Tuesday, September 30, 2008

Entry for September 30, 2008 số sướng

Hôm trước nhân lúc mấy anh chị em tụ tập ăn chơi, ngồi nói chuyện phiếm một hồi, má tui nói chuyện tử vi của mỗi người, có những điều rất đúng, như anh L thì có ‘số học’ nên học cả đời, anh Q và nhỏ V thì có ‘số giàu’,… nói hết mọi người xong. Tui hỏi: ủa, vậy còn con thì sao? Má tui nói liền: số con là số sướng! Tui cười cười: có ‘số sướng’ nữa hả? Mấy anh chị tui nhao nhao liền: trời, cái con nhỏ này số sướng từ nhỏ! Chuyện gì với nó cũng may mắn, tốt đẹp hơn người ta hết! Tui cười: sướng chứ không giàu hả? Khi đó ba tui mới lên tiếng: giàu chưa chắc đã sướng! mà con là số sướng!

Tui cười một cách mãn nguyện! hehe

Má tui nói hồi nhỏ tại tui “đẻ bọc điều” nên từ lúc sinh ra đã sung sướng hơn người ta (khi nào nói tui sung sướng thì má tui nói như vậy, còn khi nào muốn ‘mắng mỏ’ tui thì má tui lại nói hồi nhỏ tui nằm ngang trong bụng má nên tính tình ngang ngạnh như cua!). Tiền bối nói, ai biết đường đâu mà lần! Thì cứ tin là như vậy!

Ngồi ngẫm nghĩ lại, đúng là tui có số sướng thiệt!

Lúc nhỏ, gia đình rất khó khăn, anh chị tui ngay từ lúc hơn 10 tuổi đều đã phải cùng ba má tui lo việc mưu sinh kiếm tiền bên cạnh chuyện mỗi ngày đến trường, từ việc chở dầu dừa đi bỏ mối, đến chuyện ra chợ phụ má tui buôn bán, hết mấy anh tui, rồi chị gái tui, rồi em gái tui. Còn tui thì lại gần như đứng ‘bên lề xã hội’!

Tui cũng không nhớ rõ là vì sao tui lại có được cái đặc ân như vậy. Có thể vì từ nhỏ tui đã mang cái bệnh nhức đầu kinh niên chăng? Hay là tại vì tui không có ‘gian’ buôn bán nên kêu tui đi dọn hàng hay gì gì đó là chỉ có ế mà thôi?

Tui thực sự không biết mà cũng chưa bao giờ hỏi, chỉ biết rằng ngay khi tui đã vào trung học, nếu mỗi sáng 2 anh trai tui đi làm; chị tui ra chợ dọn hàng phụ má; em gái kế tui mở cửa quét dọn cho cửa tiệm trò chơi điện tử tại nhà phụ ba; thì tui chỉ có việc thức dậy chuẩn bị đi học mà thôi!

Có một điều tui là đứa rất ít nói trong nhà (đến giờ cũng vậy) nhưng lại là đứa nghe được nhiều chuyện nhất trong nhà! (không biết có phải vậy không nên mới bị nhức đầu????) Tui hòa hợp được với tất cả các anh chị em ruột lẫn dâu rể trong gia đình nên chẳng ai thèm để y mà gây sự với tui cả! hehe

Đến khi tui lấy chồng, thì tui đương nhiên cũng là ‘cục cưng’ của ông xã tui luôn!

Ông xã tui là ‘cậu ấm’ trong gia đình có tới 5 bà chị lớn! Vậy mà đến khi cưới vợ thì không biết tại con vợ tưng tửng chuyện nhỏ không màng chuyện lớn cũng chẳng quan tâm, hay là tại tui có tài ‘dụ dỗ’ mà nhiều chuyện được xem là công việc của phụ nữ theo quan niệm tổ tiên (?) thì ông xã tui đều chia sẻ cùng tui để tui có thêm thời gian bay bổng với những chuyện ‘lấp biển vá trời’ trời ơi đất hỡi của mình!

Nhưng cũng công bằng mà nói thì tính tui không ưa ca thán, không quan trọng hóa mọi chuyện và ông xã cũng bị ‘lây’ cái tính này nên cuộc sống quanh tui lúc nào dường như cũng nhẹ như bông, khó khăn gì thì cũng dễ dàng lướt qua nên chỉ thấy toàn điều tươi đẹp chung quanh! hehe

Đến khi trong gia đình tui có đến 4 thành viên thì người được ưu ái nhất vẫn là tui!

Chỉ vì tui nghĩ mình làm mẹ (hehe) nên phải nhường cho con, chứ nếu tui mà ‘giành’ cái gì thì đương nhiên ông xã tui và 1 trong 2 đứa nhóc kia cũng sẽ nói với đứa còn lại hãy nhường cho mẹ! hehe. Tụi nó chỉ sợ mỗi chuyện nhìn mặt mẹ không có ‘happy’ thôi (chắc tại lúc nào tụi nó cũng thấy tui cười, ít khi la tụi nó)! Đến như cách đây mấy ngày, đến lúc chịu không nổi, tui la bé Ty mấy câu khiến thằng Bi cứ phải tỏ ra thật ngoan hơn bình thường để mẹ không phải buồn nó, rồi thì bé Ty cũng tự giác đến ‘xin lỗi’ vì đã làm mẹ không vui! (khiến ông xã cũng phải ganh tị:-D)

Còn ra ngoài xã hội thì có lẽ chẳng cần phải nói rồi: quanh tui luôn đong đầy tình cảm của bạn bè, thầy cô, đồng nghiệp, học trò.

Tui nhận những yêu thương đó và đối lại với nó bằng tất cả chân tình mà mình có.

