm!!!!

Bình thường mà còn sợ vậy. Những hôm xem phim hay đọc truyện (không phải phim ma hay truyện ma nghe) có cái gì hơi hơi ‘rờn rợn’ là thôi... Tui bị ám ảnh cả tuần lễ! Sợ nhất là coi phim có hình ảnh những người phụ nữ bị khùng khùng điên điên, tóc tai lõa xõa, màn cửa sổ lung lay trong bóng đêm... Eo ôi! Sợ chết khiếp!

Chính vì vậy mà khi trời đã tối thì đừng bao giờ kêu tui đến đứng gần cửa sổ để buông rèm xuống hay đóng cửa. Never! Khi tui gọi điện cho cô Hoàng Dung nói với cô là tui đã mua được cái mobile home khá lớn và có rất nhiều cửa sổ, đồng thời nói cho cô biết luôn cả nỗi khổ sở của tui khi phải đến gần các cửa sổ khi màn đêm xuống thì cô cười quá trời và nói: Nhìn bự con vậy mà cũng sợ ma! - Trời ạ! Thì cũng phải biết sợ 1 cái gì chứ!

Tui thì rất hay thức khuya. Cứ thức và ngồi 1 chỗ để học bài hay lên mạng thì không sao nhưng đến lúc phải tắt đèn và lết vào phòng ngủ bao giờ cũng là một khoảng khắc... í da! Hồi ở VN cũng vậy mà bây giờ cũng vậy!

Lúc ở VN thì phòng làm việc chỉ cách phòng ngủ có 1 cánh cửa và khoảng 3-4 bước chân đến chỗ công tắc đèn. Cho nên trước khi tắt đèn ở phòng làm việc thì tui mở sẵn cửa phòng ngủ và tót 1 cái vào phòng khoá cửa lại. Hết sợ!

Bây giờ thì phòng học và phòng ngủ hơi cách xa nhau đến 10m (tui nghĩ vậy). Do đó trước hết tui phải vào phòng ngủ mở đèn sáng choang lên ( mặc dù ông xã đang ngủ!), rồi lại trở ngược ra phòng học tắt đèn và đi thật lẹ về phòng ngủ, không nhìn ngang nhìn dọc gì hết. Bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại. Yên tâm!

(Cũng chính vì vậy mà nhiều lúc ông xã tui phải nằm ở ngoài sô-pha ngủ trong khi chờ tui học bài, hay xem phim… để cho tui thấy có người gần bên cho đỡ sợ)

Còn khi lái xe buổi tối thì sao? Không biết cũng có phải do ám ảnh từ trong phim không mà buổi tối từ ở chỗ làm hay chỗ học ra, leo lên xe tui hay ngó vào kính chiếu hậu xem... có ai ngồi ở băng sau không!

Có hôm tui vừa ngó vào kính thì tim tui cũng đồng thời muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Trời ơi, một gương mặt, thực ra thì rõ nhất là 2 con mắt đang nhìn tui. Phải vài giây định thần thì tui mới biết đó là... tui! Vậy mà trống ngực vẫn còn đập thình thịch một hồi mới thôi!

Lại có hôm ra khỏi chỗ làm đã tối lắm rồi (thực ra chỉ gần 8 giờ thôi, nhưng do trời mùa đông nên nhìn tối mờ tối mịt) mà con đường được mệnh danh là ‘trung tâm báo chí’ của khu Little Saigon này lại vắng vẻ vô cùng. Tui đang chạy xe ra thì bị xốc cái ‘ổ gà’ 1 chút, tự dưng có 1 tiếng gì đó léo nhéo vang lên, rồi im. Lần đầu tui không để ý lắm. Nhưng chỉ chút xíu sau thì nó lại léo nhéo và cười cười, rồi im! Trời ơi cái gì vậy! Tui nhìn vào kính chiếu hậu: không có ai hết! Lại léo nhéo và cười cười... Bình tĩnh một chút tui mới nghĩ hình như là mấy món đồ chơi của thằng con tui: nó vứt đầy ở băng ghế sau, và có thể do xe bị xốc 1 cái nên nó chạm vào cái nút nào đó... Nghĩ được như vậy thì đồng thời xe cũng đã chạy ra đến đường Bolsa, sáng sủa và đông đúc hơn nên cũng hết sợ...

