Saturday, December 8, 2007

Entry for December 09, 2007 Sợ ma!

Nếu có ai đó hỏi trên đời này tui sợ nhất cái gì thì tui sẽ không ngần ngại mà nói ngay: Sợ ma!

Thật sự thì nhỏ tới giờ tui chưa biết hình dáng ‘con ma’ nó ra làm sao nhưng sợ thì vẫn cứ sợ!

Tui bắt đầu được nghe kể chuyện ma khi tui đi học nội trú 1 tháng ở trường Mê Linh-quận 3, năm học lớp 5, tức khoảng 10-11 tuổi gì đó. Nội dung câu chuyện như thế nào thì quên mất tiêu rồi nhưng chỉ nhớ là vì sợ cho nên cả đám kê mấy cái giường sát lại và sau khi giăng mùng xong thì 2 mép mùng kề sát nhau được cuốn lên để đứa này có thể thò tay sang ‘rờ’ được đứa kia cho... đỡ sợ!!!! ( ờ, vậy thì đâu phải chỉ một mình tui sợ!)

Khi tui học lớp 8 lớp 9, nhà tui có cái gác. Mỗi tối khi có việc cần phải đi ‘giải quyết’, tui phải khều chị tui đi cùng. Có khi chị tui buồn ngủ quá không chịu đi thì tui đành phải bấm bụng đi 1 mình, nhưng tui vừa đi vừa nện chân ‘rầm rầm’ trên gác gỗ giữa đêm hôm khuya khoắc. Ba tui nằm ở dưới đất nghe thấy lên tiếng ‘Ðứa nào đó?’ Vậy là tui yên tâm!!!!

Bình thường mà còn sợ vậy. Những hôm xem phim hay đọc truyện (không phải phim ma hay truyện ma nghe) có cái gì hơi hơi ‘rờn rợn’ là thôi... Tui bị ám ảnh cả tuần lễ! Sợ nhất là coi phim có hình ảnh những người phụ nữ bị khùng khùng điên điên, tóc tai lõa xõa, màn cửa sổ lung lay trong bóng đêm... Eo ôi! Sợ chết khiếp!

Chính vì vậy mà khi trời đã tối thì đừng bao giờ kêu tui đến đứng gần cửa sổ để buông rèm xuống hay đóng cửa. Never! Khi tui gọi điện cho cô Hoàng Dung nói với cô là tui đã mua được cái mobile home khá lớn và có rất nhiều cửa sổ, đồng thời nói cho cô biết luôn cả nỗi khổ sở của tui khi phải đến gần các cửa sổ khi màn đêm xuống thì cô cười quá trời và nói: Nhìn bự con vậy mà cũng sợ ma! - Trời ạ! Thì cũng phải biết sợ 1 cái gì chứ!

Tui thì rất hay thức khuya. Cứ thức và ngồi 1 chỗ để học bài hay lên mạng thì không sao nhưng đến lúc phải tắt đèn và lết vào phòng ngủ bao giờ cũng là một khoảng khắc... í da! Hồi ở VN cũng vậy mà bây giờ cũng vậy!

Lúc ở VN thì phòng làm việc chỉ cách phòng ngủ có 1 cánh cửa và khoảng 3-4 bước chân đến chỗ công tắc đèn. Cho nên trước khi tắt đèn ở phòng làm việc thì tui mở sẵn cửa phòng ngủ và tót 1 cái vào phòng khoá cửa lại. Hết sợ!

Bây giờ thì phòng học và phòng ngủ hơi cách xa nhau đến 10m (tui nghĩ vậy). Do đó trước hết tui phải vào phòng ngủ mở đèn sáng choang lên ( mặc dù ông xã đang ngủ!), rồi lại trở ngược ra phòng học tắt đèn và đi thật lẹ về phòng ngủ, không nhìn ngang nhìn dọc gì hết. Bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại. Yên tâm!