Ngẫm lại để có được số sướng không biết là khó hay dễ. Tui chỉ biết là tui hạnh phúc trong những điều mà tui đang có: tình yêu của ông xã tui, của 2 đứa con tui, sự quan tâm lo lắng của ba má và các anh chị em tui, lòng thương mến của những bạn bè tui…

Với tui, đó là tất cả tài sản mà tui có, cho nên…. dù kinh tế Mỹ có đang điêu đứng thế nào, ảnh hưởng đến thế giới ra sao thì cũng chẳng hề gì với tui bởi những thứ đó không được ‘bảo chứng’ bằng tiền!

Tử vi nói “số sướng” tức là như vậy đó!

Sunday, September 28, 2008

Entry for September 29, 2008 mà đó mới là cuộc sống!




(editted)

Tôi nhớ trước đây khi dạy về bài “Giá trị của tác phẩm văn chương,” tôi có lấy những ví dụ về truyện “Cô bé bán diêm.” Tôi cho rằng ai cũng thật sự xúc động khi đọc đến đoạn kết của câu chuyện. Và hầu hết người đọc đều sẽ nghĩ rằng, nếu mình trông thấy tình cảnh ấy ắt hẳn mình đã làm một điều gì đó cho cô bé.

Tôi lại lấy ví dụ, không ít người trong chúng ta khi bước chân vào một quán ăn, một quán cafe, chúng ta cảm thấy rất khó chịu khi có những cậu bé bán vé số đến chìa xấp vé ra trước mặt mình để mời mua; những người đàn bà bán báo cứ lân la mời mọc; hay một cô bé dẫn theo người đàn ông mù lòa đến ngửa nón xin tiền... Chúng ta thường thản nhiên lắc đầu, không buồn nhìn xem họ là ai, thậm chí có người còn bực dọc: “Không mua đâu. Ði đi...” hoặc buông gọn hỏn một câu: “Không có tiền!”

Ðến chiều khi về đến nhà, chúng ta tình cờ đọc một bài báo, trong đó kể về hoàn cảnh rất đáng thương của một cậu bé: mẹ bệnh nặng, cha mất sớm, 9-10 tuổi đầu là anh cả, em đã phải gánh trách niệm của cả mẹ lẫn cha, một buổi đến trường, một buổi lo tìm cái ăn cho mẹ cho em, em chỉ có mỗi ước mơ duy nhất: mong mỗi ngày trời đừng mưa để em có thể bán hết xấp vé số trên tay, để mẹ không phải lên cơn nhức nhối bởi sự thay đổi của tiết trời...

Ðọc đến đó, mỗi người chúng ta lại cũng trỗi dậy lòng nhân: nếu có gặp, mình sẽ mua giùm em vài tờ vé số.

Nhưng chúng ta đâu ngờ rằng, cậu bé đó chính là người mà ta đã tỏ vẻ bực bội xua đuổi sáng nay!...

Những ví dụ đơn giản như thế để thấy rằng: văn chương báo chí truyền thông có tác động rất lớn đến mỗi chúng ta. Chúng ta chia sẻ và cảm thông đến vô cùng với mỗi cuộc đời, mỗi số phận của những con người hiện diện qua những câu chuyện, những bài báo, những thước phim...

Thế nhưng làm sao để có thể biến những tình cảm mà mình có khi đọc từ truyện, từ sách, từ báo trở thành một tình cảm, một hành động hiển nhiên trong đời thường?

Hôm tôi đọc bài “Lênh đênh những mảnh đời Việt Kiều Tonle Sap” của tác giả Vũ Quí Hạo Nhiên, trong đó có đoạn:

- Charlie Nguyễn, đạo diễn phim Dòng Máu Anh Hùng, kể lại kinh nghiệm của anh khi tới viếng ngôi làng nổi cùng với một nhóm người Mỹ gốc Việt. Anh nói:

“ Có những đứa trẻ đến xin tiền tụi tui. Tụi nó nhỏ lắm... và chúng bám vào bên sườn chiếc tàu máy của chúng tôi để xin tiền... chúng van nài tụi tôi để xin một ngàn riel, tức chỉ khoảng 25 cents Mỹ.

... Lúc đó tàu nổ máy trở về Phnom Penh, nhưng lũ trẻ vẫn cứ bám vào, trong khi chiếc thuyền càng lúc càng rời xa ngôi làng nổi... Cuối cùng tụi tôi đành phải đưa tiền cho tụi nhỏ. Chúng cám ơn, nhét tiền vào quần cụt, rồi nhảy xuống nước”...

Phải gian nan như vậy để xin được một số tiền tương đương với 25 cents. Nhưng điều đó có nghĩa là đứa trẻ sẽ được tới trường năm ngày để học tiếng Việt, và có ai biết được chúng còn cần thêm bao nhiêu nữa để có đồ ăn, có áo mặc, hoặc để sửa chữa cái mái che trên đầu chúng.

Ðọc đến những dòng cuối cùng tự dưng tôi thấy lòng buồn vô hạn. 25 cents có nghĩa lí gì đâu trong cuộc sống hằng ngày của tôi, và những người quanh tôi. Giá mà tôi có thể đặt cả một nắm những đồng 25 cents vào tay những đứa trẻ nhỏ, 'nhỏ lắm' kia trước khi tàu nổ máy, để chúng không phải 'gian nan' như vậy, và biết đâu chúng có được một niềm vui bất chợt trong một ngày 'trúng mánh'... Và chính tôi cũng sẽ cảm thấy vui vì điều đó. Nên lắm chứ!

