I really know
Who I am
What I need
And
How I do
Even though
Sometimes
I am confused
Almost...
Everything
I really know
Who I am
What I need
And
How I do
Even though
Sometimes
I am confused
Almost...
Everything
Tôi đã ngồi yên khá lâu sau khi đọc xong bài viết này (phần trích dưới đây chỉ là phần “Tháng Tư, 1865”, phần còn lại-“Tháng Tư, 1975”, thiết nghĩ mỗi người đều có cho mình một suy nghĩ khác nhau).
Và tôi nghĩ: mình đã học thêm được 1 bài học ‘thế nào là nhân bản’
Tháng Tư, 1865 - Tháng Tư, 1975
Phan Quang Tuệ - Ðỗ Thái Nhiên
Lúc bấy giờ là đêm ngày 8 tháng 4 năm 1865, Ðại Tướng Robert Lee thống lãnh quân đội miền Nam cùng Ban Tham Mưu ngừng chân đặt bản doanh Bộ Chỉ Huy trong một cánh rừng gần Tòa Thị Xã Appamatox, thuộc tiểu bang Virginia. Sáu ngày liên tiếp trước đó đạo quân miền Nam đã đi không ngừng nghỉ tiến về phía Tây hướng về dãy núi Blue Ridge nơi mà Tướng Lee từng tuyên bố ông có thể cầm cự chiến đấu ít nhất là 20 năm. Nhưng đêm nay khi Tướng Lee và Bộ Tham Mưu mệt mỏi của ông dừng quân tại Appamatox thì đạo quân miền Nam đang bị quân đội miền Bắc bao vây, lương thực cạn, hy vọng tiếp tế không có, hy vọng tăng viện cũng không. Xa xa tiếng đại bác xé màn đêm dội về... Tất cả hy vọng của Tướng Lee lúc này chỉ còn đặt vào một vị tướng trẻ gan dạ, John Gordon. Vị tướng này sáng sớm hôm sau sẽ tiến quân chọc thủng phòng tuyến bao vây của quân đội miền Bắc.
Cách đó không xa, viên sĩ quan phụ tá của Tướng Grant, thống lãnh quân đội miền Bắc, bước vào phòng riêng của Tướng Grant để đánh thức ông dậy. Người sĩ quan hầu cận vội mang đến Tướng Grant một tách cà phê nóng hổi. Tách cà phê dẫu có giúp nhẹ đi cơn nhức đầu nhưng không làm giảm bớt mối căng thẳng lo âu của Tướng Grant. Sau cùng Tướng Grant kéo ghế ngồi, và khởi sự thảo bức thư trả lời thư mới nhận được từ Tướng Robert Lee. “Tôi rất muốn hòa”, Tướng Grant viết, “và mong muốn kết thúc cuộc chiến mà không phải tổn thất thêm một nhân mạng nào nữa. Nhưng cuộc hội kiến do Ðại Tướng đề nghị vào 10 giờ sáng hôm nay không có một lợi ích nào cụ thể và tôi không có thẩm quyền quyết định hòa hay chiến.” Nhưng bức thư của Tướng Grant chưa kịp đến tay Tướng Lee, tiếng súng đã lại bắt đầu nổ.
5 giờ sáng, sương mù còn bao phủ rặng đồi bên kia Appamatox. Loạt đạn đầu tiên xé màn sương, đánh thức sáng Chủ Nhật, 9 Tháng Tư, 1865, tiếp theo là tiếng thét tiến quân của quân đội miền Nam. Từng đợt tấn công của Tướng Gordon đã đánh bật tuyến phòng thủ đầu của quân miền Bắc, chiếm nhiều cỗ súng đại bác, đánh bạt hai bên mở rộng đường tiến quân, và ào ạt tiến lên đồi. Nhưng từ phía bên kia đồi, quân miền Nam đã đụng phải một bức tường dày đặc, kéo dài hơn 2 dặm, của hai đơn vị bộ binh quân đội miền Bắc. Và ép từ phía sau là hai đơn vị bộ binh khác của quân miền Bắc tiến lên. Quân miền Nam bị ép vào giữa, tiến không được, lui cũng không xong, và chém vè cũng không được. Chỉ trong vòng 3 tiếng đồng hồ sau, Tướng Lee được tin khấp báo của Tướng Gordon “Quân sĩ của tôi đã chiến đấu hết mình. Trình Ðại Tướng tôi không làm gì hơn được nữa!”.
Lập tức Tướng Lee triệu tập Ban Tham Mưu thâu hẹp để quyết định hòa hay chiến.
Tướng Lee nói với các tướng bao quanh: “Giờ đây tôi chẳng còn làm gì hơn là đến trình diện và đầu hàng trước Tướng Grant”.
Nơi được chọn để nghị hòa là một căn nhà nhỏ mái ngói thuộc Appamatox, một thị xã hẻo lánh nằm vào phía Nam tiểu bang Virginia. Có độ chừng 20 căn phố, lèo tèo vài cửa hàng nhỏ, một lữ quán và tòa thị xã. Khi mặt trời leo lên cao là lúc Tướng Lee đã đến điểm hẹn, ông bước theo sự hướng dẫn của vị sĩ quan tùy viên và một sĩ quan tham mưu thuộc Bộ Tham Mưu của Tướng Grant. Tướng Lee, uy nghi trong bộ binh phục đại lễ, hông đeo trường kiếm, ngồi xuống cạnh một chiếc bàn gỗ nhỏ. Giờ đây ông đã có mặt ngay trong lòng đất đối phương.
Vào khoảng nửa tiếng sau, tiếng giày nện trên sàn gỗ và Tướng Grant bước vào. Khác hẳn với Tướng Lee, Tướng Grant không đeo kiếm, không mặc quân phục, quần và đôi ủng lấm đầy bùn.
