Saturday, February 28, 2009

Entry for February 28, 2009

Tranh thủ lúc relax kể chuyện nhảm nhí cho nghe nè.

Ở chỗ tui làm có một người tui gọi bằng chú, chú HMĐ, thường khi nói chuyện trực tiếp thì tui gọi “chú Đ.”, còn khi chú Đ. ở ngôi thứ 3 thì tui gọi bằng nguyên cụm “chú HMĐ”. Ngay từ đầu, tui cứ gọi chú và xưng con một cách rất bình thường tự nhiên, ngược lại chú kêu tui bằng “NL” và xưng “mình”. Có người bạn nghe tôi gọi vậy nói: trời đất, HMĐ mà nghe Lan kêu vậy ổng buồn chết! – Ai biết, chú có nói gì đâu!

Cho đến một hôm, đến phiên anh VĐT bên biên tập phát hiện: trời, HMĐ nhỏ tuổi hơn mình mà nó gọi bằng chú, còn mình thì nó kêu bằng anh! Thế rồi chị Ysa la lên: cái gì? NL gọi HMĐ bằng chú à? Ô, no! rồi ôm miệng cười. Tui chống chế: ai biết, ngay từ ngày đầu anh HN giới thiệu, em gọi bằng “chú”, anh HN và cả chú HMĐ. có sửa, có nói gì đâu, thì cứ vậy mà gọi thôi!

Rồi cứ như vậy thỉnh thoảng mọi người trong công ty cứ lôi cái chuyện “chú HMĐ của Lan” ra để trêu.

Một hôm, giữa “bá quan văn võ” tui nói: con kêu chú bằng chú mà sao ai cũng la làng kìa. Bây giờ có cần sửa lại không chú? Chú Đạt nói: thôi, cứ kêu bằng chú đi, sửa lại phiền phức, nguy hiểm lắm! hahahaha

Đến hôm kia, trong lúc quỡn, cả đám người lại nhao nhao cái chuyện này. Lần này có cô T. (vợ nhà thơ Du Tử Lê) cũng là giáo viên dạy Văn ngày xưa tham gia. Cô nói: nếu con gọi HMĐ là chú thì con nên đổi tên là Diễm đi! - Ủa, là sao? – Mấy người quanh đó nói: Trời, không biết à? Vậy thì cứ hỏi thẳng chú Đ. của Lan đi, hỏi là Lan đổi thành tên Diễm được không? Coi chú Đ. nói sao.

Hỏi thì hỏi, sợ gì.

Đợi lúc chú Đạt ra đưa maquette, tui nói: chú Đạt, mọi người nói con nên đổi tên thành Diễm, chú thấy được không? Chú nhíu mày: đổi tên Lan à? Tên Ngọc Lan thành Diễm Lan hả? - Không, chỉ là Diễm thôi!

Chú còn đang khó hiểu thì nhìn thấy gương mặt của mọi người xung quanh nhìn lom lom, chú hiểu ra: à, đó là nhân vật trong một truyện… Thôi, đừng có đổi, không nên đâu…

Rồi cười, lắc đầu bỏ đi! Haahaha, vậy là sao?

Tui lại hỏi mấy người xung quanh: Diễm là ai? Không ai thèm trả lời, bảo “hỏi chú HMĐ của Lan đi!”

Về nhà, tui gọi điện hỏi anh HN. Ảnh nói: không biết! mà theo như cách mấy người đó nói thì có lẽ là một nhân vật nào đó trong tiểu thuyết, mà tiểu thuyết hiểu theo nghĩa như trong thơ của TTKH đó “buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết…” Chứ còn trong tất cả truyện của HMĐ thì không có nhân vật nào là Diễm hết!

Ấydzàdza

Ngày hôm qua đi làm, gặp lại chú Đ., tui lại hỏi: Diễm là ai vậy chú? - NL hỏi vậy tức là biết rồi! - Con có biết gì đâu! Mấy người kia biểu con hỏi chú! - À, đó là một nhân vật trong một câu chuyện có chú Đạt có Diễm,… Để kiếm cho NL coi.

Ồ, ra là vậy.

Lát sau, chú HMĐ cầm ra một xấp giấy copy, bảo: Diễm và chú Đạt là ở trong này, rảnh thì đọc hết, không thì đọc đoạn này thôi!

Thế là tui cầm và đọc: “Yêu – Chu Tử”.