Nghĩ là như vậy, nhưng tôi biết, trong cuộc sống, tôi vẫn cứ như bạn, cứ như bao người, chúng ta cứ vô tình, lơ đễnh bước qua những nghiệt ngã, những nhọc nhằn, những đắng cay của người khác mà không chút bận tâm, không chút động lòng. Ðể rồi bất chợt một chốc nào đó bỗng miên man một chút gì như ân hận, như tiếc nuối: giá như... giá như... giá như mình đừng là như thế!

Rồi lại tự an ủi mình bằng câu: ừ, mà đó mới là cuộc sống!

Saturday, September 27, 2008

Entry for September 28, 2008

Wow, vậy là 2 tuần sống dở chết dở đã qua! (và sẽ chờ những tuần dở chết dở sống sắp tới!)

Vừa bị các bài kiểm tra dồn dập, vừa đi làm như điên. Đến nỗi chuyện đi ngủ sau 1h30 và thức dậy lúc 6h đã trở thành “đồng hồ sinh học của tui luôn!

Ngày Chủ Nhật này tui thề sẽ không đụng đến sách vở bài tập gì hết! (Nói cho oai vậy thôi chứ Chủ Nhật là ngày tui phải đi làm mà! Hic hic!)

Sao cũng được, miễn là không bị cái gì hối thúc là cảm thấy quá khỏe rồi.

Bây giờ có 1 chuyện hơi lạ: tui đang tò mò muốn biết lí do gì mà tuần này mặc dù tui không viết nhiều trên blog mà tại sao lại có quá nhiều người tìm đến đây vậy? Vì bài Lemon Tree? Vì chuyện đua vịt? hay vì xích lên trước 1 tí, nghe tui nói chuyện “bạn bạn-tui tui” ấm ớ gì đó?

Hehe, ai có lòng tốt nói tui nghe với!

Friday, September 26, 2008

Entry for September 26, 2008

10 phút thư giãn

Nghe lại một bài hát

Chợt giật mình

Vậy mà đã 10 năm…

Sunday, September 21, 2008

Entry for September 21, 2008 Bà tám

Vừa hoàn thành xong bài tập cuối cùng để gửi cho cô giáo qua online! Hú hồn, vừa kịp giờ!

Bởi cái tội nhí nha nhí nhảnh, cứ ỷ y là thời gian còn lâu, nên cứ thủng tha thủng thỉnh đi kiếm chuyện cho thiên hạ bực mình chứ không chịu lo làm bài. Đến khi nhìn lại thì cha ơi, mẹ ơi, vừa chạy vừa bò vừa lết… May mà ‘cuối cùng đời mình cũng qua’!

(Nói là qua vậy chứ còn hàng tỷ thứ nữa phải hoàn tất trong tuần này, nhưng ngay bây giờ thì mình tự thưởng cho mình đã có đủ thông minh để làm xong hết mấy chương bài tập bằng các ngồi kể khổ cho mọi người vui! hehe)

Tội nghiệp ông xã thấy vợ học cực quá nên lãnh hết mọi việc trong nhà để vợ yên tâm học cho thành ‘công’ (chứ không thành gà!). Đã vậy, vợ lại sợ ma mà cứ thức suốt đến hơn 2h sáng, nên chồng nằm trên sofa ngủ để cho vợ… bớt sợ! Nhưng vợ thì cũng hơi “láu cá” khi vừa học lại thỉnh thoảng lượn lờ lên blog để ‘rì-lát’! kekeke

Đúng là dân thích đọc chữ mà đi học tính toán các con số thì đúng là… giỏi thiệt! Vừa bị thúc bách bởi hạn chót nộp bài tập ở trường, vừa phải lo nghĩ đến chuyện kiếm đề tài viết bài cho người ta, đến lúc đi ngủ, con chữ và con số đập nhau loạn xạ trong đầu, khiến cho cái bụng đau muốn chết! (?)

Mà thiệt là cái đầu tui ít khi nào chịu yên ổn, cứ nghĩ cái này nghĩ cái kia. Nhớ hồi đó lúc còn ở MĐC, mỗi khi ngồi tán dóc, thấy tui im im 1 hồi là Bích Châu lại nói: Rồi, chỉ đang nghĩ đến cái gì nữa rồi! hehe, cái đầu này bày ra biết bao nhiêu là chuyện trời ơi ở trường mà!

Trong những thứ chuyện không giống ai mà tui đã nghĩ ra, đến bây giờ tui vẫn khoái nhất cái trò ‘đua vịt’! hahaha: mỗi lớp mang vô 1 con vịt để dự thi chạy đua! Yêu cầu là không được để vịt “ị” bừa bãi trên đường chạy! Tui đề ra luật đó nhưng thật sự cũng chưa hình dung ra tụi học trò sẽ làm sao. Ai ngờ: tả dùng cho em bé giờ đây được mặc cho mấy con vịt! hahaha.

“Chạy như vịt”! Ai cũng nghe câu này mà: con thì chạy lạch bạch, con thì cắm đầu cắm cổ chạy bởi chủ nhân của nó cứ hò hét phía sau. Con thì cứ như tiểu thơ vịt, đủng đa đủng đỉnh. Có con chạy được nửa đường thì quay đầu chạy ngược lại. Có con ngoan ngoãn về tới gần mức đến thì đứng yên, không thèm chạy nữa!

Tui nhớ tui lo đứng nhìn vịt chạy và nhìn cả ngàn học sinh và giáo viên hò hét cổ vũ cho vịt (hay như vịt!) để mà ôm bụng cười, và càng mắc cười hơn nữa khi thấy anh chàng chăn dắt con vịt về gần đến đích mà không chịu chạy tiếp, ngó qua ngó lại xua đuổi, năn nỉ nó không được, anh chàng lấy chân hất 1 cái: con vịt nằm bên kia mức đến! Thôi thì cũng đã có vịt về tới đích! Hahahaha

Giờ nhớ lại cái cảnh đua vịt thiệt tình không hiểu sao lúc đó mình lại có được cái ‎‎y tưởng quái đản như vậy nữa! Nhưng vui thiệt, nhất là sau đó có thêm màn nấu cháo vịt!

