Viết 1 entry về nhà giáo, nhà báo. Cứ viết rồi xóa, xóa rồi viết không biết bao nhiêu lần, cuối cùng dẹp qua một bên luôn…
Ngẫm lại mới thấy không phải cứ muốn viết là viết, muốn nói là nói. Cà kê tán dóc chuyện ta bà thế giới thì sao cũng được, nhưng khi cần nghiêm túc trước người đọc, người nghe thì trách nhiệm về lời nói, câu chữ không phải chuyện đùa.
Điều hôm nay được tán dương, ngày mai chưa hẳn là chân lí. Tội lỗi hôm nay biết đâu chừng là thành quả ngày mai…
*Cuối tuần, day dứt tâm sự của người thầy cũ: một kẻ lừa thầy phản bạn lại thênh thang con đường tiền tài danh vọng
*Đầu tuần lấp ló những tiếng thở dài sau blast của giới bloger: hai nhà báo chống tham nhũng đang vào vòng lao lí
Tự dưng đâm ra nản.
Tự dưng cứ thở dài.
Lại cứ muốn yên phận như kiểu:
Người về cởi áo lau son phấn
Trả hết vinh quang lẫn đoạn trường
…
Nhưng
Rồi lại ‘nhưng’
Hình như đó không phải là kiểu của mình...

No comments:
Post a Comment