Hahahah. Đọc xong, hỏi thêm cô T. và mới hiểu luôn được cụm từ mà người ta hay truyền miệng với nhau: “Đừng gọi anh bằng chú” hay “đừng gọi chú bằng anh” là sao! Ahahahah. Thì ra có rất nhiều, rất nhiều những câu nói, những biểu tượng, những hàm ý,… bước ra từ các tác phẩm văn chương mà muốn hiểu cho thấu đáo thì phải có kiến thức.

Đó, vốn sống của mỗi người bắt nguồn từ những chuyện nhảm nhí vậy đó! Những bạn bè dạy văn cần đi nhiều, đọc nhiều, nghe nhiều,… là để khi chạm vào những vấn đề như vậy sẽ biết đường mà giải thích với học trò!

P/s: quên, ai muốn đọc truyện “Yêu” của nhà văn Chu Tử để hiểu chú Đạt và Diễm là như thế nào thì đọc ở đây nè!

À, còn nữa, tui vẫn gọi chú Đ. là chú, chú HMĐ, và vẫn giữ nguyên tên tui thôi! Hehehe.

Tuesday, February 24, 2009

Entry for February 25, 2009

Có thể ai đó khi đọc entry dưới đây sẽ không hiểu gì cả, không xúc động gì cả, nhưng với tôi thì khác. Càng đọc càng không thể dừng… Phải chăng do bạn đã nói ra được những điều mà tôi không thể diễn tả được; phải chăng những nơi bạn nhắc đến là những nơi tôi cũng từng gắn bó: cầu Trương Minh Giảng sát cạnh giảng đường 18, 19 của đại học Vạn Hạnh (ĐHSP, cơ sở 2); chung cư Cao Thắng của những ngày tôi lê lết đến nhà của một cô giáo để luyện môn Anh văn thi vào cao học, hay chung cư Cao Thắng có rạp Cao Thắng mà tôi từng trốn học để vào xem phim… cho nên tôi đọc bạn và tôi thấy mình, như đang trở lại với những nỗi nhớ, những kỉ niệm, những dấu ấn; đang trở lại với những điều tưởng chừng như quá đỗi nhỏ nhặt, quá đỗi tầm thường, những điều dễ dàng mất hút, dễ dàng quên lãng trong những đa đoan của dòng sống. Đọc để nhận ra rằng tất cả những điều vu vơ đó thì ra chính là máu thịt, là phần hồn không thể dứt lìa trong bạn, trong tôi…

Tôi đọc, tôi hiểu thêm bạn, tôi cũng hiểu thêm mình. Mỗi chúng tôi, những kẻ dư thừa nước mắt, dư thừa tình cảm cho những điều không dễ nắm bắt bằng tay, soi rọi bằng mắt, lại cứ hay là những kẻ cô đơn trên hành trình đi tìm kiếm, khám phá những ngóc ngách của lòng người, của cuộc sống. Nhưng điều quan trọng, cũng như bạn, tôi biết mình là ai, đang ở đâu, và nắm giữ trong tay điều gì để lại tự tin bước tiếp dẫu có lúc trong lòng cảm thấy thật lẻ loi đơn độc.

Đọc đến những dòng cuối của bạn, tôi phát hiện ra tôi đã khóc, khóc rất nhiều… bởi tôi đã tìm ra được câu trả lời cho những ẩn ức mà tôi đang mang… Cho tất cả… Tôi khóc và tôi cảm thấy hình như mình đã nhẹ lòng, bởi tôi biết mình sẽ phải làm gì…

Sài Gòn Slum City, 2007

Chuyện dài dòng. Đừng có coi!
Hôm qua, đi coi Slum dog millionaire về. Quảng cáo cho cô bạn quá trời: “Hay, nhớ kiếm phim coi đi nha!” Quảng cáo dữ quá, tối nghĩ lại: “Lỡ mà mai mốt nó đi coi rồi không thấy hay thì nó chửi mình chít.”
Biết sao. Mình chỉ biết mình thích, tại vì bộ phim đó nó làm mình khóc, rồi mình nhớ, mà nhớ khủng kiếp lắm kìa. Thế là tán bộ phim lên tới tận mây xanh thôi.
Bộ phim đang hot, chắc vì mới được 8 cái Oscars, nhưng đối với tôi, bộ phim hot vì nó gợi lại cho tôi cả một khoảng thời gian dài sống ở Sài Gòn. Cái Sài Gòn ngày xưa thưa thớt kìa, chứ không phải cái tp HCM đông đúc, chen chúc như bay giờ.
Lúc xem được 1/3 phim, tôi đã bắt đầu biết là mình sẽ thích bộ phim này rồi. Vì mối liên hệ của tôi với bộ phim này là nội dung xoay quanh những khu nhà ổ chuột. Hey, không biết có phải thấy sang bắt quàng làm người quen không nữa. Những cảnh trong phim cứ ngập tràn trong lòng, làm tôi nhớ tôi, nhớ Sài Gòn. Nhớ art, nhớ cái project dầu tiên tôi làm trong năm đầu MFA, khi mà lần đầu tiên tôi sở hữu cái studio bự tổ chảng 300 square foot.