Thôi, ‘tám’ một chút cho vui, nói 1 hồi nữa là thành ‘mắc dịch’ luôn đó! hehehe

Thursday, September 18, 2008

Entry for September 19, 2008 là cái gì?




Hồng, tường vi hay cát tường?
Có thể trông giông giống như nhau nhưng hãy gọi đúng tên của nó là tường vi.

.

Ðiều quan trọng: Bạn nghĩ nó là cái gì?

1. Một lúc, tôi và bạn cùng nhìn hoa cát tường, và bạn đồng ý với tôi là trông nó giống tường vi. Tôi và bạn đều thích thú với sự liên tưởng đó của mình. Nhưng sau đó tôi và bạn đều thống nhất nên gọi đúng tên của nó là cát tường.
Thời gian sau, tôi chỉ lại cho bạn cái hoa đó: nhìn kìa! Bạn nói ngay: Tớ đã bảo đừng nghĩ nó là tường vi! - Ồ, thì tớ có nghĩ đó là tường vi đâu, tớ đang chỉ cho cậu xem cái hoa cát tường mà!

2. Một lần bạn ăn phải trái ớt. Cay xé họng. Bạn thề với lòng sẽ không bao giờ đụng đến ớt. Tôi đưa cho bạn cái kẹo màu đỏ. Vừa trông thấy bạn đã thét lên: đã bảo là đừng đưa ớt cho tớ! - Ủa, thì mình có đưa ớt đâu. Ðây là kẹo mà.

3. Một dạo tôi rất thích đi ngang ngõ nhà bạn vì tôi thích trông thấy bạn. Bạn cũng thích ra ngõ đứng vì hy vọng sẽ thấy tôi. Thời gian sau đó, ngõ ấy tôi vẫn đi nhưng không phải là vì lý do tôi thích trông thấy bạn mà vì tôi đã quen với con đường đó. Bạn thì lại bảo: cậu đừng đi ngang ngõ nhà tớ nữa! - Ồ, lại có chuyện đó nữa à? Cậu không ra ngõ đứng nhìn thì làm sao cậu biết tớ đi ngang nhà cậu?

4. Bạn bảo tôi “thất tình”. Tôi nói đó không phải là tình nên không thể gọi là thất. Bạn bảo thế sao tôi cứ thích nghêu ngao “phôi pha” hay “câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng... thôi đừng hát ru... thôi đừng day dứt...”? - Ồ thế thì khi nhìn bạn mê đắm trong “Em đến thăm anh đêm 30”, tôi phải nghĩ rằng chắc bạn vẫn còn đau khổ lắm khi bây giờ không còn người đến thăm bạn trong đêm 30?

5. Tôi thích truyện. Tôi thích phim. Tôi thích cà phê. Tôi thích tán dóc. Tôi thích shopping. Bạn hỏi sao tôi không nói chuyện phim với A mà lại đi nói với bạn. -Vì A chỉ thích cà phê. -Sao không nói với B? -Vì tớ chỉ gặp B khi tớ muốn nói về chuyện văn chương sách vở. -Thế thì còn C? -Khi nào đi shopping tớ sẽ nhớ tới C. Vậy chứ tớ hỏi cậu thích cái gì? -Tớ thích phim. -Thì cậu thích phim nên tớ mới chọn cậu để nói chuyện phim!

6. Bao nhiêu là người trong công ty, thế mà tôi chỉ thường nói chuyện với mỗi mình bạn. Thực tình chỉ là vì bạn nói chuyện hợp với tôi, mặc dù chỉ dăm ba câu, nhưng với tôi như thế là đủ. Bạn thì lại bảo mỗi lần bạn nói chuyện với tôi là bạn cảm thấy có cái gì rất lạ. Bạn thấy lạ, không có nghĩa là tôi cũng thấy lạ! Bạn thấy tim bạn hồi hộp, tôi cũng vậy, nhưng là ở chỗ khác!

7. Bạn hỏi tôi: “Sao lại đặt tên cho con là...?” -À, vì ông xã tớ nói tên đó đẹp nhất. Ðó là tên người yêu cũ của ông xã tớ. -Cậu điên à? Ðiên hay không điên là tùy cái tâm, tùy góc nhìn của bạn. Với tôi, không có chuyện gì lấn cấn bởi tôi có sự tự tin của tôi và tôi biết đặt niềm tin vào người khác.

...

Vậy đó, tôi và bạn có lúc cùng nhìn về một hướng, có lúc có những dị biệt với nhau, bạn không nghĩ như tôi, không có nghĩa là tôi ép mình cũng phải nghĩ như bạn, quan trọng nhất là trong suy nghĩ của bạn và tôi có sự cảm thông và bao dung hay không. Ðời bạn vui hay buồn, hạnh phúc hay đau khổ cũng đều từ cái nhìn, cách nghĩ của bạn về con người, về cuộc đời như thế nào mà thôi.

...

Chợt nhớ đến lời người bạn nhỏ của tôi “Sống đơn giản tí cho đời bớt rộn chuyện”! Ừ, cứ vậy đi. Vui nói vui, buồn nói buồn, thích thì líu lo, không thích thì im lặng. Ðừng suy diễn. Ðừng chất vấn. Ðừng gán ghép.

...

Đọc xong rồi nghe “em hiền như masour” để thấy yêu đời và bình yên

Tôi đi suy nghĩ tìm cảm hứng để viết bài cho báo Xuân đây.

