Saturday, January 31, 2009

Entry for February 01, 2009 Ði coi diễu hành Tết Bolsa

Hôm qua là một ngày vô cùng bộn rộn ở cái khu Tiểu Sài Gòn này. Bởi từ sáng đến trưa thì có diễu hành tết của cộng đồng VN (tớ viết chữ “diễu hành” cho Cásấumẹ khỏi chướng mắt nữa đó nhé), đồng thời lại có hội chợ tết thường niên do Tổng Hội Sinh Viên Nam Cali tổ chức (từ mùng 5-7)

Thực ra đó là chuyện “thiên hạ” nhưng vì do bản tính nhiều chuyện cho nên hậu quả là bây giờ toàn thân tui rêm hết, đặc biệt là 10 ngón tay!

Bây giờ kể chuyện bon chen đi coi diễu hành Tết trước.

Không dự tính đi coi diễu hành, nhưng lúc chở Bi đi học võ, Ti đi học đàn, thì sẵn tay vớ cái máy ảnh cho lên xe luôn. Cho 2 đứa đến chỗ học xong, 2 vợ chồng rủ nhau đi coi diễu hành xem thế nào.

Ðể xe ở nhà má tui, gần như sát cạnh điểm tập trung cho những đoàn tham gia diễu hành, thế là tui bắt đầu lang thang chụp hình từ lúc người ta đang tập dợt, chuẩn bị lại quần áo, xe cộ ở những phút cuối trước khi cuộc diễu hành tết bắt đầu.

Sau đó, tui cầm máy lang thang đi tiếp gần đến chỗ lễ đài, và cứ ngược lên ngược xuống chụp ảnh. Lát sau, nhìn lại thì ra chỉ có dăm ba người đứng ở dọc theo tim đường như tui thì đều có đeo thẻ nhà báo, còn lại thì người ta (theo ước đoán cả 10 ngàn người) đứng dọc theo 2 bên lề đường để xem. Hehehe, thì ra là bạn Lan điếc không sợ súng, cứ tơn tơn đi, chẳng có police hay security gì chặng lại hỏi thì thôi chứ!

Hình chụp thì rất nhiều. Nhưng những hình đàng hoàng thì các báo chí đã đưa rồi. Vậy tui cho xem những hình không đàng hoàng nè.

DSC_3305 by you.

Anh chàng này chẳng biết của đội nào, chỉ thấy ngồi bẹp trên lề đường và cắt băng keo ra để dán đôi giày.

DSC_3345 by you.

Một trong những nhân vật chính của cuộc diễu hành đang cột lại dây giày để lát nữa còn chạy xuống đường bắt tay bà con tỏ tình thân thiết để lần sau người ta còn bỏ phiếu cho.

DSC_3496 by you.

Em bé này thì cũng là con của một “chính khách” nào đó tham gia diễu hành nhưng mệt quá nên chạy lên lề đường ngồi nghỉ mệt trong khi ba mẹ mắc vẫy tay chào bà con hai họ.

DSC_3424 by you.

Không biết như vầy có gọi là điềm xui không khi đang diễu hành mà xe nóng máy khét lẹt, giám sát viên người Việt đầu tiên đành bỏ xe lại trên đường đi bộ vậy.

DSC_3365 by you.

Chưa khởi hành mà đã phải đẩy xe rồi! Coi như xui, đành treo đỡ cái tên Andrew Ðỗ của mình lên nhờ xe người khác vậy.

DSC_3384 by you.

Ðây là một trong những người dân biểu mà cộng đồng VN ở dây rất thích nhưng tui vẫn không thể nào nhớ mà đánh vần tên của bả, chỉ ấn tượng mỗi chuyện là bả mặc áo dai nhưng cứ chạy loi choi từ bên này đường bay qua bên kia đường để mà “Chúc mừng năm mới” bằng tiếng Việt với mọi người.

DSC_3417 by you.

Còn đây là dân biểu liên bang gốc Việt đầu tiên có mặt trong quốc hội Hoa Kỳ: Joseph Cao (có điều chắc Mr. Cao đứng tới lỗ tai bạn Lan thôi)


Ðoàn môtô Harley Davidson lái xe rất ngầu với đầy đủ lễ bộ: áo dài khăn đóng, quần jeans. Tếu nhất là cái khăn đóng phải dán lên trên cái nón bảo hiểm đó!

Wednesday, January 28, 2009

Entry for January 29, 2009

Một chú cùng công ty hỏi: có bao giờ đi xe lửa ở VN chưa? - Dạ chưa.

Chưa bao giờ đi xe lửa ở VN, nhưng bài thơ này lại nhớ và thuộc lào từ hồi 14, 15 tuổi.

Và có lẽ do biết bài thơ trước khi sẽ (mà chưa biết là bao giờ) đặt chân lên xe lửa nên vẫn mang cảm giác đi xe lửa sao mà buồn...

Những ngày nghỉ học

Tế Hanh

Những ngày nghỉ học tôi hay tới

Ðón chuyến tàu đi đến những ga

Tôi đứng bơ vơ xem tiễn biệt

Lòng buồn đau xót nỗi chia xa

Tôi thấy lòng thương những chuyến tàu

Ngàn đời không đủ sức đi mau

Có chi vương víu trong hơi máy

Mấy chiếc toa đầy nặng khổ đau

Bánh nghiến lăn lăn quá nặng nề

Khói phì như nghẹn nỗi đau tê

Lâu lâu còi rúc nghe rền rĩ;

Lòng của người đi kéo kẻ về.

Kẻ về không nói bước vương vương...

Thương nhớ lan xa mấy dặm trường

Lẽo đẽo tôi về theo bước họ

Tâm hồn ngơ ngẩn nhớ muôn phương.

Entry for January 28, 2009

IT'S ME.


Tuesday, January 27, 2009

Entry for January 27, 2009 Hết Tết




Xin xăm

(nhìn lại hình thấy cái kính giắt trên áo dài, thấy mình vẫn còn giữa đúng phong cách cô giáo VN

)
***

Giống khi còn ở VN, hết ngày mùng Một Tết thì cảm thấy dường như đã… hết tết rồi!

Sáng nay – mùng 2 Tết – đưa 2 đứa nhỏ đến trường, trời sáng chói chang y như nắng Tết SG, chỉ có điều hơi gió và lạnh một chút (khoảng 10 độ C).

Nhịp sống đã trở lại bình thường, ông xã đi làm, con đi học và tôi thì sẽ trở lại công ty sau khi được nghỉ… 1 ngày Tết!

Nhớ các đây vài hôm, An - đứa bạn học cùng trường - về VN chơi cả tháng rồi, nó gọi điện sang nhờ lên trường hỏi dùm vài chuyện. Hỏi An về VN thấy sao. An bảo: trời ơi, sướng lắm chị Lan ơi! Ăn có người nấu, quần áo có người ủi, đi chơi có người chở, vào tiệm có người trả tiền… Suốt ngày chỉ ăn, ngủ, đi chơi. Bây giờ nghĩ đến cảnh tuần sau em phải trở qua Mỹ, vừa đi làm vừa đi học sao mà nó ngánnnnnnn quá chị ơi!

Nghe An kéo dài chữ “ngán” mà tôi cũng muốn ngán theo.

Ừ, thì cuộc sống ở đây là vậy, bận rộn, hối hả, cuống quít, ngó qua ngó lại thời gian cứ tuồn tuột trôi đi, mà đôi khi ngoảnh lại thấy mình lại chẳng làm được gì nên trò nên trống.

Dẫu sao thì đây cũng là cái tết đầu tiên ở xứ này tôi cảm thấy vui nhất mà cũng nhớ SG nhất!

Cám ơn những chia sẻ, những lời chúc Tết của bạn bè, học trò, thầy cô. Ai cũng bảo ráng thu xếp về đón một cái tết ở SG.

