
Tính cách tạo nên số phận hay số phận tạo nên tính cách?
Mọi người ‘bình loạn’ trước đi rồi mình post entry sau!
(Hehehhe)

Tính cách tạo nên số phận hay số phận tạo nên tính cách?
Mọi người ‘bình loạn’ trước đi rồi mình post entry sau!
(Hehehhe)

Con chị (khi đó học lớp 3) mặt mày, giọng nói đầy uy quyền hướng về thằng em (chưa đầy 3 tuổi) đang ngồi ủ rủ như gà chết:
- C -Chị Hai nói cho Bi biết, Bi phá cũng vừa vừa thôi, phá quá ai chịu đời cho nổi! Đừng có tưởng Bi có “ô dù” là Bi muốn làm gì thì làm nghe!
(Tui giật mình: ai là ‘ô dù’ của thằng em vậy?)
……
Chị Hai 10 tuổi ‘cấm cửa’ không cho thằng em nhỏ hơn 6 tuổi bước vào phòng và đụng vào bất cứ đồ đạc nào của chị Hai. Bi tiu ngỉu tìm mẹ cầu cứu. Theo lời mẹ, Bi đi năn nỉ:
- C -Chị Hai ơi, đừng giận Bi. Bi còn nhỏ dại. Thân Bi bọt bèo. Giận Bi tội nghiệp…
- Tr -Trời ơi, nói gì ghê quá! Muốn nổi da gà rồi! Muốn làm gì thì làm đi!
(Ba nhìn, lắc đầu: Không chịu nổi mẹ!)
….
Chị Hai 11 tuổi, sau khi giặt đồ xong, kêu thằng em tới phụ xếp cất quần áo vào tủ.
Bi rên rỉ, mắt không ngừng nhìn vào tivi:
- C -Chị Hai ơi, Bi là tired lắm! Bi đi làm sẽ bị miss cái trên tivi…
- B -Bichỉ phải cất đồ của Bi thôi, pause cái tivi lại. Đồ Bi không cất thì bỏ thùng rác!
- N -No, no. Để Bi cất.
…..
- L -Làm thì làm nhanh lên, đừng có rề rề…
Bi Bi dừng lại nhìn chị Hai:
- C -Chị Hai à, chị Hai có remember là Bi chỉ có two cái hand thôi không?

Sau bữa tiệc Thanksgiving, mấy anh em tui rủ nhau đi shopping Carlsbad Outlet ở San Diego (cách nhà khoảng 120 cây số). Chị dâu tui nói ở đó sẽ mở cửa lúc 12 giờ đêm.
Ðúng 11h đêm chúng tui xuất phát. Khi leo lên xe, anh tui nói ngay: có 3 cái gối và 2 cái mền, ai mệt thì có thể ngủ lại trên xe. Chị dâu tui thêm: có mang theo chả ốc, trái cây, cafê. Chị Tâm-bạn chị dâu- tiếp lời: còn cái đĩa kia là thức ăn (đồ ăn tiệc còn dư cái gì cũng tống vô đó để đem theo thì phải!).
Ðường đi mất khoảng 1 giờ đồng hồ nhưng cứ một chốc tui lại nghe điện thoại của chị dâu tui reo lên: “tới đâu rồi?” ố ‘ Ủa tới rồi hả? Có chỗ đậu xe không?’ ố “vậy hả? rồi sao?...”... Tui hình dung là chị tui có rất nhiều bạn bè cùng hẹn lên shopping đó, và theo tin ‘tình báo’ thì chưa đến giờ mở cửa nhưng thiên hạ đã đông như kiến trên kia rồi, và con đường dẫn vào khu outlet thì đã bắt đầu kẹt xe. Chúng tui đượỳc khuyên là nên tìm chỗ đậu xe cách xa nơi cần phải đậu và chịu khó lội bộ. Ðành vậy. Tất cả vì sự nghiệp shopping!
Tới nơi vừa quá 12h. Từng tốp người, dường như quên mất cái lạnh của những ngày sắp vào đông, vừa đi vừa ríu rít, háo hức chờ đón những món đồ mình sẽ mua được. Ðã được dân shopping chuyên nghiệp báo trước, nên trong túi quần tui chỉ có đúng 1 cái credit card, không mang theo túi xách gì cả để rảnh 2 tay... lựa đồ và... xách đồ.
Dù đã nghe nói trước nhưng tui vẫn không thể tưởng tượng những đoàn người đứng xếp hàng trước tiệm Coach (chuyên về giỏ xách, giá thường không dưới $200 cho 1 cái ví chút xíu), và Tommy Hilfiger, Gap, Calvin Klein, Dolce & Gabbana...
Cũng bon chen trong dòng người chật như nêm ở tiệm Tommy, tụi tui bắt đầu sục sạo những món đồ được sale (30% off). Và để tiết kiệm thời gian, ông chồng tui lãnh liền nhiệm vụ đứng xếp hàng chờ tính tiền (mặc dù trên tay chưa có món hàng gì để tính). Tụi tui thì cứ việc tha hồ lựa chọn, ưng ý món nào thì đem đến đưa cho chàng. Và cứ xoay một vòng khoảng 30-45 phút thì tụi tui cũng lựa, cũng săm soi đồ xong, và anh chồng tui cũng vừa tới lượt tính tiền. Rồi mạnh người người nào người nấy móc thẻ ra cào. Có những tiệm discount dựa trên số tiền mua hàng thì tụi tui phải tính toán thật nhanh, mua chung để tiết kiệm, rồi ra về tính tiền lại sau.