Theo lời yêu cầu của Tướng Lee, Tướng Grant đích thân thảo bản văn kiện chính thức đầu hàng của quân đội liên hiệp miền Nam và sau đó tự tay trao cho Tướng Lee xem lại.
Chậm rãi, từ tốn, Tướng Lee rút cặp kiếng đeo mắt, lấy khăn lau kỹ lưỡng, đeo kính lên và chăm chú đọc.
“...Vũ khí, đại bác và các tài sản công phải được liệt kê, sắp xếp và giao nộp cho một viên sĩ quan do tôi chỉ định. Những vũ khí này sẽ không gồm có vũ khí cá nhân của các sĩ quan, cũng như ngựa và tư trang của họ. Sau khi hoàn tất, mọi sĩ quan và binh sĩ sẽ được phép trở về nguyên quán, và sẽ không bị quấy nhiễu bởi các cơ quan cầm quyền chừng nào họ tôn trọng lệnh đầu hàng và tuân theo luật lệ địa phương nơi họ cư ngụ.”
Lần đầu tiên trong buổi hội kiến, gương mặt của Tướng Lee tươi hẳn. Như vậy có nghĩa là sĩ quan và binh sĩ dưới quyền của ông sẽ không bị giam giữ như tù binh chiến tranh. Có nghĩa là họ sẽ không bị đem ra bêu riếu diễn hành hạ nhục trên các đường phố. Có nghĩa là họ sẽ không bị mang ra tòa truy tố về tội phản loạn.
Tướng Lee nói, “Thưa Ðại Tướng, những điều kiện đầu hàng thế này sẽ có ảnh hưởng rất tốt với quân đội của tôi.”
Và Tướng Lee nói tiếp, “Nhưng thưa ngài, trong quân đội miền Nam của tôi, ngay cả binh sĩ khi gia nhập cũng mang theo ngựa của họ vào quân đội.”
Tướng Grant nói ông sẽ không thay đổi gì trong văn kiện đầu hàng, nhưng sẽ ra khẩu lệnh cho phép mọi binh sĩ miền Nam được phép mang ngựa và lừa về quê quán để sử dụng trong việc trồng trọt ở các nông trại.
Tướng Lee còn thêm một lời yêu cầu nữa. Ông trình bày cho Tướng Grant biết ông còn giam giữ hơn một ngàn tù binh quân đội miền Bắc nhưng không có lương thực cung cấp cho họ và ngay chính quân đội của ông cũng không còn lương thực. Không ngập ngừng, Tướng Grant đề nghị sẽ ra lệnh xuất kho cấp ngay khẩu phần cho hơn 25,000 quân sĩ của quân đội liên hiệp miền Nam. Tướng Grant hỏi, “Như vậy, đủ chưa?”
“Thưa quá đủ, quá đủ, thưa đại tướng.” Tướng Lee trả lời.
Tướng Lee đứng dậy, lần lượt bắt tay các sĩ quan trong Bộ Tham Mưu của Tướng Grant, bắt tay Tướng Grant, nghiêng mình chào tất cả mọi người có mặt và bước ra khỏi phòng họp.
Tướng Grant và ban sĩ quan tham mưu đã đứng sẵn ở bao lơn trước căn nhà, nơi đôi bên nghị hòa. Khi ngựa Tướng Lee rảo bước đi qua, cặp mắt của hai vị tướng quân chạm nhau trong giây phút, họ đồng ngả nón chào nhau. Trên bao lơn xung quanh Tướng Grant và suốt trong sân trước căn nhà lịch sử, sĩ quan và binh sĩ miền Bắc đều đưa tay chào kính vị tướng bại trận quân đội liên hiệp miền Nam.
Tin đồn đầu hàng của Tướng Lee tràn lan mau chóng như thuốc súng. Khắp nơi binh sĩ miền Bắc reo mừng. Họ liệng lên không trung mũ nón, giày, bao đạn, áo hay bất cứ vật gì có thể ném tung lên được. Họ ôm nhau, hôn nhau. Các súng ống, kể cả đại bác bắt đầu nổ. Thế nhưng Tướng Grant nhanh chóng ra lệnh ngưng ngay tức khắc những biểu lộ nổi vui mừng của binh sĩ miền Bắc. “Rồi sẽ có ngày mừng chiến thắng”, Tướng Grant giải thích, “Nhưng không phải là ngày hôm nay. Quân đội miền Nam đã đầu hàng. Chúng ta không được phép reo mừng trên chiến bại của họ”. Ðiều quan trọng với Tướng Grant là phải làm sao để thắng trận, đồng thời cũng phải gìn giữ cho bằng được sự toàn vẹn tình cảm giữa những người cùng trong cộng đồng dân tộc Hoa Kỳ.
4:30 chiều ngày 9 Tháng Tư, 1865, Bộ Trưởng Bộ Chiến Tranh tại Hoa Thịnh Ðốn nhận được một điện văn ngắn ngủi của Tướng Grant, “Tướng Lee đã buông súng đầu hàng quân đội miền Nam theo những điều kiện do tôi ấn định.”
Cách đó không bao xa, Tướng Lee cỡi ngựa trở về bản doanh của mình. Dọc hai bên đường, binh sĩ miền Nam nghiêm chào vị tướng lãnh mà họ tôn sùng. Nhiều người bật khóc, phủ phục bên đường. Tướng Lee cũng không cầm được nước mắt. Về đến đại bản doanh, trước mặt sĩ quan và binh sĩ đứng chờ, Tướng Lee hướng về họ và nói: “Ta đã cố gắng làm tất cả những gì có thể làm được. Và nay lòng ta nặng trĩu và không thể nói gì hơn”.