(Cũng chính vì vậy mà nhiều lúc ông xã tui phải nằm ở ngoài sô-pha ngủ trong khi chờ tui học bài, hay xem phim… để cho tui thấy có người gần bên cho đỡ sợ)

Còn khi lái xe buổi tối thì sao? Không biết cũng có phải do ám ảnh từ trong phim không mà buổi tối từ ở chỗ làm hay chỗ học ra, leo lên xe tui hay ngó vào kính chiếu hậu xem... có ai ngồi ở băng sau không!

Có hôm tui vừa ngó vào kính thì tim tui cũng đồng thời muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Trời ơi, một gương mặt, thực ra thì rõ nhất là 2 con mắt đang nhìn tui. Phải vài giây định thần thì tui mới biết đó là... tui! Vậy mà trống ngực vẫn còn đập thình thịch một hồi mới thôi!

Lại có hôm ra khỏi chỗ làm đã tối lắm rồi (thực ra chỉ gần 8 giờ thôi, nhưng do trời mùa đông nên nhìn tối mờ tối mịt) mà con đường được mệnh danh là ‘trung tâm báo chí’ của khu Little Saigon này lại vắng vẻ vô cùng. Tui đang chạy xe ra thì bị xốc cái ‘ổ gà’ 1 chút, tự dưng có 1 tiếng gì đó léo nhéo vang lên, rồi im. Lần đầu tui không để ý lắm. Nhưng chỉ chút xíu sau thì nó lại léo nhéo và cười cười, rồi im! Trời ơi cái gì vậy! Tui nhìn vào kính chiếu hậu: không có ai hết! Lại léo nhéo và cười cười... Bình tĩnh một chút tui mới nghĩ hình như là mấy món đồ chơi của thằng con tui: nó vứt đầy ở băng ghế sau, và có thể do xe bị xốc 1 cái nên nó chạm vào cái nút nào đó... Nghĩ được như vậy thì đồng thời xe cũng đã chạy ra đến đường Bolsa, sáng sủa và đông đúc hơn nên cũng hết sợ...

Không biết mọi người có ai mắc căn bệnh ‘sợ ma’ như tui không? Và có cách nào để trị nó không nữa!

Nhiều lúc tui cũng muốn đọc truyện ma hay xem phim ma lắm bởi vì nó thường hấp dẫn, nhưng... thôi “Thà chết chứ không hy sinh” đâu!

....

Ùm, ông xã tui sắp sửa về VN rồi. Có lẽ tui lại phải làm như hồi còn ở VN: mỗi lần ba đi công tác thì mỗi tối mẹ lùa 2 đứa nhỏ vào ngủ thì mẹ cũng vào phòng và khoá cửa lại luôn. Có làm việc thì cũng trong phòng ngủ đó chứ nhất định không có ra ngoài! Và cả 3 mẹ con sẽ ở cùng một phòng luôn cho tiện!

14 comments:

  1. Cô kiếm DVD phim "Oan Hồn" của Victor Vũ đạo diễn đi cô. Hay lắm á.

    ReplyDelete
  2. Chồng về VN thì ở nhà coi phim " The Ring " cho đỡ buồn nhá !!! ;-)

    ReplyDelete
  3. @ HạoNhiên, Sweet tears: Đã biết người ta sợ rồi mà còn chọc nữa! (Em nghi lắm nên lên Google tìm thử, mới nhìn lướt qua da gà da vịt gì cũng muốn nổi lên hết rùi!)
    @ KimHoàng: Thì có nói cô gan bao giờ đâu!
    @ KimNguyên: Biết là avatar của em rồi nên đâu có sợ nữa. Nhưng lỡ bất ngờ đứng ở cửa sổ mà nhìn thấy thì chắc cũng ‘lên đường’ quá!

    ReplyDelete
  4. hi hi... em cũng giống cô nè, nên mỗi lần nhà coi phim kinh dị là chẳng bao giờ có phần em, í ẹ!
    thầy cô sướng ghê, được về VN hoài, còn em thì chắc còn lâu lắm...

