Sáng sớm thấy 1 missed call và 1 voice message.
“Chị ơi, hôm nay chị đi làm dùm em nghe! Ba em mới mất…”
Gọi điện ngược trở lại cho bạn xong, tự dưng cũng thấy người mình lạnh ngắt!
Cuộc sống đúng thực là mong manh…
“Giọt nước mắt kia… bao lâu nữa… của mình?”
Tự dưng ứa nước mắt…
Ba Má… hành trình phía hoàng hôn… con đường tới đích hình như… còn không xa lắm…

Mình thì chưa đền đáp gì cho Ba Má, phải làm sao đây L ơi... mặt trời đã gần khuất núi rồi?
ReplyDelete