Wednesday, September 17, 2008

Entry for September 18, 2008

“...Thời thế bây giờ vẫn thấy khó,

Nhà văn An Nam khổ như chó

Mỗi lần cầm bút nói văn chương,

Nhìn đàn chó đói gặm trơ xương,

Và nhìn chúng mình hì hục viết

Suốt mấy năm trời kiết vẫn kiết,

Mà thương cho tôi, thương cho anh

Ðã rụng bao nhiêu mái tóc xanh!...”

Nguyễn Vỹ (trích “Gửi Trương Tửu”)

Cái lối sắp hạng kỳ quái ấy (khổ như chó) đã làm phật ý Tản Ðà. Một hôm say rượu, Tản Ðà trách Nguyễn Vỹ:

“Sao anh lại ví nhà văn chúng mình với chó? Anh không sợ xấu hổ à?”

Nguyễn Vỹ đáp lại, cũng trong cơn say:

“Tôi có ví như thế thì chó xấu hổ chứ chúng ta xấu hổ nỗi gì.”

...

Sao bây giờ tui mới biết câu này nhỉ?

Ai thắc mắc thêm thì xem “VN thi nhân tiền chiến” của Hoài Thanh-Hoài Chân nghe!

Entry for September 17, 2008

Sáng sớm thấy 1 missed call và 1 voice message.

“Chị ơi, hôm nay chị đi làm dùm em nghe! Ba em mới mất…”

Gọi điện ngược trở lại cho bạn xong, tự dưng cũng thấy người mình lạnh ngắt!

Cuộc sống đúng thực là mong manh…

“Giọt nước mắt kia… bao lâu nữa… của mình?”

Tự dưng ứa nước mắt…

Ba Má… hành trình phía hoàng hôn… con đường tới đích hình như… còn không xa lắm…

Tuesday, September 16, 2008

Entry for September 16, 2008

Ở đây 3 năm rồi, vậy mà vẫn chưa quen với việc cứ thỉnh thoảng lại thấy có người làm chung với mình nghỉ việc…

Trước kia là những người tự nghỉ vì họ tìm được công việc tốt hơn, cũng thấy thật buồn.

Rồi sau nữa là những người nghỉ vì “gây ra chuyện lớn”, tôi bị shock.

Và bây giờ, những người bị cho nghỉ… Cũng lại thật buồn.

Tôi chợt nghĩ nếu là bản thân tôi, đương nhiên là cũng sẽ buồn rồi, vì lại phải mất thời gian để tìm công việc mới, làm quen với môi trường mới, nhưng cũng sẽ ok vì tôi còn có nhiều lựa chọn cho mình.

Còn những người đã gắn bó lâu năm, đang mang quá nhiều gánh nặng gia đình, tuổi cũng đã cao, cơ hội không còn,… thì… Nghĩ đến cứ thấy chạnh lòng…

Lại nhớ câu “cố gắng học cho thành công!”…

Nhiều dự định, nhiều kế hoạch đang chờ!

Sunday, September 14, 2008

Entry for September 15, 2008 những điều thật nhỏ

Mẹ đi làm về. Thằng con chạy ra ôm lấy mẹ.

- Mẹ ơi, sao sao mặt mẹ không vui? Mẹ có buồn hông?

- Mẹ đâu có buồn gì đâu! Mà con có muốn làm mẹ buồn không?

- Dạ không.

- Sao vậy?

- Vì con thương mẹ.

- Vậy mẹ có làm cho con buồn không?

- Dạ không.

- Sao con biết mẹ sẽ không làm con buồn?

- Tại vì mẹ thương con!

Thương ai thì sẽ không làm cho người đó buồn.

Lẽ giản đơn đó, trẻ con cũng có thể tự lý giải được.

Nhưng người lớn thì có quá nhiều điều để suy tính, lo toan cho nên đôi lúc quên mất những điều tưởng chừng thật nhỏ như vậy!

Monday, September 8, 2008

Entry for September 08, 2008

...Có đường phố nào vui cho ta qua một ngày

Có sợi tóc nào bay trong trí nhớ nhỏ nhoi…

Ta ru ta ngậm ngùi

Saturday, September 6, 2008

Entry for September 07, 2008 Về chương trình HO

Trước giờ nghe nói về những người định cư sang Mỹ theo diện H.O. Hôm nay mới hiểu đó là cái gì và hình thành như thế nào.

Về chương trình HO

Nguyễn Khanh, RFA

Dưới đây là bài phỏng vấn ông Robert Funsett, người phụ trách chương trình H.O. do Nguyễn Khanh, phóng viên RFA, thực hiện hồi năm 2005, cho biết lý do có chương trình H.O.

Ít năm sau ngày cuộc chiến Việt Nam kết thúc, Hoa Kỳ bắt đầu thảo luận với Việt Nam để đưa những cựu quân nhân Quân Ðội Việt Nam Cộng Hòa và gia đình sang Mỹ định cư, qua chương trình được gọi là H.O, viết tắt từ chữ Humanitarian Operation mà chúng tôi xin được tạm dịch là Chương Trình Nhân Ðạo.

Ðại diện cho Washington để thảo luận với Hà Nội về vấn đề này là ông Phụ Tá Ngoại Trưởng Robert Funsett, từng làm Người Phát Ngôn cho Bộ Ngoại Giao trong thời gian cuộc chiến Việt Nam đang xảy ra. Ông Funsett nay đã nghỉ hưu và đồng ý dành cho Ban Việt Ngữ chúng tôi cuộc phỏng vấn đặc biệt vào đúng chiều 29 Tháng Tư giờ Washington, tức sáng sớm ngày 30 tính theo giờ Việt Nam. Cuộc phỏng vấn do Nguyễn Khanh thực hiện.

Nguyễn Khanh: chắc ông vẫn nhớ chuyện gì xảy ra ở Washington cách đây 30 năm chứ?

