LÁ CỜ VIỆT NAM
Bùi Bảo Trúc (Việt Tide & LSR)
Nhiếp ảnh gia Nguyễn Ngọc Hạnh có hai bức ảnh rất nổi tiếng, đó là bức Tiếc
Thương chụp một phụ nữ tay cầm tấm thẻ bài, những giọt lệ lăn trên má và bức Vá
Cờ với một phụ nữ đang khâu lại lá cờ. Một người khóc thương một người nằm
xuống, một người kim chỉ vá lại chỗ rách của lá cờ là hai hình ảnh bi thảm của cuộc
chiến. Một bức làm người ta nghĩ ngay đến người vì lá cờ ở dưới mà bỏ mình .
Lá cờ có chỗ rách được vá lại cho lành, gìn giữ cái mà người lính trong bức ảnh
kia đã vì nó mà hy sinh.
Tờ xuân Người Việt ở trang 194 có đăng một bài viết nửa trang của một người
tên là Trần Thủy Châu nói là đang học cao học khoa Mỹ Thuật đại học UC Davis.
Bài viết đại khái nói về một gia đình làm móng tay, móng chân nuôi con đi học đại
học.
Chuyện ấy không có gì đáng nói, nhưng kèm theo bài viết ngắn này là một bức hình
chụp cái-gọi-là-tác-phẩm-nghệ-thuật của cô. Gọi nó là “tác phẩm” vì đó là chữ của
cô ta, chứ bình thường ra mà xét thì cái mà cô ta sáng tác, nếu gọi việc lấy một cái
chậu plastic mua sẵn về, quệt thêm một ít sơn vào là sáng tác thì cũng tội cho hai chữ
sáng tác quá. Bức hình mầu chụp một chiếc chậu rửa chân dùng tại các thẩm mỹ viện,
các tiệm làm tóc, làm móng tay. Trông hình thì khó mà nghĩ nó là một tác phẩm nghệ
thuật.
Chiếc chậu bằng plastic mầu vàng, có dây điện cắm vào ổ điện để giữ cho nước
trong chậu được đúng nhiệt độ.
Vòng quanh thành của cái chậu rửa chân mầu vàng là ba sọc mầu đỏ chạy hết
vành phía trong chậu. Phải là người chậm hiểu và thiếu thông minh và ngu xuẩn nhất
mới có thể nói cái chậu với ba sọc đỏ trên thành chậu mầu vàng đó không làm cho
người ta nghĩ tới lá cờ của Việt Nam Cộng Hòa.
Và như thế, biểu tượng của một quốc gia đã được đặt vào cái chậu rửa chân.
Lá cờ phải bao nhiêu máu mới dựng được lên ở Quảng Trị, ở Huế, nay nằm trong
cái chậu để rửa chân cho những thân chủ của một tiệm nail nào đó, bất kể đó là
những bàn chân dơ dáy, hôi thối, ghẻ lở thế nào đi chăng nữa. Những cái chậu mà
sau khi rửa chân cho khách hàng, nước ở trong trở thành “ dơ dáy, đục ngầu” như
chính cô ta viết trong bài viết bên cạnh.
Con người ta là sinh vật duy nhất biết dùng biểu tượng. Lá cờ không phải chỉ
là một miếng vải. Nó là biểu tượng của một quốc gia, của lịch sử, của máu xương
những người đã chết vì nó.
Đem xé nó, đốt nó, ném nó xuống đất, đạp lên nó là lăng mạ cái quốc gia mà nó
biểu tượng. Những cuộc biểu tình bài Mỹ đều có kèm theo cảnh đốt cờ Mỹ,
ném lá cờ xuống đất rồi lấy chân đạp lên. Chỉ có loài vật, những con chó, những con
ngựa mới không biết dùng biểu tượng.
Sáng tác phẩm của Trần Thủy Châu, nếu gọi đó là sáng tác của cô, là một sự lăng
mạ, sỉ nhục cái đất nước mà cô có thể đã ra đời ở đó, mà gia đình cô, cha mẹ cô
cũng đã có thời sống ở đó, dưới lá cờ đó, ở Huế, nơi những người lính nhẩy dù Việt
Nam phải đổ bao nhiêu máu mới kéo được lá cờ mầu vàng có ba cái sọc mầu đỏ
lên cột cờ ở Phú Văn Lâu. Hình ảnh mang đầy sỉ nhục đó mà lại được đem đăng
trong giai phẩm xuân của báo Người Việt thì không hiểu được.
Cô ta và báo Người Việt sẽ nói việc làm đó là quyền tự do mà hiến pháp Mỹ bảo
vệ. Đúng. Nhưng cứ thử vẽ hình một người đàn ông râu ria tay cầm cuốn kinh Koran
vào cái chậu rửa chân rồi đăng lên báo coi những chuyện gì sẽ xẩy ra.
Nói rằng vẽ cái cờ vào chậu rửa chân thì có sao đâu thì có thể gia đình của cô cũng
đặt bài vị tổ tiên, bàn thờ gia tiên trong cầu tiêu, vì để như thế chắc cũng không sao
phải không cô họa sĩ. Cô nói là cô hy vọng qua tác phẩm nghệ thuật — chữ của
cô – cô hy vọng ít nhiều tôn vinh được những người Việt Nam dũng cảm.
Việc vẽ lá cờ vào cái chậu rửa chân không thể là việc tôn vinh những người Việt Nam
và đất nước Việt Nam như con ranh con hỗn láo vô gíao dục, mất dậy Trần Thủy Châu này
đã nói. Phải dùng những chữ như thế để nói về một một con nhãi con đã lăng mạ lá
cờ của mấy chục triệu người Việt, mà vì lá cờ đó, bao nhiêu người đã chết. Lá cờ bay trên
cột cờ Phú Văn Lâu, trên cổ thành Quảng Trị, ở Bình Long, đắp trên quan tài của
những người lính, trên những nấm mộ tử sĩ ở Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa.
Nó phải được tôn kính thay vì đem vẽ vào cái chậu rửa chân như con ranh con khốn
nạn đã làm và gọi đó là tác phẩm nghệ thuật và được đăng trên báo xuân Người
Việt.
Phải nói cho chúng nó, những đứa lăng mạ, xúc phạm lá cờ này biết điều đó.
Đây là bài của Bùi Bảo Trúc, 1 nhân vật cũng khá nổi tiếng trong làng truyền thông ở Little Sài Gòn, viết về bài “Mẹ Chồng Tôi”. Bài viết này được xem như châm ngòi cho các cuộc biểu tình ở báo Người Việt.
Việc bày tỏ thái độ tình cảm về một tác phẩm là quyền của mỗi người cảm nhận.
Nhưng điều không thể chấp nhận ở đây là một người nhân danh trí thức, có ăn có học như BBT lại dùng những ngôn từ như thế này trên phương tiện truyền thông.
Vậy, chả trách sao khi có “Thư gửi bác Bùi Bảo Trúc” kí tên Huỳnh Thủy Châu. Người ta đọc thư HTC và cảm thấy đúng là “gậy ông đập lưng ông”. Và điều quan trọng: người ta không hề kết tội HTC là “mất dạy”, mà người ta chỉ nói “đó là cách trả miếng của người có học, có văn hóa”!
Ô hay, sức mạnh của ngôn từ!