Cảm động khi thấy Trung sợ cô nhớ nhà quá, cứ muốn tường thuật không khí tết SG mỗi ngày, qua nhịp sống gia đình, cho cô Lan nghe.

Nhớ lúc thức chờ cúng giao thừa, bên VN, bạn Tân cũng canh giờ để gọi điện sang chúc tết bạn Lan, không ấm lòng sao được!

Đây cũng là năm đầu tiên từ nhỏ tới lớn mà ngày mùng một tết tôi đi chùa cùng gia đình. Mặc áo dài đàng hoàng. Mà nhắc đến áo dài này thì lại phải cám ơn thầy A, cô H.Dung và Bích Châu đã chuẩn bị cho mình bộ áo dài này trong lần đầu trở về thăm trường hơn 2 năm trước.

Lần đầu tiên biết xin xăm là làm như thế nào. Thấy mọi người khấn vái quá trời, rồi lắc ống cho cái quẻ rơi ra, rồi lại cầm 2 cái cục gỗ lên khấn tiếp rồi lại thảy lên xem quẻ có ứng không, nếu không phải khấn và xin lại.

Tôi thì có biết mình khấn vái cầu xin cái gì đâu, chị dâu tôi chỉ tôi làm sao tôi làm vậy. Lắc ống thì cái quẻ rơi ra liền, thảy 2 miếng gỗ thì cũng được liền (trong khi nhiều người phải làm đi làm lại nhiều lần). Nhưng má tôi đến bảo là làm sai rồi, phải làm ngược lại thế này thế này… hahahaha. ok làm lại cũng được liền! Đến lấy tờ giải quẻ. Anh tôi nhìn vô bảo: thấy chữ “Kiết” là biết tốt rồi! Tôi đọc thì thấy nói quẻ tốt. Má và anh hỏi tôi khấn cái gì: Có khấn cái gì đâu! Hahahaah. Vậy cũng bày đặt xin xăm!

Lúc vô chánh điện thắp nhang cũng vậy. Thấy người ta chắp tay, quì lạy và lầm rầm cái gì đó nhiều lắm. Tôi thì chỉ biết chắp tay xá mấy cái rồi trở ra. Anh tôi hỏi: sao Lan làm nhanh vậy! Anh chỉ tôi quay trở vô lấy một trái quít, xem như là lộc. Ảnh nhắc: nhớ lấy 1 trái thôi, đừng có rinh nguyên thùng của người ta! Hahaaha.

Ừ, mà cứ thấy sao người ta hay ghê, có thể lầm rầm như nói chuyện với “ai đó” lâu thiệt lâu. Nhớ hôm cúng rước ông bà, thấy ông xã cứ đi làm đến chiều tối mới về, tôi nói thôi để tôi ở nhà cúng một mình cũng được. Ông xã: ừ. Và dặn thêm nhớ phải khấn thế này thế này. Eo ôi, xưa giờ tôi chỉ có nhiệm vụ bày biện đồ cúng thôi, còn chuyện khấn vái là của ông xã. Dặn dò một hồi, coi bộ tui cũng chẳng nhớ, ông xã bảo: để anh lấy giấy ghi xuống cho em. Tôi dè dặt đề nghị: hay là lúc đốt nhang, em mở speaker phone cho anh gọi về khấn được không???? Hehe, ông xã sợ quá, thôi để đó anh về anh cúng cho!

Kệ, có đến chùa ngày đầu năm là tốt rồi. Mà không những đi một chùa mà đi những 2 chùa lận chứ! Sáng đi chùa Việt Nam, chùa đi chùa Tàu! VN và Tàu là anh em láng giềng tốt mà!

Vậy là coi như xong một cái tết nữa rồi. Lại bắt đầu bôn ba bươn chải và chuẩn bị cho cái tết tiếp theo!

Monday, January 26, 2009

Entry for January 26, 2009 giao thừa




Bây giờ là thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và mới.

Ở VN lâu rồi không nghe tiếng pháo, nhưng hiện ở đây tiếng pháo nổ rền, kéo dài, trong nhà thì vẫn thoang thoảng hương nhang.

Như mọi năm, sau khi thắp nhang cúng giao thừa, ông xã lại đi một vòng quanh xóm (ở VN cũng vậy mà ở Mỹ cũng thế), sau đó quay về nhà xem như là người xông đất! Có năm bé Ty còn thức thì nó đi theo ba. Năm nay thì 2 chị em Ty, Bi ngủ khò vì ngày mai phải đi học!

Tối nay định sẽ đi một vòng ra đường xem thiên hạ đón giao thừa ở các ngôi chùa như thế nào nhưng buồn ngủ rồi, nên thôi, để ngày mai đi với ba má vậy.

Chúc mừng năm mới.

Chúc mọi người sức khỏe, bình an, và may mắn trọn năm!

Entry for January 26, 2009 Chúc tết, lì xì

Không biết tập tục chúc Tết và lì xì mừng tuổi có từ bao giờ (ngay bây giờ thì làm biếng lên Google tìm quá, để tính sau vậy), tui chỉ biết là ngay từ khi tui còn nhỏ xíu xiu là trong gia đình tui đã có nếp này.

Nhớ ngày xưa, cứ sắp sửa đến giờ giao thừa là mấy anh chị em thay quần áo mới rồi đứng tụm tụm lại và lầm bầm tự học câu chúc tết ba má.

Đến giờ G thì cứ lần lượt ba má ngồi ở vị trí trung tâm. Ba má chúc tết và lì xì lẫn nhau, đám con đứng nhìn.

Sau đó bắt đầu lần lượt từ lớn tới nhỏ khoanh tay xếp hàng chúc tết và nhận lì xì từ ba má.

Rồi đến khi anh trai lớn lập gia đình thì sau khi chúc tết ba má là đám em lại quay sang chúc tết và nhận lì xì từ anh chị cả. Cứ thế…

Ngay cả khi gia đình chia hai, phần lớn ở Mỹ, phần nhỏ còn lại ở VN thì nếp nhà đó vẫn được giữ nguyên.

Giờ đây tất cả lại gom về một mối, 7 anh chị em, 7 dâu rể, 14 đứa con cháu, cùng ba má nữa thành 30 chẵn.

Mỗi lần giao thừa cả nhà mà tụ lại thành đại gia đình, quay một vòng chúc tết cho đủ cũng mấy hơn cả tiếng.

Hãy hình dung sau khi lần lượt 7 gia đình chúc tết ba má, mà đâu phải chỉ có 1 người đại diện chúc đâu, thường là con trai hoặc con gái chúc, rồi đến 2 đứa cháu chúc ông bà nội/ngoại; sau đó gia đình 6 đứa em sẽ chúc tết gia đình anh hai; rồi đến gia đình anh ba ngồi vào cho gia đình năm đứa 5 em chúc; cứ vậy xoay một vòng hết đám lớn thì đến đám cháu!

Hahaha!

Hai thằng con của anh cả lại phải ngồi xuống cho đám em họ của nó chúc tết, và đương nhiên đứa nhỏ cũng được đứa lớn lì xì. Những lời chúc của đám này thì vui không thể chịu nổi, mặc dù cũng khá lịch sự và nghiêm túc.

Nhớ buổi sáng hôm qua, giao cho bé Ty nhiệm vụ phải dạy em Bi chúc Tết mọi người. Tui đứng ủi đồ mà cứ nghe bé Ty đọc 1 câu, Bi lặp lại bằng giọng Mỹ lai Việt (khổ!) nghe mắc cười muốn chết! Đến lúc phải chúc tết thì chị Ty và mẹ lại phải nhắc tuồng cho Bi. Lát sau, cảm thấy vất vả quá, mẹ nói nhỏ vào tai Bi: thôi, con cứ nói Happy New Year là được rồi! Thế là anh chàng cứ thế mà gào lên, quá khỏe! hehehe

Cuối cùng là đến mỗi gia đình tự chúc nhau: vợ chúc chồng, chồng chúc vợ, ba mẹ chúc con, con chúc ba mẹ, chị chúc em và ngược lại.