Robert Funsett: đúng giờ này, tức là vào chiều ngày 29 Tháng Tư năm 1975, Sài Gòn bắt đầu sụp đổ. Từ phòng điều hành, ông Phụ Tá Ngoại Trưởng Phillip Habib và tôi nói chuyện lần cuối cùng với ông Ðại Sứ Graham Martin. Ðại Sứ Martin không muốn rời Việt Nam, vì ông ta muốn kéo dài thì giờ để có thể cứu thêm những người khác. Cuối cùng, chúng tôi phải chỉ thị bắt ông đại sứ phải rời nhiệm sở.

Ông đại sứ Martin nói chuyện với tôi và tôi còn nhớ là ông ta bảo sẽ lên sân thượng của Tòa Ðại Sứ, dùng trực thăng để ra hạm đội. Không đầy một giờ đồng hồ sau đó, đại sứ Martin gọi điện lại báo đã ra tới hạm đội bình yên. Ðại Sứ Martin là một người anh hùng, người con trai duy nhất của ông ta chết ở chiến trường Việt Nam. Ông Martin tìm đủ cách đã hoãn giờ phải rời Sài Gòn vì ông ta muốn di tản được càng nhiều người Việt càng tốt.

Kể từ cái đêm kinh hoàng 29 Tháng Tư 1975 đó ở Washington, chúng tôi không bao giờ quên được Việt Nam. Ở ngay Bộ Ngoại Giao, chúng tôi có đặt một tấm bảng tưởng niệm những nhân viên ngoại giao đã hy sinh ở chiến trường Việt Nam. Tấm bảng này ghi tên biết bao nhiêu nhân viên ngoại giao Hoa Kỳ đã chết vì lý tưởng đem lại tự do và dân chủ cho nhân dân miền Nam Việt Nam.

Riêng cá nhân tôi, tôi không thể nào nghĩ rằng 7 năm sau ngày khó quên đó, tôi lại được trao trách nhiệm đàm phán với giới lãnh đạo Hà Nội để yêu cầu thả tù chính trị và cho họ cùng với gia đình sang Hoa Kỳ định cư, cũng như cho những người thuộc diện con lai và thân nhân của những người Việt đang sinh sống tại Mỹ được rời Việt Nam theo chương trình Ra Ði Có Trật Tự.

Nguyễn Khanh: tại sao chương trình Ra Ði Có Trật Tự được thành hình?

Robert Funsett: vì lúc đó có biết bao nhiêu người chết trên biển cả, nên chúng tôi muốn phía Việt Nam đồng ý cho những người Việt muốn sang Mỹ được nộp đơn xin định cư và đến Mỹ an toàn hơn.

Nguyễn Khanh: về chương trình H.O, tức là chương trình đưa tù cải tạo mà trong cuộc điều đình với Hà Nội, Washington gọi là tù nhân chính trị và thân nhân của sang Mỹ, chúng tôi muốn biết ai là người đưa ra sáng kiến này?

Robert Funsett: khi tôi được cử về làm việc cho Văn Phòng Ðặc Trách Tỵ Nạn của Bộ Ngoại Giao, kế hoạch cứu tù chính trị được đặt trong khuôn khổ của Chương Trình Ra Ði Có Trật Tự và nằm dưới sự hỗ trợ của Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc.

Chúng tôi bắt đầu tham khảo với đại diện của phía Việt Nam ở Geneva, và ngay trong buổi gặp gỡ đầu tiên với họ, tôi được thông báo là trong số những người Hoa Kỳ muốn đón sang Mỹ định cư, thành phần tù nhân chính trị là diện khó nhất. Năm 1982, tôi gặp ông Trợ Lý Bộ Trưởng Hà Văn Lâu và đưa đề nghị cho thân nhân của những người đang cư ngụ ở Mỹ và thành phần tù chính trị được nộp đơn định cư, tức là những cựu quân nhân quân đội Việt Nam Cộng Hòa bị tù cải tạo vì họ có liên hệ với Hoa Kỳ, và những nhà văn, nhà báo, các tu sĩ.

Chúng tôi tiếp tục thảo luận, tiếp tục áp lực Việt Nam qua những phiên họp cấp thấp nhưng kết quả chẳng được là bao. Một năm sau đó tôi gặp lại ông Hà Văn Lâu, tiếp tục yêu cầu và thúc đẩy để đạt kết quả.

Ðến Mùa Hè năm 1984, tôi đánh giá thấy những cuộc vận động ngoại giao như vậy không đem lại kết quả, nên tôi đề nghị ông Ngoại Trưởng George Schultz trình thẳng với Tổng Thống Reagan là khi thông báo cho Quốc Hội Liên Bang biết về con số người nước ngoài được nhập cảnh vào Mỹ hàng năm, ông ngoại trưởng sẽ thay mặt tổng thống đưa ra một chương trình mới là nhận 10,000 tù nhân chính trị từ Việt Nam và 5,000 người ở diện con lai.

Sau đó tôi đi Geneva đưa vấn đề này ra nói với đại diện của Việt Nam là ông Trợ Lý Bộ Trưởng Ngoại Giao Lê Mai nhưng cũng không nhận được đáp ứng tích cực, và con số tù nhân chính trị mà chúng tôi hứa nhận định cư cứ mỗi năm mỗi tăng.

Cuối cùng vào năm 1988, tôi đi Hà Nội gặp ông Trợ Lý Bộ Trưởng Trần Quang Cơ và chúng tôi đạt được thỏa thuận đầu tiên. Ðùng một cái chuyện Hà Nội chiếm đóng ở Kampuchia được đưa ra mổ xẻ, Hà Nội bèn loan báo đình chỉ tất cả mọi hợp tác với Hoa Kỳ như hợp tác POW/MIA, hợp tác thảo luận và thực hiện chương trình cho tù chính trị sang Mỹ định cư.