Bước đi vài bước, ông dừng lại và thêm: “Các ngươi hãy trở về quê quán. Và nếu các ngươi sống được như những công dân tốt như các ngươi đã từng chiến đầu như các chiến sĩ thì các ngươi sẽ thành công rồi. Và tôi sẽ luôn luôn hãnh diện vì các anh em.” Và Tướng Lee biến mình vào trong lều vải của mình.
Ðiều kiện đầu hàng được hai Tướng Lee và Grant ký kết tại Appamatox ngày 9 tháng 4, 1865 thì 3 ngày sau, ngày 12 Tháng Tư mới là ngày quân liên hiệp miền Nam chính thức buông súng đầu hàng.
Hai đạo quân dàn đôi bên con đường chạy theo phía Ðông rừng Appamatox. Chỉ huy cánh quân miền Bắc và điều khiển buổi lễ là Tướng Chamberlain, nguyên là một giáo sư đại học, Huy Chương Danh Dự, hai lần bị thương trên chiến trường.
Chỉ huy 28,000 sĩ quan và binh sĩ liên hiệp miền Nam là Tướng Gordon, một trong những cận tướng can trường của Ðại Tướng Lee, 4 lần bị thương tại mặt trận, một lần bị trúng đạn xuyên qua mặt.
Tướng Chamberlain đã ghi lại trong hồi ký của mình: “Từng đoàn, từng đoàn, họ tiến bước theo nhịp quân hành, ép chặt vào nhau giống như một dòng người đội vương miện màu đỏ ối, giương cao quân kỳ và hiệu kỳ. Ðây là những người mà gian lao, đau khổ, nhọc nhằn, kể cả tử thần không bẻ cong được quyết tâm của họ. Họ đứng thẳng hàng trước mặt đoàn quân chúng tôi, một đoàn quân tơi tả, xương xẩu, nhưng hiên ngang, mắt sáng ngời chiến thắng, họ là những hình ảnh sống phản ảnh mối liên hệ thắm thiết chỉ có thể có giữa những đồng đội trên chiến trường”.
Không hề dự định trước, cũng như không hề được chuẩn y trước, Tướng Chamberlain bất thần hô lớn ra lệnh, “Bồng súng chào!” cho quân đội miền Bắc. Một tiếng kèn lệnh vang lên, và lập tức toàn thể đoàn quân miền Bắc bồng súng lên vai, tiếng báng súng rập khuôn vang lên.
Phía đối diện, Tướng Gordon thúc nhẹ con tuấn mã khụy hai chân trước xuống, người và ngựa cùng cúi đầu, gươm tuốt trần chúc mũi trong một giáng điệu hùng vĩ tuyệt vời. Cùng lúc, đoàn quân miền Bắc chuyển qua bồng súng nghiêm chào. Họ chào những “anh hùng bại trận”, họ bày tỏ sự kính trọng của những người Hoa Kỳ đối với những người Hoa Kỳ.
Tôi không phải là người thích nói chuyện chính trị. Nhưng thực sự tôi đang bị ám ảnh bởi lịch sử dân tộc mình. Vinh quang và chiến thắng. Đau thương và tủi hận. Đâu thực sự là trang sử cho Việt Nam mà tôi biết?
33 năm trước, tôi được dạy và được hiểu về ngày 30 tháng 4 năm 75 là Ngày Đại Thắng đã đi vào lịch sử chói ngời của dân tộc và lịch sử nhân loại. Đó là ngày đẹp nhất , ngày khắp non sông đất Việt rợp cờ hoa, muôn triệu trái tim cùng rung một nhịp với âm vang của một bài ca: “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng...”. Thực sự tôi đã từng cảm nhận và hình dung ra một không khí hừng hực lửa tiến công của cả một đoàn quân mạnh như vũ bão, tiến về Sài Gòn “quét sạch giặc thù”…Tôi như thấy cả một bầu không khí rộn rịp cờ hoa, cảm xúc dâng tràn khi nghe các hành khúc “Sài Gòn quật khởi” hay “Tiến về Sài Gòn”.
Gần 3 năm sau này, kể từ ngày tôi định cư nơi đây, 30 tháng 4 với phần lớn người Việt lại là Ngày Quốc Hận. Vào những ngày này, tôi không thể tìm thấy những nụ cười và gương mặt rạng rỡ chiến thắng của người lính và người dân như tôi từng xem trên TV khi còn ở VN. Thay vào đó là nước mắt, là câu chuyện của những người thua trận… và tôi cũng bị cuốn hút vào những nỗi niềm đó.
Tôi đọc những bài viết, tôi nghe người trong cuộc kể về những ngày cuối cùng của tháng 4, 75 và tôi khóc…
Tôi đã bắt đầu biết đến những câu chuyện gọi là “Hành Trình Biển Đông”, những câu chuyện của các thuyền nhân - những người chấp nhận liều thân ngoài biển để tìm một đường sống mong manh. Đó những câu chuyện mà mắt tôi luôn nhòa nhoẹt sau khi đọc xong, nhưng vẫn phải cố đọc để hiểu thêm về dân tộc mình.
