Sau hành trình gần 20 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay và chịu đựng mùi thức ăn ‘không thể tưởng tượng được’ của một người Hồi Giáo (tui nghĩ vậy) ngồi bên cạnh, tui đặt chân xuống sân bay TSN lúc 23h30, tối 3/11.
Sau khi làm thủ tục xong, còn đang dáo dác tìm hành lý trên băng chuyền thì đã nghe tiếng gọi: “Lan, Lan”, ngó quanh thấy ai đó ‘quen quen’ , ồ, thì ra là 2 người cô ruột của con tui (là ai?)! Hehehe, ‘sức mạnh của sự quen biết’ có khác - được vào tận bên trong để ‘lượm’ con nhỏ em dâu ra (nó đã ‘hăm’ trước không đi đón nó về thì nó sẽ ngủ lại ở sân bay mà!). Tội nghiệp chị Hiền: phụ nhỏ em dâu nhìn tìm hành lý, rồi thảy lên xe đẩy và lại còn phải cho tiền ‘những người phụ giúp vô tư’ nữa!
Ðẩy xe ra đến ngoài, thì, chao ôi, sao mà đông vậy nè: cô Hoàng Dung, ‘bác’ Thành, Bích Châu, Nguyễn Minh, Bình, Dương, bé Minh, Hậu, Sang, Kim Hoàng,… cùng một đám học trò cũ đứng lô nhô lúc nhúc. Và thế là đứng ngây ra cho mọi người ngắm: Cô Dung nói nhỏ ‘Bộ không có tiền cắt tóc thiệt đó hả?’ (vì tui email nói vậy mà!), Châu nói ‘chị nói chị ‘bự’ như thầy Trước nên mọi người cứ nhìn những ai to lớn, ai ngờ! Nguyễn Minh thì ‘Ồ, chị cũng vậy à, chẳng khác gì cả!’, bé Minh lại kêu lên: Trời, nhìn dì Lan lạ quá à! (uh oh, cũng chỉ là tui thôi mà sao mỗi người ‘thấy’ mỗi kiểu vậy?!) Chốc sau, chị Hiền nói 1h sáng rồi, về để mai mọi người còn đi làm đi học. Ðến lúc đó mới biết toàn bộ đồ đạc của mình đã được chị Trang, chị Hiền và Bình thảy lên taxi rồi, chỉ còn thảy tui lên luôn là đi về!
Qua chiều hôm sau (Thứ 7), sau khi họp HÐGD xong thì bạn bè bắt đầu hội ngộ cùng tui. Bích Châu, Diễm, Phú Vy, chị Trang, Ðức,... theo sau H.Mai, Xuân Hiệp... Ði ăn, đi uống càfe, mở ‘máy phát’ (để kể chuyện ở Mỹ) và điện thoại bắt đầu tới tấp...
Sáng sớm thứ hai, tui trở về trường. Cảm giác thật lạ!
Bước vào cổng, đã có bảo vệ mới hỏi: Cô tìm ai? Tìm thầy A (phải đem tên thầy hiệu trưởng ra ‘hù’ cho người ta sợ!). Từ cổng trước khi vào đến được phòng giáo viên đã gặp rất nhiều người, ai cũng: A, Ngọc Lan! (ồ, đến giờ này tui mới nhận ra rằng trong trường MÐC, hầu hết các thầy cô và những người lớn tuổi hơn tui đều kêu tui bằng 2 chữ ‘Ngọc Lan’, ngay cả khi tui đang ở ngôi thứ 3, còn những bạn nhỏ hơn thì kêu ‘chị Lan’, học trò thì ‘cô Lan’, chỉ có bác Thành và Diệp Tân thì kêu tui là ‘bà’!)
Vui ơi là vui! Hết ở phòng giáo viên rồi xuống đến căn tin uống cafe, ăn sáng và 8 đủ chuyện với thầy A, thầy Hiệp, Nguyễn Minh, Xuân Hiệp, Bích Châu, Bình, thầy Trước, cô Thiện Hạnh, cô Nhựt, anh Hiển, anh Hoàn Ngọc, anh Tùng, cô Mường, Cẩm Tâm- không thể kể hết -... Ðó là chỗ ngồi lý tưởng nhất để có thể thấy được mọi người vào sáng thứ 2!
Rồi lên gặp 3 lớp học trò chuyên cuối cùng (giờ thì mấy đứa cũng đã ra trường rồi, nếu có về lần nữa thì chẳng còn ai gọi bằng ‘cô’!). Nhớ Xuyên (A2) chạy ra ôm cô rồi... khóc!... Nhớ nhỏ Nguyên, Xuân Thảo (A3) lợi dụng lúc chụp hình ‘hun’ cô cái chóc! Nhớ Kha (A1) cứ đứng ngây ra nhìn cô hoài, rồi sau mới nói ‘Cô ơi, cô lạ quá!’…
Rồi gặp đám học trò trong BCHĐT – những đứa học trò chưa một lần nghe cô Lan giảng bài nhưng sao lại ‘sợ cô Lan đến như vậy!’ (Trung, Trang, Thư, Cường, Tiên... đều nghĩ thế mà !)