Nhớ lần bé Ty cầm bao lì xì chúc tết Bi: Năm mới, chị hai chúc Bi học giỏi, nhớ nghe lời chị hai, ngoan và không nhõng nhẽo, nghe chưa? Bi khẳng khái: Dạ, chị hai. Xong sớt cái bao lì xì lao đi, chị hai la lên: ê ê, cái thằng này, có biết cám ơn không? Vừa mới chúc xong à!

Hahahahaha

...

Có thể ai đó cho rằng như vậy rườm rà không cần thiết, nhưng với tôi thời khắc cả gia đình tụ lại quây quần để đón năm mới, chúc nhau những lời tốt lành chính là sợi dây gắn kết chúng tôi lại với nhau, để luôn nhắc nhau nhớ rằng gia đình là như thế. Cho dù có lớn bao nhiêu, thành đạt như thế nào, cuộc sống xã hội làm chúng tôi thay đổi nhiều thứ thì nếp nhà đó vẫn luôn được duy trì từ thế hệ này sang thế hệ khác.


Bi chúc tết ông bà ngoại.

DSC_3116 by you.

Chúc Tết gia đình anh Liêm.

DSC_3101 by you.

Bé Ty chúc tết 2 anh Beo, Bin.

DSC_3127 by you.

Ty chúc tết 2 chị Châu, Ngọc

Entry for January 26, 2009 Chúc tết, lì xì

Không biết tập tục chúc Tết và lì xì mừng tuổi có từ bao giờ (ngay bây giờ thì làm biếng lên Google tìm quá, để tính sau vậy), tui chỉ biết là ngay từ khi tui còn nhỏ xíu xiu là trong gia đình tui đã có nếp này.

Nhớ ngày xưa, cứ sắp sửa đến giờ giao thừa là mấy anh chị em thay quần áo mới rồi đứng tụm tụm lại và lầm bầm tự học câu chúc tết ba má.

Đến giờ G thì cứ lần lượt ba má ngồi ở vị trí trung tâm. Ba má chúc tết và lì xì lẫn nhau, đám con đứng nhìn.

Sau đó bắt đầu lần lượt từ lớn tới nhỏ khoanh tay xếp hàng chúc tết và nhận lì xì từ ba má.

Rồi đến khi anh trai lớn lập gia đình thì sau khi chúc tết ba má là đám em lại quay sang chúc tết và nhận lì xì từ anh chị cả. Cứ thế…

Ngay cả khi gia đình chia hai, phần lớn ở Mỹ, phần nhỏ còn lại ở VN thì nếp nhà đó vẫn được giữ nguyên.

Giờ đây tất cả lại gom về một mối, 7 anh chị em, 7 dâu rể, 14 đứa con cháu, cùng ba má nữa thành 30 chẵn.

Mỗi lần giao thừa cả nhà mà tụ lại thành đại gia đình, quay một vòng chúc tết cho đủ cũng mấy hơn cả tiếng.

Hãy hình dung sau khi lần lượt 7 gia đình chúc tết ba má, mà đâu phải chỉ có 1 người đại diện chúc đâu, thường là con trai hoặc con gái chúc, rồi đến 2 đứa cháu chúc ông bà nội/ngoại; sau đó gia đình 6 đứa em sẽ chúc tết gia đình anh hai; rồi đến gia đình anh ba ngồi vào cho gia đình năm đứa 5 em chúc; cứ vậy xoay một vòng hết đám lớn thì đến đám cháu!

Hahaha!

Hai thằng con của anh cả lại phải ngồi xuống cho đám em họ của nó chúc tết, và đương nhiên đứa nhỏ cũng được đứa lớn lì xì. Những lời chúc của đám này thì vui không thể chịu nổi, mặc dù cũng khá lịch sự và nghiêm túc.

Nhớ buổi sáng hôm qua, giao cho bé Ty nhiệm vụ phải dạy em Bi chúc Tết mọi người. Tui đứng ủi đồ mà cứ nghe bé Ty đọc 1 câu, Bi lặp lại bằng giọng Mỹ lai Việt (khổ!) nghe mắc cười muốn chết! Đến lúc phải chúc tết thì chị Ty và mẹ lại phải nhắc tuồng cho Bi. Lát sau, cảm thấy vất vả quá, mẹ nói nhỏ vào tai Bi: thôi, con cứ nói Happy New Year là được rồi! Thế là anh chàng cứ thế mà gào lên, quá khỏe! hehehe

Cuối cùng là đến mỗi gia đình tự chúc nhau: vợ chúc chồng, chồng chúc vợ, ba mẹ chúc con, con chúc ba mẹ, chị chúc em và ngược lại.

Nhớ lần bé Ty cầm bao lì xì chúc tết Bi: Năm mới, chị hai chúc Bi học giỏi, nhớ nghe lời chị hai, ngoan và không nhõng nhẽo, nghe chưa? Bi khẳng khái: Dạ, chị hai. Xong sớt cái bao lì xì lao đi, chị hai la lên: ê ê, cái thằng này, có biết cám ơn không? Vừa mới chúc xong à!

Hahahahaha

...

Có thể ai đó cho rằng như vậy rườm rà không cần thiết, nhưng với tôi thời khắc cả gia đình tụ lại quây quần để đón năm mới, chúc nhau những lời tốt lành chính là sợi dây gắn kết chúng tôi lại với nhau, để luôn nhắc nhau nhớ rằng gia đình là như thế. Cho dù có lớn bao nhiêu, thành đạt như thế nào, cuộc sống xã hội làm chúng tôi thay đổi nhiều thứ thì nếp nhà đó vẫn luôn được duy trì từ thế hệ này sang thế hệ khác.


Bi chúc tết ông bà ngoại.

DSC_3116 by you.

Chúc Tết gia đình anh Liêm.

DSC_3101 by you.

Bé Ty chúc tết 2 anh Beo, Bin.

DSC_3127 by you.

Ty chúc tết 2 chị Châu, Ngọc

Saturday, January 24, 2009

Entry for January 24, 2009

Đây có gọi là mưa xuân?

01232009626 by you.

...

01232009625 by you.

...

01232009627 by you.

Friday, January 23, 2009

Entry for January 23, 2009 Cho tet 2009

Hôm nay có thể nói là ngày hạnh phúc vì tui không phải đi làm, cũng chẳng đi học, chỉ tranh thủ đi chợ và xách máy hình đi chụp thử thôi. Còn bắt đầu từ ngày mai trở đi, aidza, không có một ngày nào được nghỉ trọn vẹn - không có weekend gì hết, ít nhất là trong 16 tuần lễ.

Sao mà tui thương tui quá, hic hic!

Thôi thì tranh thủ cái ngày rảnh rỗi cuối cùng của năm cũ mà chưa biết ngày rảnh của năm mới là khi nào, chạy ra chụp hình chợ Tết ở Mỹ để xem có giống chợ Tết Việt Nam không.


Cái hình này chụp trong chợ Thuận Phát bằng cái cell phone của tui

01222009618 by you.

Hình này cũng chộp bằng cell phone

DSC_2872 by you.

DSC_2852 by you.

Hoa này nhớ ởSài Gòn có bán, hình như gọi là đào Trung Quốc?

DSC_2832 by you.

Người ta gọi đây là mai… Mỹ

DSC_2801 by you.

Mấy cây này thì nhìn nụ có vẻ giống mai VN hơn

DSC_2829 by you.

Cũng “chặt đẹp” nhỉ

DSC_2811 by you.

Giống ở Chợ Lớn không

DSC_2800 by you.

Gặp người quen, hehe

***

Tết đến thì nơi đây lại có bầu cua cá cọp. Hồi mấy năm trước những ngày tết đi ngang thấy đông lắm nhưng chưa bao giờ dám ghé đến coi. Hôm nay nhờ có gặp người quen đi theo mới dám tiến đến gần để chụp hình, nhưng cũng phải vòng qua vòng lại 2, 3 lần mới chụp được như vầy.