Rồi khi 4 cánh tay của anh tui và anh chồng tui vừa đủ mỏi thì 2 chàng lại quày quả ra xe để cất bớt đồ và lại quày quả trở vào để tiếp tục nhiệm vụ của mình (như đã nói là xe đậu khá xa!)
Có những tiệm tụi tui vô đã lựa được cái áo, cái quần ưng ý , nhưng đến khi nhìn thấy dòng người xếp hàng chờ tính tiền thì lại thôi, đành tiếc nuối để lại để tiếp tục sang cửa tiệm khác...
Ðến gần 3h sáng thì chàng chồng đã không còn chịu nồi nữa, xin ‘đầu hàng’ ra xe để ngủ.
Chúng tui tiếp tục hành trình.
Quay lại tiệm Coach, dòng người xếp hàng vẫn còn dài dằng dặc. Tui rẽ vào tiệm Dolce & Gabbana ố cũng chuyên về giỏ xách. Không có người xếp hàng bên ngoài, chỉ có hàng người rồng rắn chờ trả tiền mà thôi. Tui cứ ‘excuse me, excuse me’ để lách qua hàng người mà trên tay và trước mặt họ không biết là bao nhiêu túi xách to, túi xách nhỏ. Tui tự hỏi không hiểu họ mua về để làm gì mà nhiều dữ vậy. Tui vừa mới cầm lên thử 1 cái xách tay nhỏ nhỏ, thấy ghi giá đã giảm là $145 (giá chính thức là $225), còn đang ngắm nghía xem tại sao nó lại mắc vậy thì liền đó có một nàng bước tới cứ bốc mỗi thứ 1 cái, to nhỏ, đủ loại mà chẳng cần xem giá cả, xoạt cái 5 cái giỏ đã nằm trên tay cô ta! Tui lướt qua 1 vòng nữa và... bước ra ngoài.
Vui nhất là đến tiệm Skechers chuyên bán giày. Mua 2 đôi thì đôi thứ 2 được giảm nửa giá. Chị dâu tui và những người bạn đều đã lựa được mỗi người 2 đôi (cho bản thân hay cho chồng con, cô bác gì không biết), tui thì chỉ được 1, đôi thứ 2 không biết mua cái gì (giày dép tui mua về phải cố tìm chỗ giấu bớt, vì chồng và con gái tui cứ thắc mắc không hiểu sao tui lại phải cần nhiều giày đến như vậy!!!). Cũng vì nghĩ vậy nên thui, tui quyết định không mua. Chỉ đứng xem chị tui tính tiền.
Lúc tính xong, mới phát hiện ra 1 cái bảng nhỏ nhỏ ố cũng đặt ngay chỗ tính tiền nhưng ít ai để ý!- Tấm bảng đó ghi là hãy nhắc họ cho mình 1 cái đồng hồ Skechers khi mình mua hàng! (không nhắc thì không có, ráng chịu). Chị dâu tui đọc được và nhắc. Anh chàng bán hàng nói muốn màu gì, chị tui bèn đứng ca bài ca ‘con cá’: tao có 2 đứa con mà bây giờ chỉ có một cái thì làm sao... Anh chàng bèn nói nhỏ: thôi cho mày luôn 2 cái! Thế là đâu phải 1 mình chị dâu tui, mà cả những người bạn của chỉ cũng đều có 2 con! Chị tui còn nói: mày có giấy ghi ý kiến khách hàng không để tao ghi bình chọn mày là ‘Employee of the year”. Anh chàng khoái chí cười quá trời!
Và như vậy thì tại sao tui lại không có 2 cái đồng hồ dễ thương đó. Thế là tui chạy lại lượm lại đôi giày mà tui đã lựa lúc nãy, đồng thời chọn nhanh liền cho thằng con tui một đôi (lòng tự an ủi: mua rồi để dành tháng sau làm quà sinh nhật cho nó!). Khi trở lại quầy tính tiền thì anh chàng ‘2 đồng hồ’ đang bận có khách, tui đứng chờ thì một anh chàng khác tới và nói tui qua quầy kế bên anh ta tính cho lẹ. Chị tui níu lại nói: ê, phải chờ thằng này, thằng kia nó không có 2 đồng hồ đâu. Và tụi tui làm bộ như ra vẻ cần phải xem xét đắn đo lại là có nên mua không, cứ cầm chiếc giày lên để săm soi tới lui, rồi lại thảy lên thảy xuống coi nó có chớp đèn không... và mắt thì cứ hướng về phía quầy của chàng ‘2 đồng hồ’. Khi người khách bên quầy ‘2 đồng hồ’ vừa bước đi thì tui tót đến ngay. Anh chàng quầy kế bên tỏ vẻ hơi khó hiểu?! Còn anh chàng này thì cười cười nói nhỏ nhỏ: mày cũng có 2 con và cần 2 đồng hồ, phải không?!
Ðến gần 5 giờ sáng, tui vào tiệm quần áo Banana Republic. Tui lựa được 1 cái quần jean ưng ý và vì khác hàng cũng đã ngớt nên tui quyết định vào phòng mặc thử. Ðến lúc đó tui mới cảm thấy: ồ, 2 cái chân của tui sao vậy nè, không thể nhấc lên nổi để kéo cái ống quần ôm chặt... Khi ấy tui mới phát hiện là tui mệt quá rồi!
Tui đòi về nhưng những người đi cùng bảo chút xíu nữa!
Lại đi ngang qua tiệm Coach lúc 5h45, người xếp hàng ngoài cửa vẫn còn nhưng đã bớt đông, người bạn chị dâu tui đề nghị nên xếp hàng vào Coach. Tui phải gào lên: No, em chịu hết nổi rồi!
Thế là mọi người phải ra về nhưng có lẽ ‘hậm hực’.