2005 rồi 2006, đi đi về về Viêt Nam. Mỗi lần ra phố, lại cứ ngẩn ngơ. Tiêng tiếc. Tiếc gì thì vẫn chưa biết. Tiếc và nhớ. Ừa, nhớ thì về. Nhưng về thì đụng ngay một nơi lạ. Chẳng gì còn quen thuộc hết.

Tôi nhớ bạn dẫn đi uống nước dừa ngoài đường. Hai trái dừa ngọt lịm, lạnh mát lòng. 10.000vnd. Tôi nạt cả thằng chặt dừa lẫn con bạn: cái gì mà mắc quá vậy! Lúc trước tao uống có 2000vnd/trái. Thằng bán dừa da cháy đen thui, cầm con dao bén nhọn, ngỡ ngàng nhìn tôi như người ngoài hành tinh. Con bạn thì cười nham hiểm: lâu rồi con ơi! Từ lúc mày còn chưa đẻ thằng Beo kìa. Bây giờ thằng Beo sắp đi lấy vợ rồi. 2000vnd cái đầu mày!

Tôi đòi con Mưa dẫn đi ăn canh bún hẻm Ve Chai. Hai đứa lái xe qua đó. Chẳng còn hẻm, mà cũng chẳng còn canh bún. Người ta thông đường nên chốn cũ chỉ còn một khoảng trống hun hút dài, đầy người là người.

Đi bộ trên đường Cao Thắng, lâu lâu lại cứ bị nạt: Đi đâu vậy bà nội. Đi xuống đường kìa. Tránh chỗ cho người ta bán hàng bà nội ơi!

Đám bạn cũ, già nua như con dế cũng bớt chửi thề, la hét. Đám con nít nhí nhố xì xào cái thứ ngôn ngữ X8, X9, tôi nghe lắm cũng không hiểu hết ý.

Về Cao Thắng, toàn người lạ đong đưa lên xuống. Ra Thủ Đức, nhà của Má. Má biết nên căn phòng của Má, Má cố ý trang trí, sắp đặt y chang như ngày xưa “để chị Châu về, giống như về nhà.” Nhìn ngôi nhà chọc dài lên trời như cây sậy và mảng vườn thơm ngát nắng vàng của Má, mặc dù lòng ấm lại, nhưng vẫn thấy lạ, thấy tiếc. Tiếc mà nhung mà nhớ cho một thời xa vắt mùi chanh muối xốn xang của Má.

Nghĩ đi: Giận dỗi. Sao mọi thứ quay cồng cồng lộc cộc thay đổi chóng mặt đến thế. Sao cái chốn xưa không cứ bình thản, lặng lẽ y như cái chốn xưa để tôi có cái mà quay về.

Rồi nghĩ lại: Mình bỏ đi mà. Cái chốn cũ nó phải tự vận hành mà sống chứ. Mình bỏ đi mà bi giờ quay lại trách móc là sao. Mình bỏ em, bỏ Má mà đi. Đành đoạn, chứ có ai bỏ mình đâu mà giận với hờn.

Tôi qua lại Mỹ. Ôm cái studio to đùng. Lòng vắng tơi bời. Lắm lúc chảy nước mắt tòng tènh vì nhớ. Ngoảnh mặt thổn thức Sài Gòn. Chùng chình lục kiếm cảnh xưa. Thì hụt mất rồi. Biết là nhớ. Mà vẫn không biết là nhớ cái gì.

Một ngày đọc tài liệu về Do Suh Huh, một họa sĩ người Nam Hàn, khá nổi tiếng ở Mỹ. Ông cũng có nỗi u hoài như tôi: Nhớ nhà, mà lúc quay về cái gọi là “nhà” ngày xưa thì chỉ thấy thất vọng.