DSC_2826 by you.

DSC_2835 by you.

DSC_2836 by you.

Cái ông Mỹ này cũng đứng chơi cả buổi, không biết là thua bao nhiêu rồi :p

Entry for January 23, 2009

http://beta.nghenhac.info//Nhac-Viet-Nam/Nhac-tien-chien/78522/Mua-xuan-dau-t...

Không post hình được thôi thì edit lại, post nhạc nghe cho bõ ghét vậy!

Mùa xuân đầu tiên

Văn Cao

Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về
Mùa bình thường mùa vui nay đã về
mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên
Với khói bay trên sông, gà đang gáy trưa bên sông
một trưa nắng cho bao tâm hồn.
Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về
Người mẹ nhìn đàn con nay đã về
Mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên
Nước mắt trên vai anh, giọt sưởi ấm đôi vai anh
Niềm vui phút giây như đang long lanh.
ôi giờ phút yêu quê hương làm sao trong xuân vui đầu tiên.
ôi giờ phút trong tay anh đầu tiên một cuộc đời êm ấm.
Từ đây người biết quê người
Từ đây người biết thương người
Từ đây người biết yêu người .
Giờ dặt dìu mùa xuân theo én về
Mùa bình thường, mùa vui nay đã về.
Mùa xuân mơ ước ấy xưa có về đâu
với khói bay trên sông, gà đang gáy trưa bên sông
Một trưa nắng thôi hôm nay mênh mông.

Thursday, January 22, 2009

Entry for January 22, 2009 Chợ Tết


Entry for January 22, 2009 Một góc Bolsa


Mặt tiền của chợ Phước-Lộc-Thọ.

Người Việt từ khắp nơi đến tham quan du lịch tại đây dường như đều ghé đến nơi này, trừ người địa phương như tui thì chỉ ghé đến để chụp hình đưa lên blog.


“Hột vịt lộn Long An” - ở nhà tui không bao giờ ăn món này khi thằng chồng Mỹ của nhỏ em út có mặt bởi như anh trai tui nói: nó thấy mình ăn cái này nó nói mình “man rợ”!


Nếu không có những chiếc xe hơi đậu san sát như thế này thì nói đây là Việt nam cũng được vì tất cả các bảng hiệu đều là tiếng Việt, đủ các thứ: tiệm cắt tóc, tiệm trái cây, tiệm bánh, tiệm mì, tiệm phở, tiệm heo-gà quay,…



Cả 2 tiệm Thái Sơn và Bà Tư trái cây ngon đều bán trái cây và hoa theo đúng phong cách Việt, nghĩa là có người đứng rao hàng, mời chào, níu kéo, giành khách và chửi lộn. Cho nên dù cách nhà ba má tui có mấy bước chân (nhà ở hướng bên phải của tấm ảnh) nhưng tui chưa từng một lần dám ghé lại đây mua trái cây.


Cái khóm hàng bé tí này với vài nải chuối, một rổ quít, cái bắp chuối sao mà giống cảnh chợ chồm hổm Phú Lâm, Bà Hom, Cây Da Sà hay bất kì cảnh chợ lề đường nào ở Sài Gòn.


Cái này còn hay nữa: theo lời cái cô bên phải thì vì nhà cổ trồng quá nhiều bưởi, ăn không hết nên hái đem ra đây bán cho khách thập phương chơi!


Một cảnh đời thường trong cuộc sống bình thường ở khu Bolsa. Nhìn thấy toàn là người Việt Nam. Chưa có dịp đến những nơi khác, chỉ nghe người từ nơi khác đến nói sao ở đây lắm Việt Nam và cũng dơ như Việt Nam :p (Nói chơi vậy thôi chứ có đỡ hơn chút xíu!)

Wednesday, January 21, 2009

Entry for January 21, 2009 Chân tình




http://www.imeem.com/th1024/music/QIq_L5wO/2_chan_tinh_van_truong/

Nếu có ai đó nói lời bài hát này cải lương hay sến cũng chẳng sao.

Chỉ biết là tôi thích. Trước hết là ở cái tựa của nó. “Chân tình”, đó là cái cách tôi đối với mọi người quanh mình.

Kế là một số ca từ của bài. “Những trong ngần mắt em đang nhìn về anh”, “như chưa từng có những phút lìa xa…” “Tình yêu tìm thấy nguyên vẹn sau đêm bão giông”…

Sau nữa, ngoài những cảm xúc của bài hát mang lại cho riêng mình, mỗi lúc nghe bài này lại nhớ Xuân Hiệp và Bích Châu.

Nhớ những ngày trước khi rời Sài Gòn, Xuân Hiệp đi tìm cái đĩa có bài này. Hiệp tìm hỏi ngay ca sĩ Vân Trường, Trường cũng không còn giữ cái nào. “Chị Lan ơi, em tìm hoài không ra cái đĩa này tặng chị.” Không có cũng chẳng sao mà. Quí ở chỗ tấm lòng của bạn.

Bích Châu nghe chuyện. Vài hôm sau gửi một tin nhắn qua phone: “Tặng chị bài Chân Tình. Nghe và nhớ nơi này.” Nghe muốn khóc. Nghe hết bài, quên mất là phải save lại. Giờ đây, tin nhắn đó của Châu, cũng như bao nhiêu tin khác của bạn bè, học trò trong những ngày sắp xa quê vẫn còn nằm nguyên trong cái cell phone ngày trước…

Cho đi chân tình và nhận lại chân tình.

Nhớ mọi người…

Monday, January 19, 2009

Entry for January 20, 2009

Hồi sáng ngồi nhà xem truyền hình trực tiếp lễ nhậm chức của Tổng Thống Mỹ. Khi Barack Obama 1 tay giơ lên tuyên thệ, 1 tay đặt trên quyển kinh thánh, miệng lặp lại những từ theo sau một vị thẩm phán, thấy dường như có vẻ lấp vấp cái gì đó mà không hiểu hết, tưởng là ổng run nên nói sai (!), rồi nói lại một lần nữa :p. Giờ thì mới hiểu lý do là như thế này.

Lời dẫn sai của thẩm phán khiến ông Obama bị nói vấp

WASHINGTON - Cho dù có nói một chữ không đúng thứ tự, ông Barack Obama vẫn nói trọn 35 chữ và trở thành vị tổng thống thứ 44 của Hoa Kỳ. Sự sơ suất không là lỗi của ông, mà do Chánh Thẩm Phán John Roberts của Tối Cao Pháp Viện gây ra trong lễ tuyên thệ vào sáng Thứ Ba vừa qua.

Trong vài trò chủ lễ, Thẩm Phán Roberts dẫn đọc lời tuyên thệ cho ông Obama đọc theo trong lúc ông đặt tay trái trên cuốn Kinh Thánh của cố Tổng Thống Abraham Lincoln và đưa tay phải lên trong lúc đọc những chữ giúp ông được chính thức thay thế cựu Tổng Thống George W. Bush.

Thế nhưng mọi việc không diễn ra suông sẻ như kế hoạch dành cho vị nguyên thủ da đen đầu tiên của Hoa Kỳ.

Trong lúc một đám đông trên 2 triệu người đang theo dõi từng cử chỉ của tân tổng thống tại National Mall và hàng trăm triệu người khác trên khắp thế giới, ông Obama nói: “Tôi, Barack Hussein Obama, trân trọng cam kết rằng tôi sẽ thi hành chức vụ tổng thống của Hoa Kỳ một cách trung thành, và với hết tất cả khả năng, tôi sẽ gìn giữ và bảo vệ hiến pháp Hoa Kỳ. Xin Thượng Ðế hãy giúp tôi.”