    ReplyDelete
  5. e cũng sợ ma lắm nè cô.... mà ngặt nỗi là mầy đứa bạn khoái coi fim ma+ kinh dị... lần nào coi xog tối zề cũng ko dám ngủ 1 mình hết... fải lót tót chui xuống ngủ chung với mẹ... hehhe ...

    ReplyDelete
  6. zậy ra cô còn nhát hơn e nữa... hehehe...

    ReplyDelete
  7. hehehe. vay co coi cai avatar cua em co dang so ko ne "hu' hu'..ta la ma day!"^^

    ReplyDelete
  8. troi a, co so ma ma` sao viet cai' entry nay` rung` ron ko kem' gi` truyen ma vay co^, em cung~ so ma nhung chac do~ hon co^, vi` em thuc' khuya 1 minh` doc blog co^ ma` tat het den` nua~ ma`, hihi

    ReplyDelete
  9. Hồi còn học lớp 7,một lần vừa mở cửa để lấy chổi quét nhà,bởi vì cây chổi để sau cánh cửa mà.Anh nghe thấy một giọng nói rất nhẹ như gió thoảng... mát lạnh...! ngay bên tai " đừng quét nhà bây giờ "hoihoihoi!Tuy nổi da gà nhưng anh vẫn kéo cửa nhè nhẹ xem ai!Không có ai cả và anh cũng không quét nhà luôn.Tóm lại chỗ nào cũng có ma.Nhất là đêm 30,đi chợ âm phủ,cực vui.Lúc nào anh kể cho nhe!

    ReplyDelete
  10. dì, cậu sắp về hả? chừng nào vậy ?

    ReplyDelete
  11. that vo van .mot chuyen vo van nhu the ma cung viet den hang trang ,dung la dan ba lam chuyen!!

    ReplyDelete
  12. Haha, em cũng sợ ma nhưng không sợ bằng cô đâu! Giờ em mới biết là cô Lan lại sợ ma đến như thế! Cảm giác ớn lạnh nhất về con ma mà em tưởng tượng ra mỗi lần ở nhà 1 mình là: Em đang đi ngoài hành lang dọc mấy phòng và bất thình lình quay đầu lại, thấy có một người tóc tai xõa xượi, đứng lặng thinh, và CƯỜI VỚI EM! Má ơi! Thật là kinh hoàng! Khổ nỗi em luôn "tơ tưởng" đến cảnh đó mỗi khi ở nhà 1 mình và tư thế đi của em lúc ở nhà 1 mình luôn là tư thế của MỘT CON CUA! Tức là lưng dựa vào tường và cứ thế lần mò đi cô ạ! hic!