Không biết mọi người có ai mắc căn bệnh ‘sợ ma’ như tui không? Và có cách nào để trị nó không nữa!

Nhiều lúc tui cũng muốn đọc truyện ma hay xem phim ma lắm bởi vì nó thường hấp dẫn, nhưng... thôi “Thà chết chứ không hy sinh” đâu!

....

Ùm, ông xã tui sắp sửa về VN rồi. Có lẽ tui lại phải làm như hồi còn ở VN: mỗi lần ba đi công tác thì mỗi tối mẹ lùa 2 đứa nhỏ vào ngủ thì mẹ cũng vào phòng và khoá cửa lại luôn. Có làm việc thì cũng trong phòng ngủ đó chứ nhất định không có ra ngoài! Và cả 3 mẹ con sẽ ở cùng một phòng luôn cho tiện!

Sunday, December 2, 2007

Entry for December 02, 2007 Có hay không cái gọi là “định mệnh”?




Có thể là do cảm tính, hay cũng có thể là do tui có một khả năng đặc biệt (?!) nhưng tui nhìn một người, quan sát một người và nghe họ nói chuyện 1 vài lần là tui có thể nghĩ họ có một cuộc sống - hay một số phận - như thế nào.

Đương nhiên, không có cái gì là hoàn hảo. Tui vẫn bị lầm. Có khi tui đã cảm nhận được con người đó là như thế đó, thế đó… (‘thế đó, thế đó’ có nghĩa là ‘not good’) nhưng tui vẫn bị cuốn vào họ, và rồi… tui phải trả giá! Hehehe, và như vậy, tui có thêm một bài học… và không phải bài học nào tui cũng thuộc!

Trước ngày tui ‘xuất ngoại’, một đứa học trò tặng tui tập sách “Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi”. Đây là tập sách dịch của tác giả nào tui quên mất rồi. Nội dung có thể tóm tắt ngắn gọn như thế này: bạn nghĩ rằng bạn không thể nào làm được một điều gì đó (bình thường thôi) thì bạn sẽ không bao giờ làm được nó; bạn nghĩ rằng số bạn chỉ gặp toàn những chuyện trắc trở thì cuộc sống quanh bạn lúc nào cũng thấy toàn những chuyện trời ơi… Muốn mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn, chỉ có một cách là: bạn phải thay đổi!

Vậy, điều đó có đồng nghĩa với ‘tính cách tạo nên số phận’ không?

Và thử hỏi có ai trong chúng ta lại muốn mình có một số phận bất hạnh?

Không ai muốn mình được sinh ra dưới một ngôi sao xấu, nhưng cũng không ai có thể chọn cửa để được sinh ra. Vậy phải làm sao?

Chúng ta thay đổi và đời sẽ thay đổi.

Nhưng phải thay đổi như thế nào đây? Tùy suy nghĩ của mỗi người mà mình sẽ tự thay đổi mình.

cái ‘suy nghĩ của mỗi người’ đó mới chính là cái làm nên cái muôn màu muôn vẻ của cuộc sống!

Tui nhớ hồi tui mới đi dạy được năm thứ 2, thứ 3 gì đó. Trong trường có 1 cô đi dạy ăn mặc rất cẩu thả, nhếch nhác – cũng là áo dài nhưng nó nhăn nhúm và thậm chí có khi cúc áo bị cài xếch lên, mang dép lẹt xẹt,… nói chung là nhìn thấy cổ là tui muốn đi tắm! Tui để ý thấy nhiều lần và một hôm tui buộc miệng nói nhỏ với một cô khác ngồi bên cạnh trong giờ ra chơi ở phòng giáo viên rằng tại sao cô đó không chỉnh trang y phục một chút trước khi lên lớp. Vừa dứt lời, tui nhận được liền một bài học: Tại Lan không hiểu đó thôi, chứ vừa đi dạy, vừa việc nhà vừa có con nhỏ thì cực lắm, làm gì còn có thời gian cho bản thân… và cô đó còn nói nhiều nhiều nữa tui không nhớ hết. Tui chỉ nhớ là tui ‘tắt đài’!