Theo văn phạm của người Mỹ, chữ “faithfully” (trung thành) cần được nói trước câu “thi hành chức vụ tổng thống.” Thế nhưng có lẽ vì đây là lần đầu tiên Chánh Thẩm Phán Roberts chủ lễ tuyên thệ, ông nói sai thứ tự chữ “trung thành” và khiến ông Obama cũng đọc theo không đúng.

Sau khi đọc hết câu, Tổng Thống Obama cảm nhận có điều gì sơ suất, và sau vài giây lúng túng, ông Roberts đọc lại câu tuyên thệ và một lần nữa ông lại đọc vấp.

Sau cùng ông Obama đọc lại câu tuyên thệ như ông Roberts từng đọc lúc ban đầu.

Khán giả tham dự buổi lễ đã đứng chật cứng National Mall với hàng người dài gần một dặm. Họ được quan sát buổi lễ trên một màn ảnh đại vĩ tuyến. Ðám đông đã kêu rên thật lớn khi biết Thẩm Phán Roberts nói sai thứ tự chữ “faithfully.”

Theo ghi nhận của hãng thông tấn AFP, một phụ nữ đã la lớn bên tiếng tiếng rên của đám đông, “Oh no, no no no!”

Sự việc nói vấp chữ là biến cố giao thiệp đầu tiên giữa hai ông Obama và Roberts. Họ sẽ có nhiều dịp va chạm trong tương lai vì có tư tưởng chính trị khác nhau rất xa.

Ông Roberts, 53 tuổi, từng được cựu Tổng Thống Bush đề cử vào Tối Cao Pháp Viện năm 2005, và rồi ông trở thành chánh thẩm phán trẻ tuổi nhất trong hơn 200 năm lịch sử của Hoa Kỳ.

Ông Roberts đã làm việc trong chính quyền của đảng Cộng Hòa trước khi giữ chức chánh án tại tòa kháng án và rồi trở thành thẩm phán Tối Cao Pháp Viện.

Ông Obama là một trong 22 nghị sĩ thuộc đảng Dân Chủ từng bỏ phiếu chống việc đưa ông Roberts vào Tối Cao Pháp Viện.

Trong bữa ăn trưa đầu tiên trong vai trò tổng thống của ông Obama, Thẩm Phán Roberts đã có vẻ như ngỏ lời xin lỗi về sự sơ suất, và ông Obama đã cười lớn trước khi hai ông bắt tay nhau một cách thân mật. (h.d.)

Entry for January 19, 2009 Tản mạn Tết




Và Tết lại đến…

Trong những thời khắc chuyển mùa như thế này người ta vẫn thường có những phút giây lắng đọng để hồi tưởng, để suy nghĩ, để ước mơ. Đời người có thể nhẹ nhàng vụt bay qua trong một thoáng chớp mắt, lại cũng có khi ì ạch kéo dài lê thê chậm chạp từ ngày này qua tháng khác đến năm kia. Có người sống ở đời với đầy ắp những hoài bão, những khát khao, những đam mê. Họ trân trọng, nâng niu từng phút giây mình có, và cố sống sao cho trọn vẹn một kiếp người. Người lại xem chuyện sống chỉ là hơi thở, ừ, thì còn thở là còn sống, còn sống thì còn phải làm việc, còn phải lo toan, còn phải vất vả… Cuối cùng thì đời mình cũng qua.

Tôi không biết mình sống theo kiểu nào. Nếu nói như ông bà xưa đời người sống đến 70 có thể gọi là “phước” thì tôi đã đi được nửa đời. Ba mươi mấy tuổi, không thể gọi là già để có những khoảng lặng hồi tưởng lại năm tháng xa xưa của mình, nhưng cũng chẳng là quá trẻ để phăng phăng mà chạy, mà bay, bất chấp có thể va chỗ này đụng chỗ kia. Tôi đang ở giao điểm: dừng lại một chút, ngắm lại con đường mình đã qua trước khi bước tiếp chặng tới.

Năm nay là năm thứ 4 tôi đón Tết không phải trên quê hương mình. Tôi không biết nên nói về cảm nghĩ của mình như thế nào. Một chút nôn nao, một chút hững hờ. Không khí, tâm trạng của những ngày Tết cổ truyền dường như chỉ còn là hoài niệm.

Cái cảnh những ngày cận Tết, con nghỉ học ở nhà, người giúp việc về quê, chồng thì mãi 29 tháng Chạp mới dứt việc cơ quan, một mình tả xung hữu đột vừa chăm con; vừa lên list đi chợ mua đồ sao cho đủ trang trí nhà cửa, đủ hoa quả cúng kiếng, đủ thịt thà cá mắm phục vụ cho một con số không giới hạn lũ học trò cũ lẫn mới lần lượt kéo đến tự nhiên ăn-tự nhiên dọn-tự nhiên trò chuyện; vừa phụ chồng tổng vệ sinh nhà cửa. Và năm nào cũng như năm nào mãi đến chập choạng tối giao thừa thì mọi việc mới xong. Rồi chồng lại nói với vợ: cố gắng làm sao năm tới phải dứt điểm mọi chuyện từ trưa giao thừa nghe em. Dạ, dạ đó nhưng đến hẹn lại lên, năm sau lại như năm trước, không thể thở phào nhẹ nhõm trước khi mặt trời lặn… Tất cả những tất bận, những bận bịu, những háo hức chuẩn bị đó dường như đã thành quá khứ.

Hôm nay là 24 tháng Chạp. Lướt một vòng các tin trên báo, trên blog, đâu đâu cũng nghe từ Tết, Tết, Tết bỗng dưng lại thèm cái không khí những ngày cận Tết ở Sài Gòn năm nào. Thèm nhìn cảnh đường phố, chợ búa, đâu đâu cũng người là người, xe là xe. Chợ đông đúc, siêu thị cũng đông đúc. Và hoa. Và trái cây. Và những tờ tiền mới bỏ vào bao lì xì. Và thèm cái mùi nhang thơm tỏa liên tục trong những ngày Tết… Mới chỉ 4 năm thôi mà sao tất cả đã như nằm yên ở một nơi nào xa lắm, trong lúc này, tuôn về, ào ạt. Kí ức…

Nhà gần Little Saigon, nơi làm việc thì trên con đường đối diện Phước Lộc Thọ, có lẽ không nơi nào trên xứ Mỹ này không khí tết Nguyên Đán lại tràn trề như ở đây. Cũng nườm nượp xe là xe, người là người, cũng chợ tết, cũng ngút ngàn bánh mứt, dưa hành củ kiệu, bánh chưng bánh tét,… vậy mà sao lòng vẫn cứ thấy như chưa hề có không khí Tết! Lãng thật!

Như nói ở trên, có lẽ do tôi đang ở một điểm dừng. Mọi thứ với tôi đều dường như chậm lại. Tĩnh lặng. Ngay cả chính mình, tôi cũng cảm thấy mình đầm lại, rất đầm. Tôi vốn đã mang tiếng là người trầm tĩnh, giờ đây tôi lại thấy mình trầm hơn mức cần thiết. Không cố tình tạo cho mình cái vỏ bọc đó, tự dưng cứ là vậy, dù khi mở miệng nói dăm câu thì cả phòng làm việc lại cười: cái con nhỏ này lém!

Trong điểm dừng này tôi lại cảm thấy mình là kẻ hạnh phúc, thứ hạnh phúc bền chặt và đầm thấm của một mái ấm chứa nhiều trong đó tình yêu, niềm tin và sự cảm thông. Và chỉ cần có như vậy đã đủ cho tất cả tiếp tục bước tiếp, tự tin, vững vàng.