Các lính tuần tra phát hiện có những bao ni-lông xoáy tròn trên mặt nước. Họ chuẩn bị tăng tốc độ vọt đi tiếp, thì khám phá ra rằng, các bao nhựa này đã được thổi phồng, căng lên, để chở hai em bé sơ sinh, dĩ nhiên là chưa biết bơi. Người mẹ đang ra sức đẩy chúng. Người cha đã không may chết đuối trước đó." (Report: Mekong River Crossing, 1978 )
Người mẹ của một em trai 14 tuổi kể lại, tàu của cô bị hải tặc từ một tàu cào của Thái Lan nhảy sang. "Tôi biết bọn chúng sẽ làm gì", cô vừa kể vừa khóc nức nở "Tôi van xin chúng đừng làm gì trước mặt con trai tôi. Vì thế, chúng đưa tôi vào cabin tàu, rồi 7 tên cưỡng hiếp tôi trong đó." ( Refugee : Malaysia, 1979 )
Anh Huỳnh Văn Trân, 34 tuổi, ngồi trên 1 băng ghế gỗ ở trại tị nạn Songkhla ở 1 bờ biển cực Nam của Thái Lan, thuật lại câu chuyện của mình lần thứ ba. Anh ra đi trên một chiếc tàu gồm 62 người đàn ông, phụ nữ và trẻ em. Họ may mắn gặp thời tiết và gió thuận lợi, và không bị rắc rối gì với máy tàu. Vào ngày thứ 5 trên biển, một chiếc tàu mã lực lớn dài 15 mét đến cặp sát mạn tàu anh. Có 12 người đàn ông trên thuyền, tất cả đều trang bị vũ khí đầy đủ. Trước hết, chúng ra lệnh cho hai người trong số phụ nữ sang tàu chúng. Một trong hai người này là vợ anh Huỳnh Văn Trân. Cô này bị ghì chặt xuống, súng trường kê sát thái dương, và bị ra lệnh không được kêu la. Cô bị chúng cưỡng hiếp. Bọn hải tặc sau đó nhảy qua tàu tị nạn, cướp đi mọi thứ có giá trị, bắn một người đàn ông còn do dự khi chúng cướp. Sau đó chúng tăng tốc độ phóng đi với các món của cải chiếm được, nhưng thình lình quay ngoắt lạị. Vẫn giữ nguyên tốc độ tối đa, chúng nhắm thẳng vào tàu tị nạn và đâm mạnh. Chiếc tàu hải tặc đã lập đi lập lại hành động này trong khi nhóm người tị nạn đang hốt hoảng ngoi ngóp giữa biển khơi. Bọn cướp biển cố ý lái tàu cán qua vô số chiếc đầu đang nhấp nhô, có lẽ vì không muốn để sót lại nhân chứng nào. Khi vợ anh Trân còn đang chới với trên mặt nước, với đứa con trai mới lên 3 đang níu chặt cổ mẹ, cả hai đã bị tàu cán qua và chết đuối,." (UNHCR: 1979 )
Bao nhiêu thuyền nhân đã chết ngoài biển khơi? Không ai biết chắc cả. Nhiều người nói với chúng tôi rằng có lẽ 5% các tàu rời VN đã bị mất tích, nhưng nhiều người lại cho là có đến 70% tàu không hề đến được bờ. (Delegates of 'Society of Friends': - Pulau Bidong, 1979 " Georgina Ashworth - The boat people and the road people)
Đó chưa hẳn là những câu chuyện bi thiết nhất mà tôi đã đọc. Có những lúc tôi phải tắt radio vì không thể chịu đựng được… Khủng khiếp quá!
Rồi tôi lại bị ám ảnh bởi những gì tôi được biết về Tết Mậu Thân, về “Bài Ca Dành Cho Những Xác Người” của TCS:
Xác người nằm trôi sông, phơi trên ruộng đồng, trên nóc nhà thành phố, trên những đường quanh co
Xác người nằm bơ vơ dưới mái hiên chùa, trong giáo đường thành phố, trên thềm nhà hoang vu
Xác người nằm quanh đây, trong mưa lạnh này, bên xác người già yếu có xác còn thơ ngây
Xác nào là em tôi dưới hố hầm này trong những vùng lửa cháy bên những vồng ngô khoai
Tôi miên man trong những cảm xúc rất khó tả. Những được mất của chiến tranh. Sự tan rã của lòng người.
Tôi từng được dạy người lính bộ đội khao khát như thế nào về 2 chữ thống nhất và tự do. Vì nó mà họ bất chấp tất cả để chiến đấu và hy sinh.
Giờ đây, tôi cũng hiểu người lính VNCH cũng sẵn sàng xả thân vì lí tưởng tự do mà họ tôn thờ.
Người lính thời nào, ở đâu cũng có cho mình 1 lí tưởng, vì lí tưởng đó mà họ bất chấp mạng sống.
Nhưng cuối cùng… vinh quang thuộc về ai?
Những người đầu tiên di tản khỏi SG vào những ngày cuối tháng 4 có là lính chăng?
Những công trạng khen thưởng khi ‘giải phóng’ được miền Nam có phải là cho người bộ đội?
30 tháng 4, cuối cùng là cái gì đây?
Tôi không có trong lòng sự thù hận của 1 thể chế chính trị nào. Tôi tin vào những nỗi đau, những mất mát mà cả 2 phía đều gánh nhận. Tôi trân trọng những kí ức, những hoài niệm về một thời đã qua của mỗi người lính ở cả 2 chiến tuyến. Họ là nạn nhân của lịch sử chiến tranh.
30 tháng 4, có những niềm vui vô hạn, nhưng cũng có những nỗi buồn vô biên…
Và tôi chợt nhận ra rằng phải chăng cuộc chiến chống ngoại bang dễ hơn nhiều và ít đau đớn hơn nhiều so với cuộc nội chiến của dân tộc tôi: 33 năm rồi, người Việt Nam tôi vẫn tự bắn vào nhau ở khắp nơi!
33 năm, người Việt Nam tôi vẫn còn thổn thức những nỗi đau…
Thêm cái ở đất Mỹ này, dạy con cũng chẳng đơn giản chút nào. Cha mẹ thấm nền giáo dục “Ðông Phương” (tinh hoa cũng được, hủ lậu cũng được) từ tóc xuống chân.