Nhưng tui tự nghĩ: ủa, tui cũng có con nhỏ vậy (lúc đó bé Ti còn chưa đầy năm), tui cũng đi dạy vậy, tui cũng phải làm việc nhà vậy. Nhưng tui cũng phải lo cho bản thân tui nữa chứ! Tui có thể ngồi tựa lưng vào tường cả đêm để ẵm con trên tay cho nó bú nó ngủ vì đặt nó xuống nó sẽ thức, nó sẽ khóc. Nhưng sáng ra đến lớp tui vẫn phải đường hoàng đĩnh đạc bởi tui nghĩ phong thái của người thầy cũng góp phần không nhỏ vào sự thành công của bài học, mà tui lại dạy Văn!

Một suy nghĩ khác. Tui có đứa bạn khá thân (nhưng không dám kể tên ra đây, nó sắp lấy chồng rồi!). Một lần nó đi ăn với vợ chồng tui. Như một thói quen, trong khi chờ người ta mang thức ăn ra, ông xã tui thò tay định lấy muỗng đũa ra để sẵn cho từng người. Nhỏ đó nhăn mặt la lên: Anh để đó em làm! Tui ngạc nhiên: ủa, sao vậy? – Ai lại đi để đàn ông con trai làm chuyện đó. Em mà đi ăn với mấy đứa bạn trai cũng không bao giờ em để tụi nó làm đâu! – Uh oh!!! (Tui nghĩ bụng: chuyện vậy cũng dành, dành thì làm đi! Đồng thời tui cũng hiểu: mai mốt ai cưới được nhỏ đó về thì sẽ sung sướng lắm đó. Nó phân biệt rõ ràng chuyện nào của đàn ông, chuyện nào của phụ nữ y như kiểu mấy người xưa! Chứ cưới tui là khổ rồi! Chồng đi làm, vợ cũng đi làm. Chồng ăn cơm, vợ cũng ăn cơm. Chồng đi làm về mệt muốn nghỉ ngơi xem phim đọc báo thì vợ cũng muốn đọc báo, xem phim để ngơi nghỉ. Vậy thì nếu vợ đi nấu cơm thì chồng phải tắm con chứ. Nếu vợ rửa chén thì chồng phải lau nhà chứ. Vợ có 2 tay 2 chân, thì chồng cũng 2 chân 2 tay. Hà cớ gì vợ phải ôm đồm hết một mình những công việc không tên trong nhà?

Tui thấy có một triết lí sống luôn được mọi người đề cao, đó là: sống vì chồng vì con, hy sinh bản thân, lấy việc đem lại niềm vui cho người khác làm niềm hạnh phúc cho bản thân (tui chỉ đang nói đến những con người bình thường trong đời thường. Tui không nói đến các vĩ nhân, vì vĩ nhân thì quá hiếm!)

Tui nghĩ triết lí đó rất hay nên tui luôn sẵn sàng nhận tất cả những gì người khác cho tui, giúp đỡ tui, bởi họ cho tui cái gì hay họ giúp tui điều gì là bởi họ muốn tui vui, mà tui vui là niềm hạnh phúc của họ. Vậy, chính tui đã mang đến hạnh phúc cho họ, đúng không? Heheheh

Tui có một người bạn có được anh chồng rất giỏi làm ăn. Tiền kiếm được rất nhiều chỉ đem về cho vợ con xây nhà lầu, tậu xe hơi, còn bản thân anh chồng thì lại không thích đàn đúm ăn chơi nhậu nhẹt, sau giờ đi làm chỉ muốn về nhà nằm xem tivi. Các bà chị chồng dưới quê nhìn thằng em mình làm ra nhiều tiền nhưng sao sống quá giản dị, trong khi nhỏ em dâu và mấy đứa cháu thì quần nọ áo kia…, bèn nói hành nói tỏi làm bạn tui cũng buồn. Tui đem triết lí ‘hạnh phúc vì được đem lại niềm vui cho người khác’ ra để nói cho bạn tui nghe. Bạn tui khoái quá! Về thuyết giảng lại cho mấy bà chị chồng!!!!

Rõ ràng tính cách tạo nên số phận.

Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi.

Nhưng

Làm sao để thay đổi được tính cách?

Tại sao cùng một cha một mẹ sanh ra mà sao tính tui và tính chị tui không giống nhau?

Tại sao cùng hưởng một nền giáo dục mà có người xấu, có người tốt?

có hay không cái gọi là “định mệnh”?

Điều này, tui…. Không biết trả lời như thế nào!