Sau đó thì cô Dung chở đi may áo dài. Vải thì Châu đã mua từ trước. Sau còn biết thêm có ý của thầy A... Nhớ lại cảnh chứng kiến những ‘cuộc hội ý’ chớp nhoáng của thầy A, thầy Trí Hiệp, cô Hoàng Dung coi ngày nào tui vô trường thì ai sẽ dẫn tui đi ăn cơm, không thôi sợ tui... ‘đói’, mới biết mình vẫn được ‘cưng’ tới mức độ nào! Lại còn chỗ ở nữa chứ! Chị Trang, chị Hiền, cô Dung, Bích Châu đều chuẩn bị chỗ cho tui tá túc, muốn ở đâu cũng được! Ðã nói tui sinh ra dưới ngôi sao ‘sướng’ mà!
Rồi thì đến gặp gỡ bạn Nhung, Bích Thủy ở quán càfê trong Dinh Ðộc Lập! Rồi quyết định đi Hội An. Thủy phân công: tao mua vé máy bay, Nhung lo ăn, mày (là tui) lo chỗ ở. Sáng sớm thứ 6 đi, chiều thứ 7 về. Gọi Bình mua dùm vé máy bay.
Rồi gặp nhóm Tuấn Anh, Bình, Hùng, Anh Tuấn - nhóm bạn bè thân thiết từ hồi phổ thông - trong một quán cafê trên đường Nguyễn Văn Cừ
Và rồi Huyền, Giang, Liên, Nhung, Thủy - nhóm bạn hồi ở ÐHSP - trong quán ăn gì đó ở gần nhà chị Trang (khu An Phú).
Rồi Kiều, đứa bạn học chung cao học đã coi tui như người chị gái…
Rồi Thanh Vy, đứa học trò ở những lứa đầu tiên và giống tui rất nhiều...
Rồi tổ Văn tổ chức liên hoan ở nhà thầy Hải…
Rồi cả một buổi chiều ngồi trong quán cafê đối diện đài truyền hình với Huyền, chờ đến chiều bạn Nhung dạy xong chở đi ăn bún riêu (mà bạn Lan nhất định là phải có tàu hủ, Nhung thì cứ: ừ,ừ, nhớ rồi, phải có tàu hủ!) và chở ra sân bay đi BMT… ( chứ không phải ra sân bay bằng xích lô như ở Đà Nẵng!)
Rồi điện thoại của học trò. Tui vẫn còn nhớ những ngày đó, tin ‘cô Lan’ đang ở Sài Gòn nhưng chẳng biết liên lạc với cô ở đâu. Hiếu (A6) đã gửi đi một cái email cho tất cả những ai mà em nghĩ rằng có thể là học trò tui: ‘Mình tên là Hiếu, là học trò của cô Lan. Bạn nào có số phone của cô,hay liên lạc được với cô thì cho mình biết với... ’ ’
Và ngày tui gặp được nhiều nhất những đứa học trò cũ của mình là ngày 20/11!
Từ sáng sớm, lớp 10A14 ngày nào của Lan Phương, Vân, Quế, Diễm, Hiền, Diệu, Sơn,.... đã tụ tập trước cổng trường MÐC chờ tui! Cô, trò cùng về thăm trường cũ! Bao nhiêu là chuyện để nói!
Nhớ nhất là một đứa học trò cũ của trường – Châu Phi (không phải của tui, nhưng em biết tui), cũng về thăm trường và tặng quà cho tui, ghi tên tui! Em không hề biết rằng tui đã nghỉ! Món quà đó, tấm thiệp đó vẫn còn nằm trong ngăn tủ tui hiện giờ! Thanh Giang – cũng đã là cô giáo rồi, sau khi dự lễ ở trường mình xong cũng chạy về MĐC tìm cô Lan…
Rồi từ chiều đến tối ngày 20/11 tui hẹn gặp lần lượt từng nhóm học trò cũng trong các quán càfê! Hết tốp này, đến tốp khác. Ðến nỗi Bình và Phú Ðịnh cũng phải thốt lên: Trời ơi, còn hơn là VIP nữa!
Và cũng có những đám học trò trong ngày 20/11 đã đến nhà cũ của cô Lan để thăm cô!!! Vừa thấy buồn cười, vừa cảm động, vừa tiếc hùi hụi... Ngôi nhà xưa - nơi một thời là tụ điểm của họp mặt và ‘ăn chơi’...
20 ngày ở VN ( trong đó hết 6 ngày tui chạy đi chạy về ở Ban Mê Thuộc và Cần Thơ) không kịp cho tui thực hiện hết những gì mình mong muốn, có quá nhiều chuyện phải làm, phải lo, và cả những việc không dự liệu...
Tui lại trở về Mỹ trên chuyến bay đêm 22/11 cũng với đầy ‘một đám’ bạn bè, học trò xưa... đưa tiễn. (lại nhớ hồi ngày ra đi lần trước, Nhung nói nhỏ: Lan, mày nhìn kìa, cả một góc sân bay toàn là ‘phe mình’ cả! – Thế mới biết mình đã sống như thế nào trong lòng bè bạn, thầy cô và học trò)
Cũng lại một đống thư từ học trò viết vội để cô ngồi trên máy bay đọc cho ‘khỏi buồn’. Nhớ lời bạn Liên dặn: nhớ về kì sau là phải gọi điện cho tao liền! ( chớ để vài ngày sau mới gọi, bạn Liên lại giận!)
…………..
Giờ đây ngồi nhớ lại năm qua, cứ như thấy mình đang ở đâu đó quanh bạn bè, học trò và người thân...