Con thì chưa đầy 4 tuổi đã ảnh hưởng nền giáo dục “nhân bản” của xứ sở Nữ Thần Tự Do cho nên đừng hòng mà lấy “quyền làm cha” mà bắt nạt nó!
Trong trường, cô giáo dạy cái gì không biết, tui chỉ biết suy nghĩ nó qua sự “vặt mắc” của nó với tui.
...
Mỗi sáng, tui vẫn thường thay quần áo cho nó đi học. Có hôm, tui vội quá, bèn nói:
- Bi tự thay đồ 1 mình nghe!
Nó nói liền:
- I can’t.
- Con lớn rồi, hơn 6 tuổi rồi, tự thay quần áo 1 mình đi!
- Six-year-old still a kidddd, not a big kiddddd. Kids just eat byself, can’t change clothessss...
- Nếu không tự thay thì cứ mặc quần áo ngủ đến trường.
- Con can’t mặc cái này đến trường, this clothes just for home, not for school...
- Không nói nữa, tự làm đi, trễ giờ rồi
- (Giọng mếu máo) Con không muốn mẹ nói that way với con. Cô nói somebody nói như vậy với ai là mean...
- Stop, không lè nhè nữa!...
- Con không có lè nhè, con just talk... (nước mắt bắt đầu nhòa nhoẹt)
- Tại sao khóc? Mẹ đánh đòn chưa mà khóc?
- Khi bị rầy thì phải khóc... Con không muốn mẹ nói với con that way again.
- Con trai không được khóc.
- Con đã nói two times. Con just a kidddd. A kid cries if somebody rầy, đó là kid kind...
- Bây giờ con muốn cái gì?
- Con muốn mẹ thương con, mẹ ôm con...
- Ok, mẹ thương con
- Nhưng mặt mẹ không có happy...
- Ôi, thôi, mẹ thương con, con thay đồ nhanh đi nghe rồi đi uống sữa (phải dịu giọng liền ngay lập tức, vừa nói gương mặt vừa phải tươi cười (?) nếu không muốn cuộc “giằng co” kéo dài tới chiều!)
...
Ui trời ơi!
Nhiều khi bực mình muốn chết, mà cũng phải thật nhẹ nhàng, nếu muốn sớm được yên thân!
Ðôi khi giận quá, nạt nó: Ði ra chỗ khác cho mẹ làm việc! Nó cũng mếu máo chạy đi, nhưng tí sau lại thập thò: Mẹ, con muốn nói với mẹ cái này! - Nói cái gì? Sao con cứ annoy mẹ hoài vậy? - Con không có annoyyyyy... Cô nói annoy that means making somebody gets angryyyy. Còn con chỉ muốn nói là con thương mẹ forever!

Câu chuyện như thế này:
Có 2 vợ chồng đến nhà tui chơi. Sau khi ra về, người vợ để quên lại cái áo khoác.
Hai ngày sau, người chồng đến để lấy áo về dùm người vợ.
Thế nhưng khi người chồng về, tui phát hiện ra là không chỉ cái áo người vợ vẫn còn nguyên ở chỗ cũ, mà tui còn lượm thêm được cái đồng hồ của người chồng!
Nhắn tin 1 lần nữa để họ đến mang đồ về nhưng không hiểu sao họ nín thinh!
Thế là tui quyết định mang từng món đồ này ra bán đấu giá (theo gợi ý của anh VÐT).
Món đầu tiên là cái đồng hồ casio này.
*Xin nói rõ là tiền kiếm được từ cuộc đấu giá này tui đem tặng hết cho “quỹ từ thiện Zen”.
mặt trước
Theo yêu cầu của bạn Bình và sự nghi ngờ của bạn HN, tui quyết định công bố thêm 1 điều secret của cái đổng này: khi nhìn nghiêng nghiêng thì có khi sẽ phát hiện nó như vậy nè (khi ẩn khi hiện cho nên khi nhiếp ảnh gia VĐT ‘chộp’ nó không lên hình mà mặt sau mờ mờ là vì vậy đó!)

Tuần sau mà không có người trả giá vừa í thì tui quyết định ‘donate’ nó cho nhóm người biểu tình trước báo Người Việt đó! (phụ thêm tiền cho họ mướn luật sư hoặc canh giờ ra tòa!)
California, một tiểu bang được người Mỹ gọi là “earthquake country” (xứ động đất) cũng là tiểu bang đông dân nhất Hoa Kỳ có thể bị động đất 6.7 Richter hoặc lớn hơn trong vòng 30 năm. Sự tiên đoán quan trọng này được công bố vào ngày hôm nay Thứ Hai , 14/4/08 và trận động đất lớn này sẽ gây thiệt hại hàng tỉ đô la cộng với sự thiệt mạng của nhiều người.
Người ta cũng nói địa điểm có nguy cơ bị động đất lớn nằm ở Nam California.
Ðây là lần đầu tiên người ta có xác suất trên toàn tiểu bang về vấn đề California có thể bị động đất lớn trong vòng 30 năm.
Nam Cali là nơi tui đang ở đó. Trong vòng 30 năm, có nghĩa là bắt đầu từ ngày hôm nay, có thể là ngày mai, có thể là tuần sau, mà cũng có thể là khi tui đã gần “thất thập cổ lai... nhiều” (hết ‘hi’ rồi). Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra...
Vui được ngày nào cứ vui, ăn được ngày nào cứ ăn, ước mơ, hy vọng gì đó thì cứ cố mà thực hiện...
