Ở Mỹ này, cũng giống như ở VN, khi đã có được 1 chân trong cơ quan nhà nước là hầu như không sợ bị thất nghiệp, và cứ tà tà mà chờ đến lúc về hưu! Có điều ở VN thì ‘nhà nước’ nhiều hơn ‘tư nhân’, trong khi ở Mỹ thì ngược lại.
Trong số những ngành nghề thuộc nhà nước ở Mỹ là ngành bưu điện. Lương của nhân viên ngành này không thật cao nhưng các lợi ích thì rất nhiều. Muốn vào được bưu điện nhà nước thì phải thi. Thi dễ hay khó, tí nữa nói sau. Ở đây chỉ cần so sánh: 1 người tốt nghiệp đại học 4 năm ra (trừ các ngành bên y tế, hoặc 1 số ngành thật đặc biệt) như kinh tế, ngân hàng, giáo viên, kỹ sư… lương khởi điểm khoảng $14/giờ; trong khi đó, 1 người vào được bưu điện, chỉ là nhân viên đi phát thư, hoặc lựa thư, hoặc ngồi bán tem, kí nhận hàng gửi… thì lương khởi điểm đã là $18-19/giờ, thì sẽ thấy sự hấp dẫn của việc được vào ngành bưu điện là như thế nào rồi. Và cũng hình dung được là người ta đi thi đông đến mức độ nào rồi (mỗi khi có đợt tuyển).

Từ đâu hồi tháng 9, tháng 10 gì đó năm ngoái (2007), tui có sửa morat cho 1 cái tin về việc bưu điện đang cho nộp hồ sơ để dự thi. Tui báo cho chị dâu tui biết để chỉ nộp đơn (làm trên online) và báo cho chỉ biết luôn là người ta có mở lớp luyện thi vào bưu điện. Rồi đến ngày cuối cùng của hạn nộp đơn, nghĩ ‘hay là cứ thử để xem đi thi bưu điện bên này là như thế nào’, tui cũng lên online nộp đơn thi nhưng lại không tham dự lớp ‘luyện thi’ (vì tui phải đi làm ngày CN)
Nộp rồi cũng quên. Cho đến cách đây 3 tuần, tui nhận được giấy báo đi thi vào bưu điện, cùng một bản hướng dẫn cách thức thi, đề sẽ gồm mấy phần, các phần đó là gì… Ok, tui sẽ đi thi!

Không khí trường thi không khác gì lắm với những cảnh tượng thi mà tui đã từng trải qua. Người là người. Kẻ đứng người ngồi. Một số thì túm tụm tán dóc. Một số thì miệt mài với các ‘bài tập mẫu’ (tui nghĩ vậy). Người thì mặt mài căng thẳng. Người thì vô tư vô lự. Người thì quay ngó lung tung (như tui). Đủ mọi thành phần già trẻ lớn bé, đàn ông đàn bà, da trắng da đen, lùn cao mập ốm…


Để vào được phòng thi chỉ cần chìa ra cái giấy báo dự thi và cái ID (đây là cái bằng lái xe nhưng có chức năng giống như CMND).
Tui nhẩm tính có khoảng 1000 chỗ ngồi trong phòng thi này.
Các giám thị đứng ở những khu vực họ được phân công để sẵn sàng trợ giúp thí sinh khi cần. Bên trên 1 người đứng trên bục để hướng dẫn cách thức làm bài và luật phòng thi: khi nào được cho phép thì mới cầm bút chì lên, khi được yêu cầu thì phải bỏ bút ngay xuống, đề thi lật ra trang nào chứ không phải muốn lật đâu là lật…
Bài thi có 4 phần:
Phần 1 gồm 60 câu làm trong 11 phút.
Phần 2 gồm 30 câu làm trong 15 phút
Phần 3A: 32 câu trong 6 phút
Phần 3B: 32 câu trong 7 phút
(cả 3 phần này nhằm kiểm tra xem bạn có năng khiếu làm ở bưu điện không, cho nên các câu hỏi xoay quanh việc kiểm tra trí nhớ, cách nhận diện sự vật…)
Phần 4: 234 câu trong 90 phút (đây là những câu về cá tính, suy nghĩ, các quan niệm ứng xử trước các tình huống…)
Hỏi tui đề khó hay dễ? Tui cũng không biết nữa, chỉ biết rằng tất cả các phần trả lời tui đều dư 1 chút thời gian. Nhưng đúng hay sai, ai mà biết! Giờ đâu mà coi lại, mà mình nghĩ câu nào đúng thì mình mới chọn, dĩ nhiên rồi! Còn đáp án có chọn giống mình không là chuyện của đáp án!
Điểm tối đa là 100. Trong vòng 4-6 tuần người ta sẽ gửi kết quả về. Nếu trên 70 điểm thì có hy vọng được gọi phỏng vấn… trong vòng 2 năm. Nếu qua được phỏng vấn thì sẽ bắt đầu được huấn luyện, tập sự trong 3 tháng. Sau thời gian đó, nếu mọi việc đều tốt đẹp thì xem như trở thành nhân viên bưu điện!
Kì thi lần này diễn ra trong 3 ngày, mỗi ngày 2 ca thi, vậy, ước chừng có hơn 5000 người. Và nhu cầu cần tuyển là… 100!
Vậy là tui đã hoàn thành xong nhiệm vụ: đi thi để về có chuyện viết blog.

No comments:
Post a Comment