    ReplyDelete
  13. Ở thượng du miền Bắc có loại “ma cà rồng” thường nhập vào người đi hút máu người khác. Người Mường có tục nuôi “ma xó” nghĩa là dựng xác người chết trong xó nhà để canh nhà. [Chẳng hạn có chuyện người Việt đi vô rừng, đói bụng quá bèn ghé vào một cái quán nước nhưng vắng vẻ không ù người. Người này bèn lấy một cái bánh bóc ra ăn thì bỗng nghe một tiếng người nói ra từ trong xó nhà vọng ra: “Một, trả năm tiền”! Vô tình, người này tiếp tục rót một bát nước uống thì lại nghe tiếng đếm: “Hai, trả một trinh.” Nếu không biết móc tiền ra trả thì về nhà thế nào cũng bị chướng bụng mà chết.]
    Ở vùng Bình Thuận nguyên là đất Chiêm Thành, có loài “ma lai rút ruột” nghĩa là ban ngày là người nhưng ban đêm thì hoá ra ma đi ăn phẩn người khác, người bị ăn phẩn tự nhiên chết vì mất cả ruột. [Nên trong rừng mà đi đại tiện thì phải đào hố rồi lấp đất che đi. Trường hợp muốn trừ ma lai nên rình rập chờ ban đêm khi nó ngủ và thả hồn đi ăn phẩn thì xoay ngược thân thể nó lại để lúc gần sáng, hồn ma lai trở về không biết cách nhập vô xác cũ.]
    Dân quê thường cho những đốm lân tinh bay trong bãi tha ma là những con “ma trơi”. Các bà đi chợ lúc trời còn tối đất, nhá nhem chưa sáng, có thể gặp người lạ làm quen, mà mình mời ăn trầu và người đó bỗng lè luỡi thật dài ra để lấy miếng trầu: đó là “ma le”. Lại có trường hợp một người ban đêm ngủ trong nhà bỗng mất tích, sáng ra thấy người đó nằm trong một bụi tre gai rất khó vô, miệng bị nhét đầy đất sét: đó là bị “ma dấu”. Người nhà quê lại kể khi thấy một cơn gió cuốn tròn, lấy nón lá úp lại thì thấy một cục máu thì đó là “ma trốt.” Trong mắt người dân quê, hầu như ma ở khắp nơi nhưng vô hình, ngoài ma người chết, còn có những ma súc vật, ma mộc. Truyện Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tung Linh góp nhặt nhiều chuyện ma trong dân gian Trung Quốc trong đó có chuyện những con hồ ly tu luyện lâu năm hay chuyện những cây đào cây liễu thành “tinh”. Người Việt cũng tin có ma chó, ma heo ở quanh lò sát sinh.
    Họ còn tin những gốc cây cổ thụ trong rừng rú hoang vu là nơi ẩn náu của những loài tinh quái, nên gỗ của những cây này xẻ ra làm giường phản hay quan tài thường có “mộc tinh”. Ngủ trưa mà thấy ngực bị đè khó thở thì dân quê nói là bị “mộc đè”sinh ra ác mộng. Trước khi khâm liệm thi thể người chết vào cỗ quan tài, thì thường phãi rước thầy làm lễ “phạt mộc” nghĩa là cầm hương đọc chú rồi cầm dao chém vào gỗ để đuổi tinh ra. Khi khâm liệm, lại có tục bỏ một cuốn Lịch có dấu kiềm Khâm Thiên Giám để trừ ta, vì thần linh và yêu ma trong một nước cũng dưới quyền của vua.
    Cũng nói thêm, khi đưa đám ma, trên đường cũng có nhiều hồn ma lần quẩn trì kéo lại, nên ta có tục rải giấy vàng bạc cho chúng để lót, và khi hạ quan tài xuống huyệt, người ta cũng phải yểm khứ tà ma.
    Một điều nên biết là đối với xương cốt của người chết, nhất là xương sọ, người Việt có một tin tưởng sợ hãi hồn người chết sẽ hiện lên đòi lại! Bởi thế trong tục Cúng đất ở Huế người ta phải van vái những hài cốt vô danh còn chôn dấu trên đất của nhà mình. Những chuyện về hài cốt và thủ cấp người chết ra sao?
    Ở Trung hoa và Việt Nam ngày xưa, di hài người chết được coi là thiêng liêng nhất là cái đầu lâu. Câu chửi “đào mồ cuốc mả” là một sự nguyền rủa ghê gớm. Dân gian tin tưởng rằng người chết không toàn thây thì linh hồn không siêu thoát như câu: Quỷ không đầu đứng khóc đêm mưa (Chiêu hồn ca). Đầu lâu gọi là “hoa cái”, có nhiều chuyện “ma cụt” hiện lên đòi lại đầu. Và lại có chuyện thày bùa đào mộ lấy đầu gái đồng trinh luyện “Thiên linh cái”.
    Thui, không kể tiếp kẻo tối nay hổng dám đi ...toilet !!! ;-)

    ReplyDelete
  14. hehehe...em moi coi xong phim ma "Muoi" - VN hop tac voi Han Quoc dong na`...hiii...hay tui' bui lun...cô xem hok..bua nao em gui cho co heg! (bao dam ko hay ko lay tien! Bao cai' mơn luon!!!hahaha...)

    ReplyDelete