Đến đây, tôi chợt hiểu, dẫu tôi không có trong lòng cái không khí Tết của năm nào, dẫu tôi có lần tìm về những vùng kí ức xa xăm nào chăng nữa thì tôi vẫn đang tồn tại nơi đây, trong một bầu không khí ấm áp, đầy tiếng cười bên chồng, bên con, bên gia đình và những người bạn chân thành trong những ngày dường như đã cuối đông…

Sunday, January 18, 2009

Entry for January 18, 2009




Cây đào ở nhà má tui

Đào hoa y cựu tiếu đông phong…

Friday, January 16, 2009

Entry for January 16, 2009 Ta bỗng nhận ra mình đang lớn khôn

Ta đã đi qua những năm tháng không ngờ

Vô tư lắm để bây giờ xao xuyến

Bèo lục bình mênh man màu mực tím

Nét chữ thiếu thời trôi nhanh như dòng sông

Ta lớn lên bối rối một sắc hồng

Phượng cứ nở hoài hoài như đếm tuổi

Nhưng chiều nay một buổi chiều dữ dội

Ta bỗng nhận ra mình đang lớn khôn

Tôi đọc những câu thơ trên lần đầu tiên trong quyển lưu bút của bạn anh trai tôi (khi đó anh học 12, tôi học lớp 7). Đọc, thích, và nhớ hoài, nhất là 2 câu cuối. Mỗi khi có một biến động xảy ra trong tôi, những câu thơ này lại ùa về, miên man, để tôi lại một lần nữa nhận ra rằng mình vẫn hãy còn là “đang lớn khôn,” chứ chưa là lớn khôn hẳn.

Tối nay khi bản tin cuối cùng sửa xong, tôi bước ra sau, gặp chú HMĐ, tác giả bản tin. Nói dăm ba câu. Tôi nghĩ chú cũng như tôi. Một cái gì đó rất hụt hẫng, cho mình và cho bạn bè mình.

Tôi ra xe. Ngồi rất lâu trước khi nổ máy. Chuyện không liên quan trực tiếp đến tôi. Nhưng sao vẫn cứ thấy buồn quá đỗi.

Ngày hôm qua, và ngày hôm nay, tôi cũng như bạn, nôn nao một tâm trạng. Dẫu rằng tinh thần đã chuẩn bị trước, nhưng không trông mong một kết cục như thế này. Bạn gọi điện, rồi lại nhắn message nhờ confirm lại những tin đồn về cuộc triển lãm. Không quen hỏi những chuyện như thế này, tôi chỉ lập luận với bạn rằng người ta đã chuẩn bị lâu rồi thì chắc sẽ không có chuyện shut down.

Sáng nay đọc blog bạn, tôi sững sờ. Chỉ kịp quẹt nhanh những giọt nước mắt sau khi comment cho bạn, tôi phải chạy ngay đến một nơi làm mới để nhận training.

Trở về tòa soạn khi đã 2h chiều. Tôi tiếp tục đọc những thông tin mà bạn update. Một cảm giác thất vọng và chán chường.

Tôi không là người trong cuộc. Tôi không có những trăn trở, những suy nghĩ, những phác thảo, những dự định, những hy vọng… như Châu, như Ysa cho cuộc triển lãm. Nhưng tôi cảm nhận được và chia sẻ được nỗi đam mê của họ, bởi tôi cũng đã từng có những ngày tháng đổ dồn toàn tâm toàn sức cho những chương trình ấp ủ của mình. Và tôi hiểu được cảm giác của sự thành công và nỗi thất bại như thế nào.

Tôi nhớ gương mặt của Châu, của Ysa trong buổi tối tôi đến xem triển lãm. Thương bạn, vui với bạn và mừng cho bạn… Bạn đã và đang làm được điều mà ai ai cũng muốn né tránh “Living without fear - Sống không sợ hãi”.

Nhưng, như đã comment trên blog Châu: Không phải ai cũng chịu được áp lực của dư luận!

Tôi ước mong phải chi tôi và bạn, đừng là những kẻ đa mang quá nhiều về cái gọi là dân tộc, là quê hương, đừng bận lòng chi đến những thứ không mang lại tiền, không mang lại quyền, mà đôi khi chỉ chuốc lấy phiền não mà thôi.

Có thể sau giấc ngủ đêm nay, đêm mai và đêm kia nữa, mọi chuyện lại trở thành là dĩ vãng. Bạn và tôi sẽ không nhắc đến nó bằng giọng cay đắng và chua chát, mà chỉ xem nó như câu chuyện vui góp thêm tiếng cười khi nhắc đến cái gọi là “cộng đồng VN hải ngoại.”

Ừ,

“chiều nay - một buổi chiều dữ dội

Ta bỗng nhận ra mình đang lớn khôn”

Vâng “đang lớn khôn” để kịp nhận ra rằng chắc chắn sẽ không có bạn có tôi và con cái chúng ta trong cái cộng đồng quái gở đó.

Thursday, January 15, 2009

Entry for January 16, 2009

VAALA shut down

Hello friends, family, artists, supporters and activists...


As some of you may or may not know, VAALA has been under the microscope for a couple of "pieces of contention" in the FOB II: Art Speaks! exhibit. We have decided to close the visual portion of the exhibit as of today in order to be sympathetic to the pain that the community feels as well as city pressures (logistics of impending protests).

This deeply saddens me because I still stand very firm on my stance on freedom of expression.

Ironically, they are protesting an anti-Communist piece created by a very anti-Communist artist. But all they see is the symbol of the Communist flag, Ho Chi Minh's bust, and that is enough to bring back the pain, anger, and picket signs. But are we to just face away from the past? We should open up dialogue, approach inter-generational issues, and just... talk.

We tried to talk today during a press conference and outside was an angry mob yelling "da dao... so and so" - ("Down with Communists, Down with -- etc etc".... ) my favorite was "da dao cuc cuc!" ("Down with Pieces of Shit!" - that i DO agree with)

Anyway, One Mic - an indie night of music, poetry and art, hosted by Mai Piece (AnhDao, Taylur and myself) is still going on tonight!! Let freedom of expression ring true =)

new location: 209 N. Broadway St, Santa Ana, CA 92704. 8pm-10pm. Please go to www.vaala.org for press release.

Tomorrow, Sat, Jan. 17 will be the last night of performances. .. at the same space.
12pm - tshirt workshop with Anh Oi (Tuan Nguyen)
8pm-10pm - Lan Tran's solo performance as well as the first Vietnamese Gay Musical (and they are so cute)

I hope you guys will come out to support....

and if you can't make it down to the OC... please SUPPORT OWL AND THE SPARROW - a feature film by Stephane Gauger that is premiering this weekend!!!!! www.owlandthesparro w.com

hugs,
jenni


Email of one of the artist in the show :

Folks,

In case you didn't know, the FOB2 exhibition has been officially shut down this morning, Friday the 16th, by the show organizers. It's 3 days prior to the scheduled closing time. VAALA have announced the news this morning in a press conference. The reason to shut down the show is 50% by having no license from the city of Santa Ana to do exhibition, another the 50% is because of the reaction from the protesters to a few artworks in the exhibition (?). As I know, even the exhibition is shut down today, the protest will be still taken place tomorrow as the protesters have planned.

Ysa, Tram, and Lan, I wished you could announce us about your decision earlier. We the participating artists don't want to be the last ones who know what's going on regarding our works. As the organizer, you owe us an announcement/ explanation regarding this matter.

Hope to hear from you all, the artists and the show organizers.

Entry for January 15, 2009

Tôi đọc được bài này qua blog của đạo diễn Minh Ngọc.

The greatest lesson I've ever learned is to love and be loved in return" ("Bài học quý giá nhất mà tôi đã học là biết yêu và được yêu"). Đó là câu cuối trong bái hát của Nat King Cole mà chúng tôi đã mượn để đọc trong ngày cưới cách đây bốn năm - một ngày thơ mộng thật tuyệt vời. Trên một bờ biển thần tiên, khi ánh nắng cuối cùng nhuộm đỏ rực những áng mây in trên nền trời tím, tôi đã nhìn sâu vào mắt anh để trao đổi lời thề "trọn kiếp bên nhau." Quanh tôi tiếng sóng rì rào những nốt nhạc tình êm ái nhất. Trong giây phút thiêng liêng đó tôi hoàn toàn tin tưởng vào sự vĩnh cửu của tình yêu. Tại sao không? Tôi yêu anh. Anh yêu tôi. Như vậy là chúng ta đã học được bài học "quý giá nhất" rồi còn gì nữa?