Ông quay về Mỹ, bắt đầu làm một project gọi là "Nhà ở LA, nhà ở Seoul". Ông dùng vải nylon, tỉ mỉ may một cái nhà to bằng nhà thiệt, kiểu nhà cũ của ông ở Seoul, để mỗi lần ông nhớ, ông giăng ra trong căn hộ ở New York, chun vào nằm cho đỡ nhớ. Nhà bằng nylon nên mỗi lần đi đâu, ông gấp gọn gàng lại, cất vào vali, mang theo. "Tôi đem căn nhà của tôi đi theo với tôi. Thì giải quyết được nỗi nhớ nhà của mình". Ông ví mình như con sên, cứ vác cái nhà trên lưng, bò chầm chầm thôi. Nhưng yên tâm!

Ý kiến hay. Tôi bắt chước liền chứ sợ gì. Mình hùng hục quay về tìm kiếm cái thời xa xưa ở Việt Nam không xong, thì xây cho mình cái nhà ở trong studio của mình vậy. Nói là làm.
Một trò chơi mới. Mình đi kiếm mình trong quá khứ. Kiếm cái nhà của mình. Cái nhà CỦA riêng mình.

Nói là làm. Tôi kiếm đươc mấy tấm bìa cứng có sẵn trong studio, hot glue, cắt cắt ráp ráp, dán ngay mấy cái mô hình đồ chơi bé bé lên tường, giống như ngày xưa tôi xây nhà đồ hàng với hai đứa em và con hàng xóm.


dẹp phức cái bàn sang một bên, dọn chỗ "xây" thêm nhà.



Chất liệu bìa cứng thật hấp dẫn. Chẳng tốn tiền. Nhẹ. Mà cũng chẳng phải đi kiếm đâu xa. Sáng nào tôi cũng lặn ngụp trong cái thùng rác bự trước studio kiếm thùng giấy. Sau này, tụi trong nhóm biết nên hễ có thùng giấy thì "cứ đem lên drop off ở studio của con Châu". Chỉ cần một con dao thật bén thì bao nhiêu thùng cũng xong.


Tôi bắt đầu xây nhà lên cao. Có lẽ vì luôn nhớ nhà mình ở chung cư. Cái thang cao nhứt trong studio bị tôi "ăn cắp". Tôi xài cái thang cho tới khi làm xong project.

3 by you.

Cầu thang. Nhớ nhà. Tôi cắt và dán cầu thang lằn ngoằn, lắt léo như cầu thang lên nhà tôi ở Cao Thắng. Dài, lòng thòng, và tối thui. Bạn lên nhà, đứa nào cũng kêu: Sợ ma.

Có bữa, tôi dành cả tám tiếng làm việc chỉ để cắt bậc thang. Bao nhiêu bậc thang cho đủ 20 năm lên và xuống cầu thang! Má bịnh không leo lầu được. Má lết lên và lết xuống bao nhiêu lần cái cầu thang đó để sống với tụi tôi. Cứ nghĩ, thì cắt và dán bao nhiêu bậc thang cũng không vừa.


4 by you.
Mỗi lần nhìn từ trên nhà xuống lại thấy cảnh này đây: Mỗi lần lễ lạt, tết nhất, màu cờ rực đỏ vàng, cháy cả góc phố. Đẹp rưng cả nước mắt. Nhỏ bạn than: “Tới ngày mà mày không treo cờ, công an và tổ trưởng khu phố nhắc nhở đó con! Chứ ai rảnh mà nhớ đi treo cờ.” Tôi cứ hồn nhiên im lặg không nói gì, nhưng thầm cảm ơn ông khu phố nào đó, nên tới bây giờ, tim tôi cứ rực lên hai cái màu vàng đỏ ấy. Xấu tốt thế nào không cần biết, chỉ biết là đẹp.



Giống y chang như cái ngày xưa đứng trên lầu nhìn xuống. Nhớ cái ngày xưa tôi và mấy đứa cứ len lén xả rác xuống đồn công an bên cạnh, rồi nín thở nghe mấy ông chửi đổng lên: “Dm, tao mà bắt được đứa nào thì chết cả đám.” Tết đến, mấy ổng làm heo, chia thịt. Heo et ét điếc cả tai. Sau này, mấy ổng cho mướn lò bánh mì, thơm nức cả mũi. Mỗi buổi chiều, tôi đưa tiền kêu Mưa xuống mua một ổ nóng hổi, 1000 vnd, ăn với nước tương xắn ớt. Nam và Má ưa ăn với sữa Ông Tho hơn. Mua hoài, thằng bán bánh mì kết Mưa, mỗi lần Mưa mua, nó tặng thêm một ổ nữa.