Và ai có muốn nói gì với tui thì cứ nói, cho tui cái gì thì cứ cho đi nghe (không bao giờ từ chối đâu) để không thôi... :-D
1. Tối hôm thứ ba (April 8), chạy xe ra khỏi chỗ làm, thấy bà con chuẩn bị dọn dẹp đồ nghề biểu tình, tưởng đâu như vậy là chấm dứt. Vừa mừng lại vừa buồn (!), dầu gì 2 tháng rưỡi nay cũng đã quen với cảnh mỗi sáng sáng chiều chiều ra vào tòa soạn thấy cờ quạt rợp trời, bàn thờ trái cây khói hương trịnh trọng, rồi khoảng tầm tầm giờ ngọ và 5-6 giờ chiều mát mẻ lại nghe tiếng reo hò đầy phấn khích của bà con… Nếu nay tất cả đều im ắng, vắng lặng thì làm sao mà không… chạnh lòng cho được.
Thế nhưng… hôm sau, lòng chưa kịp chạnh thì đã lại muốn nổi xung thiên khi thấy tất cả ‘vũ như cẩn’! Ừ, thì cứ để coi rồi câu chuyện sẽ đi về đâu.
2. Điểm lại toàn bộ câu chuyện cho đến ngày hôm nay, sao thấy cứ như 1… trò hề!
- Khởi thủy, L viết 1 entry kể chuyện học nail. HTC đọc xong liền post lại 1 entry (bằng tiếng Anh) chia sẻ với L, trong đó có 1 bức hình chụp lại mấy cái chậu làm móng chân-1 phần trong cuộc triển lãm của C. (xem ở đây )
- VQHN thấy bức hình trên entry đó và khen đẹp.
- Chuẩn bị cho báo Xuân, HN kêu L edit lại cái entry về lớp học nail để đăng báo đọc cho vui.
- Ít hôm sau, HN lại chạy ra nói hay là kêu C gửi cái bài của C luôn (dịch ra tiếng Việt), vậy là được 2 bài (còn nhớ HN đứng vẽ cái maquette, nói sẽ sắp xếp bài như vầy như vầy nè)
Bài báo đã làm nên tất cả sóng gió, thay đổi cuộc đời của nhiều người đã có xuất phát điểm như vậy.
- Hôm nay, 2 tháng rưỡi sau ngày bùng nổ “phong trào biểu tình”, kết quả là gì:
* Chú Vũ Ánh (cựu chủ bút) trở về “vui thú điền viên” và viết hồi kí về cuộc đời 60 năm làm báo (xem ở đây)
* VQHN (tổng thư kí tòa soạn) trở lại “bút trường” với “The Blosavik: all Viet, all the time” (look here) mà nhiều người đang bàn tán và được nhắc đến trong 1 số báo chí Mỹ như OC. Register, LA Times, USA Today… (có điều đây là blog bằng tiếng Anh, cho nên vừa sử dụng slang, lại vừa đầy chất “HN” nên đọc cũng muốn ‘tắt thở’ luôn)
* HTC thì càng trở nên nổi tiếng với loạt bài phỏng vấn trên Việt Weekly.
* Ngô Kỷ, Đoàn Trọng, Trần Thế Cung - điển hình cho nhóm biểu tình - đang bị báo NV kiện ra tòa.
* Những người còn lại trong báo NV: vẫn tiếp tục công việc hằng ngày với những tâm sự buồn vui cần che giấu hoặc cần thể hiện cho trọn vở tuồng.
Thay cho lời kết tạm:
Ít nhiều gì, có lẽ có người đã thầm cám ơn Huỳnh Thủy Châu và Bùi Bảo Trúc, vì nhờ đó mà các cuộc ‘thanh trừng” đã được diễn ra rất êm đẹp, rất hợp lí, không chỉ trong nội bộ báo NV, mà còn ở các bè phái khác và cả các cuộc bầu cử sắp tới. Vâng, có nhiều bằng chứng đã được rút tỉa ra từ câu chuyện này để người ta sát phạt lẫn nhau.(here)

Mới chạy qua nhà hàng xóm, thấy cái bánh đẹp quá, rinh về đại để mừng sinh nhật ông xã (hôm qua SN quên mua bánh rồi , và vì là bánh đi “chôm” nên có mấy cây đèn cầy thì xài đỡ đi mấy cây đi!)
Happy Late Birthday!

hôm nay có người tặng bánh nên không cần phải chạy đi mượn hàng xóm nữa
Ngày này, cách đây 15 năm trước, tui đi “chống lầy”, khi đó đang học ĐH năm thứ 3!
(dân gian thì cưới chạy tang, còn tui thì cưới chạy… trốn – “trốn lên máy bay”!)
Đám cưới tui tổ chức trưa Chủ nhật ,11/4 tại Nhà bảo tàng phụ nữ Nam Bộ trên đường VTS.
Khi đó nhóm bạn thân thiết thời trung học dự đầy đủ. Còn đám đại học thì chỉ có 1 số dự vì tất cả đã lên đường ra Huế (chuyến đi thực nghiệm xa đầu tiên của khóa, nhưng nghe kể lại, hôm đó trên xe, các bạn cũng tổ chức “mặc niệm”– từ nguyên văn - cho tui!)
Ngày cưới, tui nhớ được 3 chuyện:
Thứ nhất: cô dâu ói liên tục trên xe! Ngày xưa, tui đi xe cực kì dở, chỉ cần nghe ‘mùi xe’ thôi là ruột gan đã lên đầu hết rồi! Nhưng được cái hay là chỉ cần cửa xe mở ra, bước chân ra ngoài để “mặt trời chân lí chói qua tim”là mặt mày tui rạng rỡ hẳn ra. Chính vì vậy mà trừ những người ngồi trên xe bông ra, không ai biết cô dâu đã te tua đến mức độ nào!