Lên xe, tui ngủ chập chờn. Phía băng sau những ‘cao thủ’ shopping bàn tán rôm rả về những gì mua được và chưa được, họ tỉnh như sáo (bởi đó là những y tá đã quá quen với việc trực đêm, và đi bộ nhiều).
Xe anh tui chở vợ chồng tui về đến nhà, tui chỉ biết vác cái thân vào thay áo quần và lăn quay ra ngủ, mọi chuyện khác đã có anh xã tui lo.
Tui giật mình tỉnh dậy khi đồng hồ đã quá 10h40 sáng.
Tui chợt nhớ là cần phải gọi điện hỏi xem các con tui hiện giờ ra sao: con gái tui được gửi qua ngủ bên nhà dì nó, con trai tui thì ngủ bên nhà cậu nó để ba mẹ đi shop đêm. Và 11h tui phải có mặt ở sở làm!
Một việc quan trọng nữa: kiểm tra lại cái credit card của tui!
(Ðây là entry của bạn tui.)
Mời mọi người đọc bài này. (Thầy Trì)
Đọc, cười xong
Và cảm thấy…
http://360.yahoo.com/profile-3z6QyKIofqh6Ind_ikqCZtHdnGT_9Xjc0w--?cq=1
Cám ơn tất cả comment, những message, những email đã gửi tới Lan nhân ngày “Nhà Giáo Việt Nam”.
Và sẽ làm như lời thầy T.H: “Sáng thức dậy đến trường, em hãy kể cho bạn bè nghe về ngày 20/11 em đã có…”
Chúc tất cả thầy cô, đồng nghiệp có một 20/11 thật nhiều niềm vui.
Chúc tất cả những ai đã qua tuổi học trò sẽ vẫn còn nhớ nhiều về những kỷ niệm đẹp của thời đi học.
Và hy vọng mọi người sẽ cảm thấy một chút bình an dịu nhẹ khi đọc bài thơ này (Lan chép được từ trong quyển tập thơ của mẹ một người bạn học chung từ những năm cấp 2, tác giả hình như là một nữ sinh Gia Long trước kia)
Ngày xưa
Mở trang giấy học trò
Mắt em xanh kỷ niệm
Bài học cũ thần tiên
Còn đây màu mực tím
Thuở lên sáu lên năm
Ngậm tâm hồn măng sữa
Từng dòng chữ cô phê
Có bao giờ em nhớ?
Mở trang giấy học trò
Bài công dân giáo dục
Con zêrô tròn quay
Bởi vì em chẳng thuộc!
Mở trang giấy học trò
Bài luận văn cách trí
“Tấn tới”- lời cô phê
Chữ son còn vẹn ý
Em qua tuổi ấu thơ
Bước lên thời trung học
Hồn vẫn xanh ước mơ
Ngày vẫn dài vẫn rộng
Cặp sách xếp càng đầy
Tủ em thêm nhiều vở
Tập lưu bút vụng về
Bạn ghi lời thương nhớ
Mở trang giấy học trò
Bài Anh Văn, Sử, Địa
Cô giáo phê rằng:Ngoan
Em đỏ bừng đôi má
Thấy bàn tay dưới bàn
Nắm bàn tay quấn quýt
Bạn em đưa chân khoèo
Cô nhìn em trìu mến
Từng mùa thì trôi qua
Bản năm trời trung học
Tàn theo xác lá bay
Nhớ ngày xưa – em khóc
Mở trang giấy học trò
Mắt em xanh kỷ niệm
Tập lưu bút lớn khôn
Viết thêm lời âu yếm
Đường học em còn xa
Càng lớn chỉ càng buồn (?)
Dòng chữ son dần vắng
Lời cô phê chẳng buông
Mở trang giấy học trò
Cả một trời nuối tiếc
Bàn tay níu tuổi thơ
Ngày xưa… đầy lưu luyến
(Tôn Nữ Quỳnh trâm)

Viết cho con gái nhân ngày sinh nhật tròn 1 con giáp
Bác sĩ dự đoán con sẽ ra đời vào ngày 9/11, nhưng đã quá ngày đó mà con vẫn không chịu chui ra. Hỏi thì cậu Lộc nói sai biệt 1 tuần là bình thường.
Ngày Thứ Hai (13/11), khoảng chiều mẹ đau bụng lâm râm. Ba chở mẹ vào bệnh viện Từ Dũ-khu dịch vụ. Bác sĩ xem xong bảo: chưa có dấu sanh, thôi cho lên ‘trại’ nằm. Lên đó sao mà đông lúc nhúc, nhìn thấy ghê ghê, thành ra cũng hết đau luôn! Đến khoảng 8h tối, mẹ rủ ba đi về! Ra nói với y tá, y tá cười cười nói: muốn về thì về chứ không đồng y! Thế là ba mẹ về.
Bà ngoại (khi đó từ Mỹ về để nuôi mẹ sanh con) làm chuối xào dừa và nói: chắc tại con chưa được ăn chuối xào dừa nên chưa chịu chui ra!
Đến chiều ngày Thứ Ba, ba lại chở mẹ lên bệnh viện. Bác sĩ cho vào khu chờ sanh, súc ruột… Nhưng đợi nữa vẫn không thấy động tĩnh gì.
Ba và mẹ đi bộ lòng vòng trong khu dịch vụ cho mát và… cũng để cho con mau chui ra.
Đến khoảng 11h khuya, lúc đang ngồi trên băng ghế đá, nửa tỉnh nửa ngủ, bỗng dưng mẹ nghe 1 tiếng “bốc” y như là cái bong bóng nước bị vỡ - người ta gọi là ‘vỡ ối’.