Tới lúc này, hình như tôi cũng rộn ràng với bìa cát tông cũng được hai ba tháng. Màu vàng và đỏ cũng không còn đơn giản là màu cờ nữa. Mà biến thành hai màu chủ đạo để tôi dùng đối thoại với quá khứ, với chính mình. Tôi bắt đầu phiêu lưu ra khỏi ngôi nhà ở Cao thắng. Tôi băng qua cái cầu này, dẹp hết bên kia tường trong studio, để thêm chỗ cho việc cắt và dán bìa giấy lên tường.

2 by you.

6 by you.

Tôi nhớ mấy căn nhà trong hẻm trên đường Võ Văn Tần. Ngày nào tôi cũng đạp xe sang đó rủ bạn đi học. Nó chờ tôi tới rồi mới thay đồ. Có bữa ghét, không thèm tới thì nó nghỉ học, rồi hôm sau đổ thừa tại tôi không tới rủ. Hẻm lụp xụp, nên bà con chí chóe tối ngày. Lụp xụp, nhà bạn tôi, tối như hũ nút. Tám người chen nhau sống trong mấy chục m2. Lần đầu tiên tôi leo lên sàn nhà nó, thắc mắc: Làm sao mà nó thở được nhỉ?

7 by you.
Nhà bạn lại nhìn qua cầu tiêu của một thằng bạn khác. Nó lén chỉ qua bên kia, nói rằng nó biết lúc nào thằng kia đi cầu tỏm nữa kìa. Tôi bịt mũi, há họng cười. Sau này, hai nhà có tiền, xây bít sự riêng tư của nhau. Hết vui.

Lúc này, tôi không cắt mà xé giấy bìa. Tôi bỏ cả tuần, xé giấy, rồi dán lên tường. Thở không kịp vì mọi thứ trong quá khứ bây giờ cứ thay nhau hiện về. Tôi cứ thế làm, mà vẫn không kịp: Không kịp với chính mình.

nha_o_chuot_1. by you.

Làm tới đây bỗng nhớ cầu Trương Minh Giản. Ngày nào lái xe qua đó nín thở vì mùi cầu mà không nhớ được dưới cầu là gì. Tôi nhờ Nam: Chụp hình giùm tao dưới chân cầu. Thằng em khùng xách máy đi chụp hình cho bà chị khùng, rồi gửi qua. Tôi sững sờ: Đẹp!

5 by you.

Hình như ở Việt Nam bây giờ mọi cái đều thay đổi, trừ những xóm nhà ổ chuột như thế này nên tôi thấy quen, nên nhìn thấy đẹp chăng?

Nhà ổ chuột xây dựng không qui hoạch. Nhu cầu che mưa trú nắng tới đâu, thì kiếm tôn kiếm giấy bìa chen chắn tới đó, giống y chang tình cảnh của tôi trong studio, nhớ tới đâu thì cắt dán tới đó. Không thể làm hơn. Chỗ nào không nhớ, tôi đành khiêm tốn, hậm hực bỏ trống. Hy vọng, có lúc nhớ, thì sẽ quay lại, gia cố thêm chi tiết.

8 by you.

Tôi bắt đầu dùng màu vàng đổ lênh láng trên sàn nhà. Chưa bao giờ ở trong nhà ổ chuột, bây giờ, tự xây cho mình không phải là một căn nhà, mà cả xóm ổ chuột, tự dưng nhớ Má và một anh học trò của má. Anh lấy vợ trong một xóm ổ chuột. Anh nhờ Má đại diện đàn trai. Má tới nhà cô dâu, rồi kể: Sàn nhà nhìn xuống sông, lổ chổ là nước. Con nít chòm chọc nhìn lên coi cô dâu chú rể, trên những chiếc thuyền chòng chành cắm nhà phía dưới. Cả buổi lễ, Má cứ lo anh học trò lỡ tay làm xẩy chiếc nhẫn cưới xuống nước! Mà lúc đó, anh cũng chỉ có đủ tiền mua cái nhẫn mỏng tanh đó cưới vợ thôi. Vậy mà sau này giàu lên, bỏ vợ, đi theo người khác. Giá cứ ổ chuột, chắc không đến nỗi.


9 by you.
Có lẽ, giây phút tôi tưới sơn xuống nền gạch là một trong những giây phút hạnh phúc, thỏa mãn cái nỗi nhớ, thỏa lòng cái tìm kiếm hình xưa nơi chốn cũ. Sến. Nhưng thỏa lòng lắm.

10 by you.