Thứ hai: Từ sáng cho đến khi đãi đằng xong, tui về nhà chồng mà trong bụng chưa hề có cái giống gì cả. Mà nhà chồng thì chỉ đúng có ông chồng, nên cũng chẳng có cái gì để ăn. Đến chiều bắt đầu đói thê thảm, thế là 2 đứa chở nhau ra đường Võ Văn Tần, nơi gần mấy quán bột chiên, ngồi ăn hủ tiếu bò viên!
Thứ ba: theo tục lệ ông bà, thì 3 ngày sau khi xuất giá, cô dâu mới được trở về nhà cha mẹ ruột (bây giờ còn không chẳng biết). Nhưng hôm đó, khi tui vừa trở về nhà chồng sau tiệc cưới thì lát sau đã nghe tiếng anh Quốc (anh trai tui) kêu cửa í ới! Thì ra là ảnh đến theo lệnh của ba má: kêu tui có muốn về nhà chơi thì cứ về, không cần phải đợi đến 3 ngày! (thì ra , dù là đứa cứng đầu trong nhà, nhưng chỉ vừa mới vắng chút xíu, cả nhà đã cảm thấy nhớ nó rồi!)

Vậy đó, nhìn qua nhìn lại đã 15 năm.
Thế mới biết sức chịu đựng của con người đôi khi đến vô cùng…! À, mà chồng tui chịu đựng tui, chứ không phải ngược lại! hahahahaha
(Đợi yahoo 360 bớt khùng rồi kể chuyện đời xưa cho mọi người nghe.)
Nếu tui nhớ không lầm thì hôm đó là chiều ngày thứ bảy, 6/3 (không biết L nhớ có chính xác không B và T.A ơi
).
2 nhân chứng này đã bổ sung thêm chi tiết trong comments
Tui (lúc đó đang học năm thứ 1 ĐHSP), Bình (học Thủy Sản), Tuấn Anh (học Bách Khoa) và hắn rủ nhau vô chùa Vĩnh Nghiêm… chơi. (Nói chơi cho dễ hiểu thôi chứ khi ấy má hắn mới mất, vẫn đang còn trong thời gian “cúng thất” và cốt thì để trong chùa nên tụi tui vô đó…).
Vòng vo thêm một chút: B, TA, tui và 1 đám con trai nữa (ờ, ngẫm nghĩ lại bạn bè tui con trai đông hơn con gái) chơi với nhau từ hồi nhỏ, lên cấp 3 lại rất thân. Còn hắn là bạn học bên Bách khoa chung với TA. Tui chỉ biết hắn qua vài lần hắn theo đám bạn sang ĐHSP chơi với mục đích “làm quen” bạn Y (bloger Rau Muống) vì nghe đồn bạn Y nói chuyện đến “con kiến trong lỗ tai còn phải bò ra”!... Rồi má hắn mất, tui theo đám bạn đi đám ma, rồi theo an ủi hắn…
4 đứa đi lòng vòng trong chùa 1 chốc, xong ngồi tán dóc. Bỗng hắn nói với B và TA: 2 thằng bây ra ngoài kia chút xíu, tao có chuyện nói với L!![]()
2 đứa trố mắt nhìn
, xong, rồi cũng đi ra phía cổng.
Và thế là hắn nói… Nguyên văn đầu đuôi ra sao quên mất tiêu rồi, chỉ nhớ đại loại là hắn sẽ tặng cho tui 1 bông hồng![]()
!
Xong, hắn kêu B và TA vô nhờ đưa tui về còn hắn bận công chuyện gì đó!
Trên đường từ chùa Vĩnh Nghiêm về đến ĐHSP để lấy xe của tui thì Bình chở tui, còn TA chạy 1 mình (lúc đó đứa nào cũng đi xe đạp cả). TA thì cứ vừa chạy vừa nhìn nhìn tui bằng ánh mắt vừa như khó hiểu vừa như có cái gì không chấp nhận được
. Còn Bình thì cứ vừa chở vừa hỏi: “H nói gì với L vậy?” Rồi cứ càu nhàu, lầu bầu cái gì đó, nói chung là rất… khó chịu
. Còn tui thì… cứ cười cười
! Đến trường ĐHSP lấy xe ra, cả 3 đứa cùng đạp về hướng Phú Lâm.
Thật tình đến giờ phút này, nhớ mãi tui cũng không nhớ được lời tỏ tình của hắn nhưng bộ mặt khó chịu của B và cái nhìn nhíu mày ngạc nhiên của TA trên suốt chặng đường về thì tui lại nhớ rất rõ!
…
Không biết có phải vì “Lời tỏ tình trong chùa” có đầy Phật Bà Quan Âm Bồ Tát chứng giám hay không mà chỉ vài ngày nữa thôi tụi tui sẽ kỉ niệm 15 năm ngày cưới (không biết gọi là đám cưới gì nữa)
…
15 năm không thể nói là không có sóng gió, nhưng điều quan trọng là tụi tui vẫn đồng hành cùng nhau, và cùng bé Ti và Bi nữa.![]()
…
Và 15 năm đó (không, phải là 17 năm thì đúng hơn, kể từ ngày “Phật bỗng rùng mình” vì thoang thoảng trong tiếng kinh chiều còn có lời gì đó “rất lạ”
), trên bước đường chúng tôi đi vẫn có đầy đủ B, TA cùng tất cả bạn bè…![]()
![]()
![]()
![]()
![]()
<a href="http://myfastcounter.com" style="font-size:9px;">web counter</a><br>
<a href="http://myfastcounter.com">
<img src="http://myfastcounter.com/count.php?c_style=28&id=867" border=0 alt="web counter">
</a><br>
Why?