Ba chạy đi gọi y tá và người ta đẩy xe lăn tới… Bắt đầu từ lúc đó mẹ đau quằn quại. Tay cứ nắm chặt thành giường và miệng rên khe khẽ (chứ không có gào lên chửi bới) và nước mắt cứ trào ra. Sau này ba nói có lúc mẹ bấu chặt vào tay ba mà mẹ không hề biết!...
Vậy mà đến trưa ngày Thứ Tư, 15/11/1995 (có nghĩa là mẹ chịu đựng cơn đau như vậy hơn 12 tiếng đồng hồ) con mới chịu chui ra khóc ngoe ngoe!
Có điều lạ là mẹ rất tỉnh khi cảm nhận được sự ra đời của con. Một cảm giác rất kỳ lạ! Mẹ nhìn theo cô y tá mang con đến chỗ cái sink để làm vệ sinh cho con, rồi cột vào tay con một miếng vải màu xanh (trên đó có ghi giờ và số cân nặng lúc con chui ra – đến giờ mẹ vẫn còn giữ). Trong khi nằm chờ cho ‘nhau xổ ra’ thì mẹ cứ nhìn về phía con. Con nhúc nhích dưới ánh đèn vàng (chắc y tá để cho con ấm).
Rồi một sự cố xảy ra…
Một cô nằm ở phòng sanh - đang sanh và bị sao đó. Mẹ nghe tiếng bác sĩ gọi đem bình oxy vào. Ai đó mang bình oxy tới và không hiểu sao mẹ nghe tiếng ‘xìxìiiiiiiiiii’ rồi tiếng gì rơi cái rầm và tiếng y tá la hốt hoảng ‘coi chừng nổ!’ rồi tiếng chân người chạy, rồi tiếng la thất thanh….
Mẹ từ trên giường phóng thẳng xuống đất, chạy ra chỗ cửa phòng, ba cũng vừa chạy lại, hỏi ‘con đâu?’ Mẹ chỉ về hướng cái bàn đặt con và một bé khác nữa‘Con nằm phía trong’. Ba chạy vào và ẵm luôn cả 2 đứa…
Mẹ chỉ nhớ lúc đó mẹ nhìn ra ngoài cả một sự hỗn loạn, và cảm giác có cái gì ướt ướt dưới chân…
Chỉ 2-3 phút gì đó, người ta nói là cái bình oxy bị xì, phát ra tiếng và người đang lăn cái bình đó hoảng quá liệng luôn xuống đất rồi chạy…
Y tá đưa mẹ trở lại giường và xem lại vết thương, cầm máu…
Và cũng trong lúc đó mẹ biết khi sự việc xảy ra, mọi người bỏ chạy, chỉ có ông bác sĩ đỡ sanh cho mẹ - lúc đó đang đỡ sanh cho cái cô gặp sự cố là còn ở lại để làm hô hấp nhân tạo cho cô đó! Mẹ không còn nhớ tên người bác sĩ.
Con đã ra đời như vậy.
....
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 12 của con. Con đã lớn – hơn cả sự mong đợi của mẹ!
Hình như mẹ chưa quen với việc con đã bắt đầu có một thế giới riêng của mình…
Trong mẹ vẫn còn hoài những hình ảnh của con – con còn rất nhỏ, rất dễ thương, không chỉ với mẹ mà với tất cả mọi người.
Mẹ vẫn còn rất ‘ấn tượng’ cái ngày con liên hoan chia tay với bạn bè trong lớp – ngày cuối của năm con học lớp 4 – Con đã rất chững chạc lên trước lớp để nói lời chia tay với các bạn, dặn dò các bạn ở lại ráng học giỏi! Rồi cũng có những bạn cùng lớp lên tặng quà và cũng bắt tay và dặn con qua Mỹ cũng ráng học… Mẹ thấy vừa cảm động mà vừa ngạc nhiên vô cùng: tụi con đã học được những điều đó như thế nào! Không hề có một giọt nước mắt nào rơi, tất cả đều rất hồn nhiên và rất chân thật…
....
Cố gắng gìn giữ hình ảnh ‘bé Ty’ trong lòng mọi người, nghe con gái!
Thương con nhiều!

(50 năm – trường THPT Mạc Đĩnh Chi)
Thương tặng tất cả thầy cô, bạn bè và đồng nghiệp đã đồng hành cùng tôi.
Thương tặng tất cả những lứa học trò đã giúp tôi luôn cảm thấy tự tin ở chính mình
Viết về trường lớp, về một quãng đời dạy và học thì có biết bao là chuyện phải viết…
Thế mà cứ loay hoay không phải biết bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào.
Nhìn đâu cũng thấy đầy kỳ niệm là kỳ niệm, ùa về, bất tận…
Dẫu cuộc đời không phải luôn như mình mong ước, dẫu ngôi trường không phải luôn hoàn hảo như trong thơ, nhưng tự trong sâu thẳm, MĐC đã trở thành một cái gì đó không thể thiếu trong đời tôi. Bỏ qua hết những nhỏ nhen đời thường, bỏ qua hết những tị nạnh hiềm khích, đó là nơi tôi đã trải qua những ngày tháng đẹp nhất của đời mình.
...
Tôi nhớ hoài một chỗ ngồi, một phòng học trong suốt cả 3 năm cấp 3. Những kỷ niệm của một thời làm lớp trưởng, làm BTĐT, những buổi cắm trại, đi chơi xa… Những kỷ niệm với Như Hà, Minh Hạnh, Ý Nhi, Khánh Châu, Bích Chi, Phương Thảo, và cả một nhóm bạn trai Tuấn Anh, Minh Hùng, Thái Binh, Anh Tuấn, Trọng Khánh, Lý Ngọc Toàn, Quốc Dũng, Phúc Dũng, Chơn,… lâu lâu lại hiện về trong ký ức của những lần tụ tập tại nhà Tuấn Anh, hay trên căn gác nhà Lan ăn uống, đàn ca, tán dóc, hay những lần đi lao động lột tôm ở Cầu Tre và ‘ăn cắp’ tôm đem về nhà Chơn chế biến món ăn…Vậy đó mà đã 18-19 năm rồi…
...