Mùi sơn mới, long lanh ánh lên cái nét vàng rực như vẽ, phản chiếu những mảng giấy bìa mỏng manh. Tôi tự mình chứng kiến cái giây phút đó, thấy mình như đang về nhà. Sau này, sơn khô lại, hết óng ánh, bớt dào dạt hết nửa phần rồi.
Thì tôi vẫn cứ việc nhớ cái giây phút lãng mạn thủ thỉ với màu sơn vàng, để rùng mình chơi vậy đó.



Lúc này, có người vô studio, hỏi tôi vì sao tôi dùng giấy bìa. Ừa, cái loại giấy cho không biếu không đó, biết bao là kỷ niệm. Mùi giấy rẻ tiền đó làm sao tôi quên được. Tôi không xé giấy, xé thùng nữa, mà xài luôn cả thùng, hộp xếp chồng lên nhau, rồi cứ thế dán lên bao nhiêu là ban công, cửa sổ. Lẩm bẩm rỉ rả bao nhiêu chuyện về bìa giấy cát tông: Xé thùng làm bìa sách, làm sân khấu múa rối, búp bê giấy, làm lồng đèn những mùa trung thu. Tay con nít, cắt bìa giấy bằng cây kéo cùn, đỏ cả tay mà vẫn cứ làm trước cặp mắt háo hức của hai em. Rồi xé thùng chụm thay củi nấu cho được bữa cơm chiều. Dùng giấy bìa quạt lửa lên, ba chị em ngồi nhìn ánh lửa lách tách rồi cười. Hay cuốn giấy bìa lại, chổng đít lên thổi cho tàn tro bay tung tít. Khói cứ um cả lầu.
Rồi có ngày phát hiện ra trong cái cặp táp đi học bị rách một miếng giả da, lôi ra bên trong là một đống giấy cứng. Hình như lúc đó, cái gì cũng được độn bằng giấy cứng cho nó cứng! Cặp táp, ví xách, hộp viết. Tất tần tật. Hừ, dép da, mang mòn cả cả đế thì lòi ra cả một đống giấy bìa cứng, phía trong cùng hết bí mật nằm im một thanh sắt rỉ nát. Nón vải cũng vậy. Mang đi được một tuần, trời mưa, nón ra màu cả trong lẫn ngoài, rũ chèm bẹp xuống cũng như nước mưa. Khóc, đem ra mắc thường ông bán nón. Ông điềm nhiên tặc tặc lưỡi: Nón đội trời nắng, ai biểu đội trời mưa làm chi cho hư. Khuôn mặt làm bộ tội tình: Tui cũng nghèo, tiền đâu mà thường nón cho cô. Rồi, hết chuyện.

Thêm nữa: thùng quà thơm phức từ Mỹ. Tôi chẳng bao giờ có ai gởi thùng về. Tôi nhìn hàng xóm, nhìn cậu mợ Năm tôi xé thùng. Cái thùng rách bươm từ sân bay rồi, mà lúc về, mọi người vẫn còn hồi hộp xé thùng. Cái mùi Mỹ thơm một cách quyến rũ, làm bao nhiêu người không có thùng phải ghen chảy nước mũi. Tôi cứ ước là nhà mình cũng có ai gởi cho một thùng như thế, xem trong đó có gì mà thơm vậy?
Mấy cái thùng như vậy, sau này tôi phát hiện ra đã cưu mang biết bao người Việt Nam sau 75.
Bi giờ, tôi đi lượm những cái thùng như vậy về, tôi tự cứu tôi thoát khỏi cái nạn bơ vơ nhớ nhà.



Toàn cảnh. Sau hơn sáu tháng nè. Tôi phải dẹp hết đồ ra ngoài studio để có chỗ làm tiếp.

Tự nhiên, tôi muốn trở về cái căn hộ nhỏ bé của mình một lần nữa. Cầu thang dốc, những ngày không có nước, tôi xách nước lên nhà. Trơn. Tôi té xụi cả đít. Những hai ba lần.

Nhưng căn hô nhà tôi, mỗi sáng nắng cháy vàng cả nhà, rọi thấu vô tận cửa nhà bếp. Hong khô quần áo, mùng mền, cái chiếu khai mùi của Mưa. Cái nắng đó ngày qua ngày sấy khô chanh muối, cơm cháy, các loại mứt, củ kiệu, củ hành. Loại nắng nóng có tác dụng giúp má tôi khỏe lại sau cơn bịnh chết người. Loại nắng vương giả mà khu nhà lụp xụp của bạn tôi không hề có được. Chỉ vậy thôi. Cái màu vàng nóng ấm ấy được tôi cẩn thận xếp vào tim, đem cả qua đây nè.