Không biết là vì bạn Châu “nặng bóng vía” hay là vì yahoo 360 khùng nặng mà mở blog ra cũng chỉ vào được entry có hàm răng sún của Châu! Thấy alert báo có comments, message của Hạo Nhiên, Vietpundit, Dark Wind, Vy Nguyen, MEOw, Small Rat, Kieu N,…. mà vào xem ở quick comments hay ở message cũng chỉ thấy mỗi HTC (Lún) án ngữ!
Lạ lùng thiệt!
Bạn đã từng nghe : Lời tỏ tình của mùa xuân, Lời tỏ tình dễ thương...
Riêng bạn:
Bạn sẽ chọn nơi (hay nơi bạn được) tỏ tình là ở đâu dzậy? ![]()
![]()
Nhân entry của CSM viết về vấn đề quay cóp của HS (xem ở đây). Tui có một số suy nghĩ thế này.
Thực sự để xóa bỏ hoàn toàn chuyện quay cóp ở VN là điều… còn lâu lắm! Cả một hệ thống từ các lớp mầm non, tiểu học, trung học rồi đại học. Chưa kể không phải suy nghĩ của giáo viên nào cũng thực sự là cần sự trung thực tuyệt đối của học sinh.
Đúng là một giáo viên đứng lớp thì hầu hết đều không bằng lòng HS quay cóp trong giờ kiểm tra của mình, không thuộc bài trong giờ của mình.
Nhưng giáo viên cũng cần phải hiểu phần nào lí do của sự quay cóp đó: bên cạnh sự lười biếng còn là sự quá tải của số lượng bài học, môn học mà HS phải gánh. Thêm nữa thời gian kiểm tra cho bài viết (môn Văn) và kiểm tra tiết (các môn khác) thường trùng vào 1 ngày, hoặc 1 tuần (vì theo phân bố chương trình của Bộ, của Sở). Điều này tạo nên áp lực cho HS, khiến rất rất nhiều HS rơi vào trường hợp phải đối phó. Chắc ai cũng đã từng chứng kiến HS đang giờ môn này lại len lén lấy tập môn khác ra để ôn bài vì “tiết sau kiểm tra, cô ơi!”.
Tui cũng từng là người rất kiên quyết trong chuyện không chấp nhận quay cóp trong giờ kiểm tra. Nhưng đối với chuyện trả bài thì rất “du di”. Khi tui bước vào lớp, trước khi sổ điểm được giở ra thì ai không học bài cứ lên báo, tui cũng không hỏi lí do (đi học là chuyện cả đời, 1 vài lần không thuộc bài thì có là gì đâu!), đương nhiên chuyện ấy sẽ không được xảy ra quá nhiều lần trong năm đối với 1 học sinh. Nhưng nếu chờ đến lúc tên được gọi rồi mới nói: “thưa cô em chưa học bài” thì đã muộn rồi!
Tui nghĩ điều quan trọng nhất của một người là dám làm dám nhận. HS chấp nhận quay cóp thì cũng phải chấp nhận hậu quả xấu nhất nếu mình bị bắt. GV đã ‘dám’ bắt HS quay cóp tài liệu thì cũng phải dám xử lí đúng như mình đã nói! (nhưng tui ghét nhất ba cái vụ làm bản tự kiểm! 0 điểm thì cứ cho 0 điểm, vừa phải nhận điểm 0 lại còn phải trả lời thêm ba cái câu hỏi nguyên nhân nào, động cơ vì sao lại làm như vậy…!!! Thì tại vì không học bài mà muốn điểm cao thôi!).
Tui thấy ở Mỹ có các cách này rất hay:
- thứ nhất: thầy cô thường cho thêm điểm “extra” cho các bài kiểm tra. Ví dụ điểm tối đa là 100 cho 10 câu hỏi, thì giáo viên có thể cho thêm 1 câu, nếu ai trả lời đúng thì được thêm 10 điểm. (vậy thì những điểm extra đó có thể sẽ giúp cho HS ‘kéo lại’ những lần kiểm tra không như mong muốn)
- thứ hai: thầy cô cho thêm những dạng bài tập khác để giúp HS kiếm thêm điểm. Đây là những bài không bắt buộc, chỉ là để HS có thêm cơ hội nâng cao hiểu biết và kiếm điểm thôi (ví dụ như môn Sử, nếu HS có thêm những bài sưu tầm, ghi chép từ Internet hay, từ một nơi trưng bày… gì gì đó làm phong phú thêm bài học thì sẽ được thêm điểm)
- thứ ba: 1 mùa học, HS có tổng cộng 6 bài kiểm tra nhưng giáo viên chỉ lấy điểm 5 bài thôi, HS có quyền bỏ 1 bài. Ví dụ, từ bài 1 đến bài 5, HS đó thấy mình toàn điểm A thì không cần phải làm bài thứ 6. Hoặc HS muốn làm cả 6 bài thì GV sẽ chọn lấy 5 bài điểm cao nhất để tính trung bình.
Và thêm nữa, để tránh áp lực cho HS vào mỗi đợt cao điểm kiểm tra, nên chăng có sự phân bố tuần lễ kiểm tra dàn đều ra ở các môn, chứ đừng dồn hết vào tuần thứ hai của tháng 10 là Văn, Sử, Địa, Toán, Lí, Hóa,… nhất loạt kiểm tra thì HS chỉ có kêu trời, và giáo viên thì hậm hực: “giờ tui mà tụi nó dám lấy Hóa ra để học!”.
…
Tui thì chắc là hết còn cơ hội để thử nghiệm những “sáng kiến quái dị” của mình, nên cái này để đành cho đồng nghiệp và những ai sắp bước vào nghề! heehe