Tốt nghiệp đại học, tôi lại trở về nơi cất giữ dùm tôi nhiều kỷ niệm nhất của thời đi học: MĐC. Những thầy cô ngày nào giờ lại trở thành những đồng nghiệp từng bước nâng đỡ, dìu dắt tôi.
Cô Hoàng Dung, thầy Trí Hiệp, thầy Tấn Lộc, thầy Bình, thầy A, thầy Minh, thầy Vy, thầy Vân, thầy Quách Tú Chương, cô Thiện Hạnh, cô Thanh Loan, thầy Lữ Thanh Trước, cô Ngọc Huệ, cô Xuân Hường… Rồi cả một dàn giáo viên trẻ: Minh Thành, Xuân Hiệp, Bích Châu, Thu Hồng, Hoàng Mai, Phú Định, Bá Hải, Diệp Tân, Bình, Hoa, Phụng Hiệp, Nguyễn Minh, Minh Đức… đã chung sức cùng tôi trong mọi hoạt động, ủng hộ tôi trong mọi công việc, và chia sẻ cùng tôi tất cả khó khăn.
Không thể không nhắc tới Dương, Duẩn, Vy, Thảo, Ngân, Thủy, Hương Xuân, Thanh Trang, Thanh Giang, Phát,Tâm, Thư,…những đứa học trò sau khi ra trường đã bao năm vẫn luôn trở về có mặt cùng tôi để làm nên những “Khoảnh khắc nhớ mãi” cho ngôi trường mà cô trò cùng gắn bó.
Tôi có quyền tự hào về những dấu ấn tôi đã ghi lại được nơi MĐC, tôi có quyền hãnh diện khi thầy cô vẫn còn nhắc: đến tận bây giờ, mỗi dịp lễ lạc lại nhớ đến em, nhìn đâu cũng thấy bóng dáng em,… Tôi đã làm được những điều đó từ chính niềm tin mà mọi người đã đặt vào tôi, đã thương yêu và giúp đỡ tôi.
Cám ơn thầy Minh, thầy A, thầy Vân, thầy Vy, thầy Bình đã cho em có cơ hội thử sức mình ở vai trò của người tổ chức
Cám ơn cô Dung, và đồng nghiệp tổ Văn đã giúp tôi hoàn chỉnh khả năng chuyên môn của mình, cũng như kìm bớt sự tự mãn nơi tôi.
Cám ơn tất cả thành viên trong HĐSP đã giúp tôi hoàn thành tất cả kế hoạch của mình
Và hơn hết, cám ơn những lứa học trò đã dành cho tôi những ánh mắt mà khi nhìn vào đó tôi như cảm thấy có lửa hơn cho những bài giảng mà mình tâm đắc....
Tôi đã không trọn vẹn với nghề mà mình đã ước mơ.
Tôi đã không còn cùng thầy cô, bè bạn trăn trở, thao thức trước mỗi năm học mới, trước một kỳ thi hay mỗi đợt hoạt động cao điểm
Tôi đã không còn dịp được làm nên một cái gì đó mới lạ cho các lứa học trò MĐC
Nhưng
Tất cả những gì mà tôi đã có, đã nhận được từ đồng nghiệp, thầy cô, bạn bè và học trò sẽ luôn còn lại trong tôi. Bây giờ và… mãi mãi…

Hôm nay lớp Writing của tui có một giáo sinh thực tập!
Thực ra thì cô giáo sinh này đã xuất hiện cả 3 tuần nay rồi nhưng hôm nay mới đứng lớp lần đầu.
Nhìn cô giáo sinh trẻ măng có những lúc lúng túng, mất bình tĩnh, lại cảm thấy nhớ lại hồi tui đi thực tập, và nhớ luôn cả những giáo sinh mà tui hướng dẫn.
Ai đã qua trường ĐHSP đều không thể nào quên được thời gian ngay sau Tết Nguyên Đán của năm học thứ 4: Đi thực tập sư phạm ở các trường phổ thông.
Trước khi nghỉ Tết, tui bốc thăm đi thực tập trúng trường Lê Quí Đôn (cùng với Đức, Sương và Phượng ‘Kỳ Đồng’).
Tui còn nhớ người hướng dẫn tui là cô Thủy (cô đã nghỉ dạy từ lúc cô Trần Thanh Vân lên làm HT. LQĐ), và tui nhận dạy giáo án lớp 11.
Tuần đầu là kiến tập (xem thầy cô hướng dẫn dạy), và chuẩn bị giáo án. Tuần thứ 2 bắt đầu đứng lớp, và bài giảng văn đầu tiên của tui sẽ là bài thơ “Tống biệt hành’ của Thâm Tâm.
Bài thơ đó quá hay, và tui soạn giáo án cũng… quá hay cho nên cô Thủy không… duyệt giáo án! Chả hiểu! Cô cứ nói là soạn như vậy thì làm sao mà dạy!
Thế là tuần thứ 2 trong khi Đức, Sương và Phượng đều đã lên lớp với giáo viên của mình, còn tui thì vẫn chưa được thông qua bài giảng.
Tui soạn đến lần thứ ba, và tui lấy hết can đảm… năn nỉ cô cho lên lớp. Có lẽ phần vì cũng đã trễ hơn người khác, phần thì chắc cô nghĩ thôi kệ được không được tính sao, nên cô đồng ý.