Lúc đó làn sóng người vượt biển tiếp tục xảy ra, những chiếc tầu tiếp tục đến các nước trong vùng, nhiều người chết trên biển cả, bao nhiêu người khác lọt vào tay hải tặc.

Chúng tôi vẫn tiếp tục thúc đẩy, nói với Hà Nội rằng họ không thể nào có quan hệ tốt với các nước láng giềng và với Hoa Kỳ nếu không đồng loạt giải quyết 3 vấn đề then chốt là Kampuchia, POW/MIA và cho tù nhân chính trị sang Mỹ định cư.

Cuối cùng, tại Hội Nghị Quốc Tế Lần Thứ Nhì Về Tỵ Nạn Ðông Dương được tổ chức ở Geneva hồi 1989, tôi gặp ông Bộ Trưởng Ngoại Giao Nguyễn Cơ Thạch là người cầm đầu phái đoàn Việt Nam để trình bày chính sách của Hoa Kỳ, và phía Việt Nam đồng ý mời tôi trở lại Hà Nội vào Tháng Bảy năm đó và hai bên đều hiểu là sẽ đi đến kết quả rõ rệt.

Nguyễn Khanh: cuộc đàm phán kéo dài bao nhiêu năm mới hoàn tất, theo ông thì tại sao lại kéo dài như vậy không?

Robert Funsett: tôi không biết rõ chuyện gì xảy ra trong nội bộ của họ ở Hà Nội, nhưng có lẽ vấn đề tù nhân chính trị, tù cải tạo là một vấn đề gây rất nhiều tranh cãi, tôi tin rằng ngay trong nội bộ đảng Cộng Sản Việt Nam, nhất là trong quân đội của họ không muốn thấy chuyện thả tù và cho đi Mỹ định cư xảy ra.

Nhưng cũng có những người thực tế hơn, lượng định rằng nếu Việt Nam muốn cải tiến quan hệ với các nước Ðông Nam Á và với Hoa Kỳ, thì phải làm điều này, phải giải quyết những vấn đề có tính cách nhân đạo.

Nguyễn Khanh: lúc ngồi trên máy bay đi Hà Nội để ký kết văn kiện đưa những tù nhân chính trị từ Việt Nam sang Mỹ, cảm tưởng của ông như thế nào?

Robert Funsett: nếu tính từ năm 1982 cho đến năm 1989, tôi thu thập được rất nhiều kinh nghiệm đàm phán với Hà Nội, vì ít nhất là tôi và họ nói chuyện với nhau 25 lần, phần lớn là ở Geneve, có 2 lần ở New York. Vì thế trên đường đi Hà Nội, tôi vừa hy vọng nhưng cũng không lạc quan quá mức.

Tôi còn nhớ rõ là hôm 29 Tháng Bảy, sau 2 ngày thảo luận rốt ráo vẫn chưa đi đến kết quả nào cụ thể cả. Cuối cùng tôi đề nghị với người cầm đầu đoàn đàm phán Việt Nam là ông Vũ Khoan là tôi với ông ta gặp riêng nhau, để thảo luận từng điểm một. Chúng tôi cùng nhau giải quyết từng điểm một và cuối cùng văn kiện ngoại giao đó thành hình, tôi và ông ta cùng ký tắt ở Hà Nội.

Nguyễn Khanh: ông nghĩ gì lúc đặt bút ký kết?

Robert Funsett: dĩ nhiên tôi rất vui mừng, nhưng đồng thời cũng tiếc là phải mất quá nhiều thời gian mới giải quyết được chuyện này. Phải cho giải quyết được nhanh hơn thì có thể giảm bớt những ngày khổ đau cho những người tù chính trị ở Việt Nam. Ngày ký kết cũng là ngày mà tôi hãnh diện nhất trong 40 năm làm ngoại giao.

Ðến nay, đã có 300,000 người Việt, gồm cả những cựu tù nhân chính trị và gia đình đến Mỹ định cư qua chương trình H.O.

Nguyễn Khanh: họ có liên hệ với ông không?

Robert Funsett: nhiều lắm. Trong những năm qua, tôi cảm động, nghẹn ngào vì cảm tình họ dành cho tôi. Tôi nói với mọi người là công này không phải chỉ mình tôi, mà còn liên quan đến rất nhiều người khác nữa, từ những người tham dự đàm phán cho tới những người thực hiện chương trình giúp định cư.

Tôi nghĩ phần nào chương trình này đã bù lại cho những mất mát xảy đến sau ngày 30 Tháng Tư năm 1975, khi Sài Gòn thất thủ, bao nhiêu người phải đi tù. Chúng tôi vẫn kiên trì, không bỏ rơi họ và cuối cùng đạt được thành công.

Nguyễn Khanh: xin cám ơn ông.

Friday, September 5, 2008

Entry for September 06, 2008 Hãy cứ làm người

Kiếp sau xin chớ làm người

Làm cây thông đứng giữa trời mà reo

….

….

Đôi khi thấy làm người phiền quá với những buồn vui, lo lắng, sầu đau, lại muốn la lên như vậy

Nhưng rồi chợt nhớ: được làm thông reo thì sướng rồi nhưng reo có mình mình nghe, không ai lên tiếng ừ hử thì… hình như cũng chán!

Vậy là lại ‘ngộ’ ra rằng: ‘đã mang tiếng ở trong trời đất’ không phải chỉ là chuyện ‘phải có danh gì với núi sông’ theo kiểu Nguyễn Công Trứ mà còn phải chịu đủ mọi hỉ nộ ái ố cho xứng kiếp ‘trầm luân’.