Từ dưới đất, ngóng cổ lên nhà gọi thằng Nam hay con Mưa, gào rát tai cả xóm: “Mưa!” Cả xóm luống cuống cứ nhào ra cửa sổ, tưởng trời mưa, để rút quần áo phơi ngoài cửa sổ vô. Hú hồn. Chỉ con ranh kêu em nó mà om xòm lên. Tên gì mà kỳ cục: Thủy Mưa! Đã thủy mà còn mưa. Trả trách nhà mày dột quanh năm suốt tháng!



Hì, xếp hàng mua thịt nè. Hay mua gạo. Hay mua dầu hôi. Cái gì cũng xếp hàng nè.

Ngày chất vấn hết năm nhứt. Tôi dẹp hết đồ ra ngoài. 12 người trong khoa vô studio xem tôi làm cái giống gì cả năm nay.
Tôi cẩn thận chép lại câu chuyện trên bằng tiếng Anh, rồi thao thao xì xồ hùng biện. Ông Dave nghe xong: "Can you shut the hell up. I just passed you. But please, do not tell me your own story. Let me see. Let me feel. Your art is beautiful enough already. Let me see and tell my OWN story. Just shut it, ok?"

Ok, tôi đồng ý với Dave. Let art speaks for itself, then when I done with my art, let it be.


Im cho tới hôm nay luôn đó.
Chỉ tại vì Slumdog mà nhớ tới chuyện này.
Sau sáu tháng xà quần với cái project mà sau này tôi kêu là Sài Gòn Slum City, 2007 này, tôi nghiệm ra nhiều thứ. Cái thứ bìa giấy kia cũng dạy tôi khôn ra nhiều thứ. Cái điều tâm đắc nhứt của tôi là sẵn sàng "let go" cái tình nặng nề nhớ nhung quá khứ, để có thể "move on" làm những chuyện khác.
Làm xong, cũng là lúc tôi có thể dẹp bỏ. Clean up.



Tạm thời kết thúc cuộc phiêu lưu trong lòng mình.
Tôi dẹp, không buồn, không tiếc nữa. Mà nhớ về Việt Nam với cặp mắt sáng hơn, vì tôi biết: Khi nào tôi nhớ nhà cái kiểu đỏng đảnh của tôi, tôi sẽ biết cách giải quyết cái nhớ đó theo kiểu thất thường của tôi. Cho tôi.
Trải nghiệm lần đó: Vô giá. Ấn tượng trong lòng: mạnh mẽ; Cho tôi thêm cái tự tin dấn thân vào những trải nghiệm nghệ thuât mới.

Đường làm nghệ thuât của mỗi người rất khác nhau, nên họa sĩ thường phải đi một mình. Cô đơn. Mỗi lần làm xong một project, lại thấy cô đơn hơn. Nhưng bù lại, thấy mình già hơn, tàn nhang và nhăn nheo hơn, nên tự nhiên thấy mình khôn lõi hơn, ít nhất là trong lòng mình.

Hey, để sau này vỗ đùi rung chân mà dạy học trò, khệnh khạng theo kiểu: Hồi trước tao cũng đã, đã và đã, thì bây giờ, tụi bay cũng nên phải, phải và phải.

HUYNH THUY CHAU

(Bai nay toan la tranh, nhung do truc trac ky thuat Yahoo khung qua, khong the post len duoc)

Monday, February 23, 2009

Entry for February 23, 2009


cổ cao ba ngấn...

Entry for February 23, 2009

Đọc mail ở đâu?

Sáng sớm mới thức dậy, check thấy cái email của đứa bạn mà có lẽ phải nhiều năm lắm rồi không có tin tức. Đại loại cũng chỉ có vài câu hỏi thăm, xin số điện thoại và báo cho biết đầu tháng bạn lại sang Mỹ.

Reply liền cho bạn: “Nhận được tin của D. mừng lắm. D. gọi cho L số này…”

Đến tối đi làm về, lại nhận được email của bạn: “Hihihiiii, hay ghe ha, nhan duoc tin mung qua, viet....dung 1 cau.”

Đọc xong ngồi cười miết!

Chỉ viết đúng 1 câu, bởi vì lúc đó đang ở trong… restroom() check mail và text messages bằng cell phone thì làm sao mà viết nhiều được! Mà không reply liền thì rồi sẽ quên (bây giờ già rồi, hay quên những chuyện nên nhớ và nhớ những chuyện nên quên!)

Hehehe.