Bài giảng đã thuộc lòng như cháo: từng câu, từng chữ, chỗ nào viết lên bảng, chỗ nào dừng lại đặt câu hỏi, hỏi cái gì, cách tính thời gian sao cho không cháy giáo án mà cũng không ướt giáo án (còn nguy hơn là cháy!)… Vậy mà đến giờ lên lớp, đứng trước cả một đám học trò cùng một số giáo viên Văn của LQĐ, tui cũng tim đập thình thịch, tay mướt mồ hôi… May mà tui được cái giọng ‘trời cho’ nên đám học sinh bên dưới không phải ngáp vắn ngáp dài!
Sau giờ giảng đầu tiên, cô Thủy đã có vẻ rất yên tâm. Thế là những giáo án sau đó đều lướt qua khá nhẹ nhàng – nhẹ nhàng ở khâu duyệt thôi, chứ mỗi giờ đứng lớp là lại cứ như ‘chân yếu mắt mờ tay run’!
Học trò hình như cũng hiểu tâm trạng của giáo sinh thực tập nên cũng rất ủng hộ cô giáo sinh trong việc ‘xây dựng tiết học’. Cũng rủ cô đi xuống căn tin ăn chè, cũng kéo đến nhà cô chơi (lúc đó tui còn ở bên Tân Bình). Nói chung là một khởi đầu tốt đẹp cho nghề dạy học mà tui đã đeo đuổi…
Có một chuyện hồi đi thực tập mà đến giờ mỗi lần nhắc lại là tui không sao nín cười được (mà người cười nhiều nhất là ông xã tui!). Số là hôm đó tui ngồi bên dưới để xem cô Thủy dạy bài “Số Đỏ” của nhà văn Vũ Trọng Phụng. Thường thì người dự giờ sẽ ngồi ở dãy bàn cuối cùng. Hôm đó tui và Sương vào thì 2 đứa con trai ngồi bàn cuối nói: nhường ‘cô’ ngồi bàn trên. Nhường thì ngồi.
Trong lúc nghe cô Thủy giảng bài, đồng thời tui cũng nghe luôn tiếng 2 đứa đó thì thầm phía sau: Đố mày cô này (chắc là tui) bao nhiêu ký? – Khoảng 40 – Cô này mà 40? – Tao chưa tính 2 cái chân!!!!
Trời ạ! Miễn bình luận.
Khi tui về kể lại, nhiều người cười và hỏi tui có nói gì với tụi nó không – Nói gì, giả điếc luôn chứ sao! Tại vì mình ‘tròn’ thiệt chứ bộ!
…..
Rồi sau này đến lượt tui làm giáo viên hướng dẫn.
Cũng phải năn nỉ lắm cô Dung và thầy A mới cho!
Bởi vì thường thì hướng dẫn chuyên môn sẽ hướng dẫn luôn công tác chủ nhiệm, mà tui thì lại chẳng làm chủ nhiệm bao giờ, hơn nữa khi đó tui chỉ dạy 12 thì làm sao có sinh viên thực tập được.
Nhìn bạn bè, thầy cô mỗi lần lên lớp có giáo sinh ‘lẽo đẽo’ theo sau thấy mà ‘ganh tị’! Nghe mọi người nói hướng dẫn giáo sinh cực, tui nghĩ thầm: Cực quái gì! Sướng muốn chết, ít nhất là được nghỉ xả hơi 5-6 tuần, đã có người dạy thay, chấm bài thay!
Cũng may, 3 năm sau cùng tui ‘lãnh’ lớp 10 chuyên. Heheheh. Cơ hội đã đến! Nhưng cả 3 sinh viên tui hướng dẫn ở 3 năm đó đều là sinh viên ‘đặc biệt’. Sinh viên đặc biệt theo giáo viên đặc biệt dạy những lớp đặc biệt! Quá hay!
Tui nhớ khi đó tui còn khoe với mọi người: năm nay tui cũng có giáo sinh để hướng dẫn nè! Hhehehe
Đúng là cũng có người dạy thay một số giờ, cũng có người chấm dùm 1 bài viết và 1 bài kiểm 15 phút, nhưng sướng thì… phải xem lại!
Phải xem và góp giáo án nè. Phải dạy mẫu cho giáo sinh coi nè! Mà cái gì đã gọi là ‘mẫu’ thì phải hoàn hảo hơn cái bình thường nè. Thế là không thể lên lớp nói ‘nhảm’ được. Và phải xem lại cách ghi bảng nữa chứ. Tui là người cực dở trong việc ghi lại bài giảng lên bảng. Chỉ có thể ghi tựa và các đề mục chính (I, II,… hay 1, 2,…). Do vậy mà tui rất nể bạn Nhung, cô Dung, hay Hoàng Mai, Phú Vy, Diễm… miệng nói tay ghi, mà chữ rất đẹp, hay quá trời!
Cái dở đó của tui, tui nói với học trò và giáo sinh ngay từ buổi đầu gặp gỡ để khỏi ngỡ ngàng về sau: ráng tự ghi bài!
Cả 3 giáo sinh tui hướng dẫn đều là nữ. Các em học được gì ở tui qua 6 tuần thực tập không biết (bởi vì nhiều khi tui cảm thấy mình dạy không giống người ta), nhưng tui lại học được ở các em rất nhiều. Đã nói là những giáo sinh ‘đặc biệt’ mà!
….
Hôm nay nhìn thấy giáo sinh thực tập, ‘máu nghề nghiệp’ lại nổi lên. Tự động ngồi bên dưới vừa làm học trò vừa làm luôn giáo viên hướng dẫn để đánh giá cho điểm (trong đầu thôi!)