Hôm nay sau khi ký đơn ly dị, tôi bước ra khỏi văn phòng luật sư và chợt nhớ tới câu hát xưa. Tôi bùi ngùi tự hỏi "mình đã thật sự học được gì?" Có lẽ điều đầu tiên tôi học được (và chắc không phải là điều "quý giá nhất") là "love is not enough." Có nghĩa là tình yêu một mình không đủ để đưa đến cuộc hôn nhân thành công. Thành công theo định nghĩa của tôi là mình sống hạnh phúc trong hôn nhân. Mình ở với người đó không phải vì bổn phận, con cái, tiền bạc, xã hội, gia đình, lễ giáo…v.v. nhưng vì người đó là nửa phần hồn của mình, là người bạn tri kỷ, là nơi để mình quay về và nương tựa. Một người hiểu mình sâu sắc để mình có thể trò chuyện, thủ thỉ, tâm sự, chia sẻ, cười đùa và nhất là cho mình cảm thấy mình được nâng niu, quý trọng và yêu thương.

Tôi biết nhiều cặp ở với nhau vì họ không có sự lựa chọn nào khác, hoặc có, nhưng họ không đủ can đảm để quyết định ra đi, họ vẫn sống với nhau - sống trong sự thầm lặng bất mãn triền miên. Như vậy là ăn gian. Không kể! Thành công trong hôn nhân là khi nào mình có tất cả sự lựa chọn và điều kiện, nhưng mình vẫn ở với người đó vì "Tôi quyết định chọn Anh. Tôi yêu Anh. Tôi không thể tưởng tượng có thể sống bên ai khác ngoài Anh."

Nhưng nếu hai người cùng yêu nhau, cùng là người tốt mà còn chưa đủ để đưa tới cuộc hôn nhân thành công thì thế nào mới đủ? Theo tôi, và đây là bài học thứ nhì (khá "quý giá"), là chúng ta cần thêm sự hiểu biết về tâm lý, vai trò vợ chồng và cách ứng xử trong quan hệ lứa đôi (tiếng Việt nói dài dòng vì tôi không biết dịch chính xác tiếng Anh gọi là "relationship skills"). Tại sao tôi nói như vậy? Vì tôi mới đọc xong cuốn sách mà tôi phải gọi là "Cửu Dương Chân Kinh " của tình yêu và hôn nhân, đó là cuốn "Men are from Mars, Women are from Venus" ("Đàn Ông đến từ Mars, Đàn Bà đến từ Venus").

Cuốn sách này nói về tâm lý, sự khác biệt giữa đàn ông/đàn bà và ảnh hưởng của sự khác biệt đó trong hôn nhân. Càng đọc tôi càng thấy tôi với tất cả ngu ngơ lầm lẫn. Tôi bừng tỉnh "Ủa?...tôi làm vậy vì tôi yêu anh…tôi tưởng làm cho anh vui…té ra chỉ làm anh thêm bực mình?" Không phải vì anh khó chịu nhưng vì tôi cho anh những thứ anh không cần còn những cái anh cần tôi không biết để cho. Ngược lại tôi thấy anh với tất cả những cố gắng. Không phải anh không yêu tôi, nhưng anh không biết yêu tôi như cách
tôi muốn được yêu. À há! Thì ra là vậy! Nhưng có lẽ khám phá hay nhất mà tôi thấy được là tôi và anh đều bình thường như mọi cặp khác. Bao nhiêu trường hợp tương tự, bao nhiêu ngàn người đã trải qua y hệt những gì chúng tôi đã đi qua. Không phải vì họ không yêu nhau, không muốn có cuộc hôn nhân bền vững, nhưng vì họ không biết cách diễn đạt tình yêu để đối tượng có thể cảm nhận được. Họ, như anh và tôi, đều là những đứa trẻ mồ côi lạc loài đáng thương trong tình yêu. Hiểu được điều này giúp tôi trút đi gánh nặng của tâm hồn. Tôi không còn trách anh, và quan trọng hơn...tôi tha thứ cho tôi.

Thiết nghĩ nếu tôi nắm vững những bài học về tâm lý này trước khi bước vào hôn nhân thì có thể tôi tránh được những khúc gãy của cuộc đời hay ít ra cũng đi qua một cách nhẹ nhàng hơn. Nhưng làm sao tôi biết được? Có ai dạy tôi đâu? Có ai khuyên tôi nên học và nghiên cứu về vấn đề này đâu? Thường khi lấy nhau chúng ta chỉ được nghe những câu chúc phúc hoặc cùng lắm là những lời khuyên đại khái như "ráng giữ đạo vợ chồng," "thương yêu lo lắng cho nhau," "tôn trọng nhau, nhường nhịn nhau,"... Rồi! Biết như vậy là đủ rồi đó! Hãy đưa nhau đi đến cuối cuộc đời "dù cho mưa hay cho bão tố có kéo qua đây"... hèn chi tỷ lệ ly dị bây giờ hơn 50 phần trăm.

Tôi chợt nghĩ trong bất cứ ngành nghề gì như là thư ký, kỹ sư, bác sĩ hay những nghề phục vụ như cắt tóc, làm móng tay, nấu ăn...v.v., nói chung là mọi ngành, chúng ta đều cần học tập và được hướng dẫn nhưng có hai việc làm quan trọng nhất trong cuộc đời chúng ta là "nghề" làm vợ/chồng và "nghề" làm cha/mẹ thì chúng ta chẳng học hỏi gì cả. Chúng ta "làm đại" theo kiểu "trial and error" ("thí nghiệm và sửa sai") được thì tốt...không được thì thôi! Chúng ta chỉ biết đổ lỗi cho duyên số, định mệnh và nếu thành công là nhờ sự may mắn. Như vậy thì buồn quá phải không? Vì hơn nửa dân số ở Mỹ thuộc thành phần kém may mắn. Và sau khi thất bại lần đầu chúng ta lại gói gém tất cả những tư tưởng sai lầm vốn có sẵn cộng thêm những kinh nghiệm đau thương vừa trải qua để dồn vào cuộc tình mới. Vì vậy không ngạc nhiên khi thống kê cho thấy rằng tỷ lệ ly dị của những cuộc hôn nhân lần thứ hai lên tới 60 phần trăm. Có nghĩa là "chuyển từ bại thành xụi." Nhưng dù vậy con người bao giờ cũng sống trong hy vọng vì trong số người đã ly dị rồi thì 85phần trăm sẽ tái hôn. Như đại văn hào Samuel Johnson đã nói "Remarriage is the triumph of hope over experience" ("Tái hôn nhân là sự chiến thắng của hy vọng vượt trên kinh nghiệm").

Còn về chức năng làm cha mẹ? Ai dạy cho ta cách dạy con? Ta có học hỏi, trao dồi, nghiên cứu không? Hay ta cứ lập đi lập lại và bắt chước cách thức của cha mẹ mình để lại? Ta có bao giờ dám tự hỏi cha me mình dạy có đúng không? Và cách dạy dỗ cũng như tư tưởng của thế hệ trước có còn thích hợp cho thế hệ sau không? Và nếu không đúng hoặc không còn thích hợp thì mình dạy con mình cái gì? Vì mình cũng chỉ biết bấy nhiêu đó thôi...

Đối với tôi bài học quý giá nhất là yêu không chưa đủ, mà tình yêu (tình vợ chồng, tình con cái) cần thêm sự hiểu biết và công phu rèn luyện, như bao việc làm khác, để được thành công. Ví dụ một cô ca sĩ yêu hát, yêu với tất cả con tim và sự đam mê cuồng nhiệt, nhưng nếu cô không học hát, không luyện thanh, không học nhạc lý, thì chắc chắn cô sẽ không thành một người ca sĩ nổi tiếng. Và rất may cho tôi là những sách vở, tài liệu, nghiên cứu về hôn nhân, tình yêu, cách làm cha mẹ...v.v. có đầy dẫy trên thị trường để tôi học hỏi.

