Nguyên ngày hôm qua ở nhà làm “con ngoan trò giỏi” (để lấy cớ lúc cả nhà ăn cơm, nói với ông anh rể: “Em nghe anh hỏi chị là em đi đâu mà ngày nào cũng từ sáng tới tối mịt mới về cho nên hôm nay em ở nhà nguyên ngày rồi đó nghen!” hết nói!).
Hôm nay, lại long bong 1 ngày ngoài đường.
Đi xuống coopmark Nguyễn Đình Chiểu, dạo quanh mua một số đồ cần mua, rồi chị Thủy đến chở đi may áo (sắp có 2 áo mới rồi – à, mà em may theo yêu cầu của Thủy đó nghe, nể lắm mới may đó! Hehe).
À, trông thấy đám ma của cựu TT. VVK. Chính xác hơn là trông thấy cảnh chở quan tài về dinh Độc Lập để làm đám ma ở đó (lại được nghe lí do vì sao báo chí VN đưa tin sau báo chí nước ngoài về cái chết này, và nguyên nhân chết, toàn là nguồn tin của những người “thân cận” nhưng vừa có lí lại vừa vô lí! Có người rủ đi viếng nữa. Hỏi: có cho chụp hình không? Không nghe trả lời yes or no, vậy thì chắc không đi!).
Kỳ này về hết thích Sỏi Đá rồi, ồn ào quá. Mấy bạn lại có thêm 1 số chỗ ngồi khác, cũng lí tưởng lắm!
4 đứa: Lan, Nhung, Giang, Thủy và… ‘tám’. Trên trời dưới đất, nhưng chưa lên cung trăng!
(Nhắc đến bạn Lún nhiều nghe, nên đừng tủi thân nữa! Nhắc cả cái bánh kem với hàng chữ “độc nhất vô nhị” mà Lún mang đến nhân ngày mừng ‘tân gia’ nhà Giang luôn!)
Chiều, Thủy tiếp tục chở đi nhà sách tìm mua các đĩa nhạc và sách.
Trời mưa quá nên đành khất hẹn với một người…
Thủy, Lan trùm áo mưa tiếp tục hành trình sang “Bố Già”.
Giờ cao điểm, kẹt xe kinh khủng. Lại mưa lất phất.
Thủy cứ yên tâm chạy xe cho Lan ngồi ngắm trời ngắm đất với cái vạt áo mưa vắt hờ hững qua một bên vai (cho nên quần áo Lan cứ tha hồ thấm nước mưa:-D).
Bạn bè phần lớn là giáo viên, nên chuyện trường chuyện lớp vẫn là nhiều nhất.
Nói một hồi mới chợt giật mình: “Sao mình quen biết nhiều người quá vậy!” kaka. Lại hơi ăn năn một thoáng bởi lần nào cũng còn quá nhiều người không có thời gian để gặp, thậm chí về đến Mỹ rồi mới chợt nhớ là chưa gọi điện hỏi thăm! Lãng đãng, và vô tâm như Lan! Hehe. Nhưng chắc nhờ vô tâm, lãng đãng vậy mà nói chuyện được với nhiều người và biết được nhiều chuyện (vì nghe lỗ tai này chạy qua lỗ tai kia, quên tuốt luốt luôn:-D)
Không biết có phải là già rồi hay không mà trước đây bạn bè gặp gỡ còn bực mình đứa này đứa kia. Giờ thì thấy đứa nào cũng dễ thương! Nói như Nhung: ở tuổi này rồi, đâu đứa nào có đủ tư cách để phê phán, lên án đứa kia. Chỉ có sự đồng cảm và chia sẻ. Hay như Thủy: Chỉ tóm gọn một chữ: vì tụi mình là bạn! Thế thôi.
Ừ thì là bạn. Nên tui phó mặc tui cho mấy bạn luôn! Hehe, mọi người lên lịch cho tui trong những ngày ít ỏi còn lại. Cứ nhớ Châu Giang: bây giờ như thế này thế này… mày muốn sao tao cũng chìu mày hết! Cũng đâu có nhiều dịp để mà lo cho nhau. (nghe Giang nói mới giật mình: ủa, sao người ta lo cho mình không à, còn mình đâu có lo cho ai đâu!!! À, mà lo được cho người khác cũng là một niềm vui. Thôi thì mình tạo niềm vui cho Giang vậy: đó là để Giang lo cho mình! Tatata!)
…
Đang ngồi gõ entry này thì nhận được email của “người quen” làm chung “bên kia”. Người quen nói: “Noi cai nay cho Lan nghe ma dung co buon nha. Hinh nhu may bua nay khong co ai nho Lan het, khong nghe ai nhac Lan. Chac ho cung nho ma khong dam noi ra thoi.”
Người nhớ tui thì đã nhớ rồi. Ai không nhớ thì thôi. Còn nhớ mà không nói ra thì… ai mà biết! Nói vậy thôi, nhưng tui hiểu rồi… :-D

co ve VN ky nay vui wa
ReplyDeleteentry nao doc cung toan la` cuoi ko thoi!^^
hum nay thu 6 ngay 13 do, co cung dam ra duong nua^^