Tui tự hỏi không biết em có biết rằng: lần đầu tiên đứng trên bục giảng để nhận 2 chữ “Thưa thầy/ Thưa cô” từ phía học trò là những giờ quan trọng nhất trong cuộc đời dạy học của mỗi người thầy giáo. Những chăm chút cho trang giáo án, những lo lắng đầu tư cho bài giảng trước mỗi giờ lên lớp trong những ngày thực tập sư phạm chính là sự khởi đầu cho một lòng yêu nghề mà không phải ai cũng có!
Sau hành trình gần 20 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay và chịu đựng mùi thức ăn ‘không thể tưởng tượng được’ của một người Hồi Giáo (tui nghĩ vậy) ngồi bên cạnh, tui đặt chân xuống sân bay TSN lúc 23h30, tối 3/11.
Sau khi làm thủ tục xong, còn đang dáo dác tìm hành lý trên băng chuyền thì đã nghe tiếng gọi: “Lan, Lan”, ngó quanh thấy ai đó ‘quen quen’ , ồ, thì ra là 2 người cô ruột của con tui (là ai?)! Hehehe, ‘sức mạnh của sự quen biết’ có khác - được vào tận bên trong để ‘lượm’ con nhỏ em dâu ra (nó đã ‘hăm’ trước không đi đón nó về thì nó sẽ ngủ lại ở sân bay mà!). Tội nghiệp chị Hiền: phụ nhỏ em dâu nhìn tìm hành lý, rồi thảy lên xe đẩy và lại còn phải cho tiền ‘những người phụ giúp vô tư’ nữa!
Ðẩy xe ra đến ngoài, thì, chao ôi, sao mà đông vậy nè: cô Hoàng Dung, ‘bác’ Thành, Bích Châu, Nguyễn Minh, Bình, Dương, bé Minh, Hậu, Sang, Kim Hoàng,… cùng một đám học trò cũ đứng lô nhô lúc nhúc. Và thế là đứng ngây ra cho mọi người ngắm: Cô Dung nói nhỏ ‘Bộ không có tiền cắt tóc thiệt đó hả?’ (vì tui email nói vậy mà!), Châu nói ‘chị nói chị ‘bự’ như thầy Trước nên mọi người cứ nhìn những ai to lớn, ai ngờ! Nguyễn Minh thì ‘Ồ, chị cũng vậy à, chẳng khác gì cả!’, bé Minh lại kêu lên: Trời, nhìn dì Lan lạ quá à! (uh oh, cũng chỉ là tui thôi mà sao mỗi người ‘thấy’ mỗi kiểu vậy?!) Chốc sau, chị Hiền nói 1h sáng rồi, về để mai mọi người còn đi làm đi học. Ðến lúc đó mới biết toàn bộ đồ đạc của mình đã được chị Trang, chị Hiền và Bình thảy lên taxi rồi, chỉ còn thảy tui lên luôn là đi về!
Qua chiều hôm sau (Thứ 7), sau khi họp HÐGD xong thì bạn bè bắt đầu hội ngộ cùng tui. Bích Châu, Diễm, Phú Vy, chị Trang, Ðức,... theo sau H.Mai, Xuân Hiệp... Ði ăn, đi uống càfe, mở ‘máy phát’ (để kể chuyện ở Mỹ) và điện thoại bắt đầu tới tấp...
Sáng sớm thứ hai, tui trở về trường. Cảm giác thật lạ!
Bước vào cổng, đã có bảo vệ mới hỏi: Cô tìm ai? Tìm thầy A (phải đem tên thầy hiệu trưởng ra ‘hù’ cho người ta sợ!). Từ cổng trước khi vào đến được phòng giáo viên đã gặp rất nhiều người, ai cũng: A, Ngọc Lan! (ồ, đến giờ này tui mới nhận ra rằng trong trường MÐC, hầu hết các thầy cô và những người lớn tuổi hơn tui đều kêu tui bằng 2 chữ ‘Ngọc Lan’, ngay cả khi tui đang ở ngôi thứ 3, còn những bạn nhỏ hơn thì kêu ‘chị Lan’, học trò thì ‘cô Lan’, chỉ có bác Thành và Diệp Tân thì kêu tui là ‘bà’!)
Vui ơi là vui! Hết ở phòng giáo viên rồi xuống đến căn tin uống cafe, ăn sáng và 8 đủ chuyện với thầy A, thầy Hiệp, Nguyễn Minh, Xuân Hiệp, Bích Châu, Bình, thầy Trước, cô Thiện Hạnh, cô Nhựt, anh Hiển, anh Hoàn Ngọc, anh Tùng, cô Mường, Cẩm Tâm- không thể kể hết -... Ðó là chỗ ngồi lý tưởng nhất để có thể thấy được mọi người vào sáng thứ 2!
Rồi lên gặp 3 lớp học trò chuyên cuối cùng (giờ thì mấy đứa cũng đã ra trường rồi, nếu có về lần nữa thì chẳng còn ai gọi bằng ‘cô’!). Nhớ Xuyên (A2) chạy ra ôm cô rồi... khóc!... Nhớ nhỏ Nguyên, Xuân Thảo (A3) lợi dụng lúc chụp hình ‘hun’ cô cái chóc! Nhớ Kha (A1) cứ đứng ngây ra nhìn cô hoài, rồi sau mới nói ‘Cô ơi, cô lạ quá!’…
Rồi gặp đám học trò trong BCHĐT – những đứa học trò chưa một lần nghe cô Lan giảng bài nhưng sao lại ‘sợ cô Lan đến như vậy!’ (Trung, Trang, Thư, Cường, Tiên... đều nghĩ thế mà !)