Thế thì giữa thông và người…?

Thôi thì hãy cứ làm người giữa đời (cho dù “đời nham nhở nhưng phải cứ niềm nở”), còn hơn làm thông đứng giữa trời… lâm tặc xuất hiện khứa cho vài nhát lúc đó lại là những tiếng reo mang đầy thương tích!

Monday, September 1, 2008

Entry for September 01, 2008 Chính trị - tui - và người xung quanh


1.

Hôm nay là ngày 1 tháng 9 - lễ Lao Ðộng ở Mỹ, và là ngày 2 tháng 9 - lễ quốc khánh ở Việt Nam. Lệnh của sếp lớn: nội dung trang Việt Nam hôm nay phải xem thật kỹ để tránh mọi rủi ro! (Sếp sợ bị cái đám cà chớn nào đó kiếm chuyện biểu tình)

Ừ, thì làm kỹ. “Trời ơi, lấy cái hình này ra khỏi trang báo đi, nón cối kìa!” Nhìn lại, tấm hình chụp cảnh những người dân ngồi chờ khiếu kiện trước 1 cơ quan nào đó ở miền Bắc Việt Nam, trong đó có 1 người đội nón cối!

Người nói không sao, người nói có sao. Tui lầm bầm: thì cái xứ đó người ta đội nón đó kệ người ta, chẳng lẽ kêu Lý Tống cho mượn cái nón ‘ca-lô’ để đội! Làm báo mà cái quỉ gì cũng sợ thì chỉ có nước đi ra chợ ngồi bán báo cho rồi!

Lại nhớ hôm trước, báo viết về hệ thống ngân hàng ở Việt Nam. Thì viết về ngân hàng thì tấm hình minh họa là các tờ tiền Việt Nam. Mà tiền Việt Nam thì đương nhiên có hình HCM. Thế là cuối ngày cũng nghe la chói lói: không được đưa ảnh có hình HCM trong đó!

Ừ, thì lấy cái hình HCM ra, đem hình tổng thống Bush dán thế vô chỗ đó đi để giữ vững lập trường chống Cộng!

Chịu không nổi!

Hôm nay đi làm về tui đi ăn nhà hàng nè, ai muốn đi tui trả tiền, nhưng nói trước tui đi ăn mừng ngày 2 tháng 9 đó!

2.

Trong khi chờ bài, đọc blog của đứa học trò cũ.

Nghe nó than nó đang bị điên, và 1 trong những lý do nó điên là vì “chưa tính đến cái zụ học chính trị quái quỷ gì nữa. Ðiên hết sức! ngay ngày người ta học mà kiu đi ngồi nghe chính trị... ôi trời! nhảm!”.

Nghe nó kêu lên như vậy tui ngồi cười 1 mình và chợt nhớ lại năm đầu tui mới về trường MÐC dạy học.

Khi đó (và bây giờ cũng vậy) thỉnh thoảng mấy người trong ‘bộ tứ’ cứ phải đi qua bên quận ‘học chính trị’ về đường lối nghị quyết. Mà đó là cái môn tui dốt không thể tưởng tượng từ lúc còn học phổ thông lên tới đại học! (vậy mà người ta dám giao cho tôi nguyên mảng giáo dục lý tưởng học sinh! hahahaha).

Lần đó, bên quận tổ chức 3 ngày khác nhau để 'học', mọi người sắp thời gian để thay phiên nhau đi (mỗi người chỉ dự 1 ngày thôi). Ðến trước ngày cuối cùng, thầy A (lúc đó vừa là phó HT vừa là BT chi bộ) kêu tui nói: NL đi học bữa cuối nghe, thầy ghi tên cho em rồi đó! - Em không đi đâu thầy ơi! - Trời, không đi sao được! - Không, em không đi đâu!

Chắc thấy tui ‘quái đản’ quá, thầy A nói thầy Minh (hiệu trưởng). Thầy Minh kêu tui lên: NL bữa đó đi qua quận học chính trị nghe! - Ồ, em không đi đâu! - Sao vậy? - Em không có hiểu cái gì hết á. Em không đi đâu! Tui nhớ thầy Minh phì cười, có lẽ không ngờ cái con nhỏ này nói về chuyện chính trị cứ như trò đùa hồn nhiên! - Thôi thì cứ qua 1 chút... - Thôi, em nói không đi là không đi mà, vừa chán vừa không hiểu gì hết!

Và tui không đi thiệt! Thêm hay bớt 1 đứa như tui thì 'nước cứ nổ và dân cứ khổ' vậy thôi, có khác gì đâu!

Bởi vậy, khi thầy BT chi bộ đưa cho tui quyển sổ kêu viết hồ sơ lý lịch xin vào đảng. Tui để đó đúng... 3 năm. Ðến 1 hôm, thầy kêu lên hỏi: em viết lý lịch đến đâu rồi? -Dạ, chưa xong. - Mỗi ngày em viết 1 chữ hả? - Dạ! hehe.

Cuối cùng thì cũng viết xong. Và cuối cùng thì cũng được... trả lại vì “sau thời gian sưu tra, xác minh thì NL thuộc vào thành phần lý lịch không rõ ràng nên không thể vào đảng được!”

hahaha, chắc Cásấumẹ vẫn còn nhớ câu bạn Lan đã nói hồi đó há: Một trong những sai lầm của đảng là không kết nạp bạn Lan vào đảng, nhưng đó cũng là 1 trong những quyết định sáng suốt nhất của đảng!

Và cũng nhờ vậy mà giờ này bạn Lan ngồi ở đây viết blog mừng ngày lễ Lao Ðộng của Mỹ và ngày 2 tháng 9 cho Việt Nam đây! Tatatata