Vì vậy lần sau (vẫn phải còn niềm tin chứ!) trước khi bước vào tình yêu tôi sẽ bước vào thư viện, bước vào tiệm sách, lướt trên internet...v. v. Tôi cần phải học hỏi thật nhiều, nhất là về giáo dục con cái. Trong vai trò làm vợ, tôi đã thất bại...hy vọng sẽ có cơ hội lần nữa. Nhưng trong vai trò làm mẹ tôi không thể thất bại vì tôi chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi.

******

My comments:

Kỳ Duyên viết bài này hay quá!
Nhìn lại thất bại của mình để mà rút tỉa ra những bài học, không chỉ cho chính chị mà còn là cho mọi người, trong cái nhìn đầy nhân bản, cảm thông và chia sẻ.

Điều quan trọng nhất, và có lẽ làm cho mình cảm thấy trân trọng tác giả bài này, chính là cách nhìn vấn đề: không có trong đây sự cay đắng, mỉa mai, dằn vặt, hay bi quan chán chường, mà chỉ có duy nhất một cái nhìn độ lượng cho người và cho chính mình.

Hy vọng qua những điều chị chiêm nghiệm được, chị lại đi tiếp cuộc đời mình bằng những bước chân tự tin, vững chãi hơn.

Wednesday, January 14, 2009

Entry for January 14, 2009

STONEY

by Lobo

I've noticed since we both were kids
I recall the silly things we did
She would want to ride upon my back
To keep from stepping on a crack

I didn't think of it back then
But even when she did not win
She was happy just to play
Stoney liked to live out every day

Stoney, happy all the time
Stoney, liked the summertime
The joy you find in living every day
Stoney, how I love your simple ways

The times when no one understood life
Seems that Stoney always would
We'd walk for hours in the sand
She would always try and hold my hand

Stoney, happy all the time
Stoney, liked the summertime
The joy you find in living every day
Stoney, how I love your simple ways

No, I don't recollect the time
I fell in love with this old friend of mine
Or when I first saw in her eyes
What she tried so not to hide

Stoney, happy all the time
Stoney, liked the summertime
The joy you find in living every day
Stoney, how I love your simple ways

Stoney, happy all the time
Stoney, liked the summertime
The joy you find in living every day
Stoney, how I love your simple ways

Stoney, happy all the time
Stoney, liked the summertime
The joy you find in living every day
Stoney, how I love your simple ways

Tuesday, January 13, 2009

Entry for January 13, 2009 Lún & Lan

Dự định lúc đầu là sẽ kể chuyện dẫn Lún đến hiện trường do Lún “gây ra” từ năm ngoái, chuyện ông chủ quán Zen - nhà báo Lí Kiến Trúc gặp gỡ Lún và “nhận diện” bạn Lan, rồi chuyện “nhà biểu tình chuyên nghiệp” Ngô Kỷ vừa muốn quan sát vừa muốn né Lún ra sao trên phố Bolsa… nhưng chưa kịp hồi sức để viết thì Lún tặng cho bạn Lan cả một entry vừa chữ vừa hình đầy nhóc rồi, thôi thì bây giờ chỉ copy lại một số đoạn của Lún về đây coi chơi (vì để tránh bị oanh tạc nên từ năm ngoái Lún chỉ để blog cho có hơn 10 người trong friends list xem thôi). À, bỏ thêm dấu tiếng Việt vào dùm Lún luôn, chứ không thôi mọi người tưởng Lún viết tiếng gì mà khi có dấu khi không, chán bỏ xừ!

Tặng Lan, người "tòng phạm" chung thủy của Lún từ đầu vụ biểu tình năm trước tới cuộc biểu tình sắp có thể xảy ra năm nay với VAALA .

(hehe, gài độ cho Lan post hình ý kiến ý cò trước nhưng cô nàng nhứt định không bị dụ).

Ngoài việc kêu Lúc tới nhà Lan nhậu nhẹt, tới triển lãm của Lún, Lan còn làm một việc động trời khác là làm tour guide dẫn Lún đi tới hiện trường của cuộc biểu tình Lún.
Có Lan đi chung, Lún vững dạ hơn. Vì hai đứa là con gái, nên ai biết đứa nào là đứa nào. Trong lòng đã chuẩn bị sẵn rồi. Ai có hỏi thì chỉ qua Lan: "dạ, Huỳnh Thủy Châu là cô này, con không có phải, da da." hihiih. Đúng là bạn tốt!
Thôi, post hình cho coi nè. Anh họa sĩ Vũ Hoàng Lân cũng tòng phạm trong vụ này. Anh "dụ" đi cho biết rồi về phát biểu cảm tưởng. Lún đi vì có Lan đi theo.


Cám ơn Lan đã chia lửa. Phía sau là chổ làm của Lan.


Chụp ngay tại cái hình của tác phẩm của mình. Thấy rợn cả người. Những người biểu tình đứng bên đường nhìn qua. Im lặng tế nhị, giả đò không biết Lún là ai để Lún tham quan.


Bức tượng Trần Hưng Đạo. Lún rất thích, nhìn rất là site specific, không biết dịch ra tiếng Việt làm sao. Nhìn thì Lún thấy hay về mặt nghệ thuật, nhưng không cảm nhận được cái mặt thiêng liêng của bức tượng. Có cái gì tếu tếu, ngồ ngộ, vì mọi thứ được sắp xếp trên xe lưu động. Kiểu xe diễu hành. Lún có ngay sự so sánh: Giống như bán đồ vỉa hè hay hàng rong ở Việt Nam. Tất cả trong tư thế sẵn sàng. Hú là chạy công an. Ông Trần Hưng Đạo uy nghiêm là vậy vẫn chung số phận, hú là chạy. Mà chạy giựt lùi. Nên không khí hương khói kiểu này giống art hơn là tranh đấu chính trị nghiêm chỉnh theo niềm tin của đoàn biểu tình.

Và vẫn cảm giác rờn rợn phía sau
lưng. Có lẽ vì không gian im ắng quá. Khác hẳn với cái không khí ồn ào, chửi thề, la ó mà Lún thấy qua Youtube năm ngoái. Nhưng vẫn có cảm giác như có ai đó lặng lẽ theo dõi mình. Tự trấn an để chụp hình. Nhìn qua, có Lan bên cạnh. Dòm dáo dác thì Nguyên vẫn đứng đó, chắp tay sau đít đi cách mình chừng chục bước. Và anh Lân nữa. Nên rất yên tâm.

CáSấuMẹ xem toàn bộ entry bên Lún và bảo “Biểu tình kiểu này ấn tượng quá! Pro quá! Nếu có người họ la chửi bới nữa thì... long trời lở đất nhỉ?”. Lại còn bảo “bạn Lan có thần kinh thép” nữa chứ! Thép hay không chả biết, chỉ biết là Lan rất sợ MA!

Thực tình mà nói thì đọc entry của Lún, thấy cảm động lắm. Bởi trong trong mình hoàn toàn không hề có suy nghĩ chia lửa gì với bạn hết, chỉ đơn giản là mình cư xử như kiểu của những người bạn đối với nhau, vậy thôi.

Thực sự đây cũng là lần đầu tiên Lan bước chân ra nơi hiện trường này để mà nhìn ngắm, chụp ảnh,… Không ra không hẳn là sợ mà là một cảm giác gì đó rất khó chịu, Lan nhìn nó và Lan luôn thấy Lún, thấy anh Hạo Nhiên, chú Vũ Ánh…

Dẫu sao thấy Lún rất vui cho chuyến đi của mình là Lan cảm thấy ok rồi, dù rằng mình cũng đang chuẩn bị tinh thần cho những ngày không yên ả tới đây!