Sau đó thì cô Dung chở đi may áo dài. Vải thì Châu đã mua từ trước. Sau còn biết thêm có ý của thầy A... Nhớ lại cảnh chứng kiến những ‘cuộc hội ý’ chớp nhoáng của thầy A, thầy Trí Hiệp, cô Hoàng Dung coi ngày nào tui vô trường thì ai sẽ dẫn tui đi ăn cơm, không thôi sợ tui... ‘đói’, mới biết mình vẫn được ‘cưng’ tới mức độ nào! Lại còn chỗ ở nữa chứ! Chị Trang, chị Hiền, cô Dung, Bích Châu đều chuẩn bị chỗ cho tui tá túc, muốn ở đâu cũng được! Ðã nói tui sinh ra dưới ngôi sao ‘sướng’ mà!
Rồi thì đến gặp gỡ bạn Nhung, Bích Thủy ở quán càfê trong Dinh Ðộc Lập! Rồi quyết định đi Hội An. Thủy phân công: tao mua vé máy bay, Nhung lo ăn, mày (là tui) lo chỗ ở. Sáng sớm thứ 6 đi, chiều thứ 7 về. Gọi Bình mua dùm vé máy bay.
Rồi gặp nhóm Tuấn Anh, Bình, Hùng, Anh Tuấn - nhóm bạn bè thân thiết từ hồi phổ thông - trong một quán cafê trên đường Nguyễn Văn Cừ
Và rồi Huyền, Giang, Liên, Nhung, Thủy - nhóm bạn hồi ở ÐHSP - trong quán ăn gì đó ở gần nhà chị Trang (khu An Phú).
Rồi Kiều, đứa bạn học chung cao học đã coi tui như người chị gái…
Rồi Thanh Vy, đứa học trò ở những lứa đầu tiên và giống tui rất nhiều...
Rồi tổ Văn tổ chức liên hoan ở nhà thầy Hải…
Rồi cả một buổi chiều ngồi trong quán cafê đối diện đài truyền hình với Huyền, chờ đến chiều bạn Nhung dạy xong chở đi ăn bún riêu (mà bạn Lan nhất định là phải có tàu hủ, Nhung thì cứ: ừ,ừ, nhớ rồi, phải có tàu hủ!) và chở ra sân bay đi BMT… ( chứ không phải ra sân bay bằng xích lô như ở Đà Nẵng!)
Rồi điện thoại của học trò. Tui vẫn còn nhớ những ngày đó, tin ‘cô Lan’ đang ở Sài Gòn nhưng chẳng biết liên lạc với cô ở đâu. Hiếu (A6) đã gửi đi một cái email cho tất cả những ai mà em nghĩ rằng có thể là học trò tui: ‘Mình tên là Hiếu, là học trò của cô Lan. Bạn nào có số phone của cô,hay liên lạc được với cô thì cho mình biết với... ’ ’
Và ngày tui gặp được nhiều nhất những đứa học trò cũ của mình là ngày 20/11!
Từ sáng sớm, lớp 10A14 ngày nào của Lan Phương, Vân, Quế, Diễm, Hiền, Diệu, Sơn,.... đã tụ tập trước cổng trường MÐC chờ tui! Cô, trò cùng về thăm trường cũ! Bao nhiêu là chuyện để nói!
Nhớ nhất là một đứa học trò cũ của trường – Châu Phi (không phải của tui, nhưng em biết tui), cũng về thăm trường và tặng quà cho tui, ghi tên tui! Em không hề biết rằng tui đã nghỉ! Món quà đó, tấm thiệp đó vẫn còn nằm trong ngăn tủ tui hiện giờ! Thanh Giang – cũng đã là cô giáo rồi, sau khi dự lễ ở trường mình xong cũng chạy về MĐC tìm cô Lan…
Rồi từ chiều đến tối ngày 20/11 tui hẹn gặp lần lượt từng nhóm học trò cũng trong các quán càfê! Hết tốp này, đến tốp khác. Ðến nỗi Bình và Phú Ðịnh cũng phải thốt lên: Trời ơi, còn hơn là VIP nữa!
Và cũng có những đám học trò trong ngày 20/11 đã đến nhà cũ của cô Lan để thăm cô!!! Vừa thấy buồn cười, vừa cảm động, vừa tiếc hùi hụi... Ngôi nhà xưa - nơi một thời là tụ điểm của họp mặt và ‘ăn chơi’...
20 ngày ở VN ( trong đó hết 6 ngày tui chạy đi chạy về ở Ban Mê Thuộc và Cần Thơ) không kịp cho tui thực hiện hết những gì mình mong muốn, có quá nhiều chuyện phải làm, phải lo, và cả những việc không dự liệu...
Tui lại trở về Mỹ trên chuyến bay đêm 22/11 cũng với đầy ‘một đám’ bạn bè, học trò xưa... đưa tiễn. (lại nhớ hồi ngày ra đi lần trước, Nhung nói nhỏ: Lan, mày nhìn kìa, cả một góc sân bay toàn là ‘phe mình’ cả! – Thế mới biết mình đã sống như thế nào trong lòng bè bạn, thầy cô và học trò)
Cũng lại một đống thư từ học trò viết vội để cô ngồi trên máy bay đọc cho ‘khỏi buồn’. Nhớ lời bạn Liên dặn: nhớ về kì sau là phải gọi điện cho tao liền! ( chớ để vài ngày sau mới gọi, bạn Liên lại giận!)
…………..
Giờ đây ngồi nhớ lại năm qua, cứ như thấy mình đang ở đâu đó quanh bạn bè, học trò và người thân...