Thôi, đi học đây. Không học thì thấy ngu, mà càng học càng thấy dốt! hehehe

Chán cái mớ đời!

(À, dạo này bạn Lan bận te tua như con cua nên không có reply, comment gì lại cho mấy bạn, xin thứ lỗi thứ lỗi!)

Saturday, February 14, 2009

Entry for February 15, 2009

Nhớ Sài Gòn.

Trưa, lúc cùng anh bạn thả bộ từ Zen vào công ty, không nhớ nói gì mà tự dưng nhắc chuyện passport đã hết hạn từ đời não đời nào mà lười biếng không thèm re-new, nên có lẽ chờ chừng nào xứ này nhận mình làm dân chính thức thì về quê luôn một thể, bỗng anh bạn nói: “anh nhớ SG quá!” rồi lặng thinh…

Giữa phố lộng gió không chút nắng lại thưa người mà nhắc nhớ SG thì ai mà chẳng chạnh lòng...

Mà nỗi nhớ thì nhiều khi cũng có "qui chế lây lan" từ người này sang người khác…

Và giờ thì tớ cũng nhớ Sài Gòn quá.

Nhớ Thị, nhớ CáSấuMẹ, nhớ Huyền, nhớ Giang, nhớ Liên

Nhớ cô, nhớ Châu, nhớ Trang, nhớ Diễm, nhớ Mai, nhớ Vy, nhớ Dương,…

Nhớ học trò...

Aydza…

Ði uống càfê N. ơi, T. ơiii!

***

“...đêm nhớ về Sài Gòn

Thấy mình vừa trở lại quê hương

Ðã gặp người một trời yêu thương

cho lòng thêm chút ấm

Thấy bạn bè thèm ngồi bên nhau

Nhắc chuyện người chuyện đời thương đau

Tình chia trong đêm sầu...”

(Ðêm nhớ về Sài Gòn - Trầm Tử Thiêng)

Friday, February 13, 2009

Entry for February 14, 2009 "My Funny Valentine 2009"

Hôm nay là ngày Lễ Tình Yêu.

Trên cùng một tờ báo, tôi đọc được bài “My Funny Valentine 2009” và tin “Garden Grove mở công viên chó sau bao năm chờ đợi.”

Tôi đọc “My Funny Valentine 2009” trước. Ðó là bài của một người “gay” viết để tâm sự với người yêu về cảm xúc của họ trong ngày lễ Tình Nhân này. Lúc đọc, tôi vừa cười - bởi cách viết của tác giả - vừa cảm thấy có cái gì đó thật đáng thương trong tình cảnh của họ - những đồng tính chưa được xã hội chấp nhận như một sự tồn tại bình thường hiển nhiên trong cuộc sống.

Sau đó, tôi đọc đến tin: sau bao nhiêu cố gắng, vận động, cuối cùng thành phố Garden Grove - khu vực vòng quanh nơi tôi đang sống - sẽ có được một công viên dành cho chó, để chó và chủ không phải vất vả đi xa mới tìm được một nơi thư giản cùng nhau.

Ðọc xong, tôi thực sự không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào. Một cái gì đó thật bất nhẫn.

Thì ra lắm khi người không được quan tâm bằng chó!

Tôi nghĩ như thế này, phàm là người được sinh ra, ai cũng có một cái đầu để suy nghĩ, một trái tim để yêu thương, ai cũng mong muốn mình bình thường như bao nhiêu người bình thường khác. Mấy ai muốn người ta nhìn mình như những dị nhân quái gở?

Con người không phải là một cái máy, được “setup” hay được lập trình để vận hành theo cùng một kiểu, cùng một công thức bất di bất dịch. Con người có những ngoại lệ. Những ngoại lệ của lí lẽ con tim mà lí trí không giải thích được.

Tôi đã đọc nhiều tâm sự của những người đồng tính. Và tâm sự nào cũng làm tôi xúc động.

(Giờ tôi phải đi về rồi. Post trước “My Funny Valentine 2009” để mọi người đọc trước)

***

My Funny Valentine 2009

Em yêu của anh,

Trời miền Nam California cả tuần nay cứ hết mưa lại nắng. Mưa tuy có lúc cũng nặng hạt nhưng cũng không đến độ phải gọi là dầm dề, mà nắng thì cũng chẳng gay gắt gì mấy. Mọi chuyện cứ trôi đều đều lừ đừ dưới những đám mây kinh tế màu xám ngắt. Chỉ có Tết Nguyên Ðán thì lại lướt qua thật lẹ như một cơn lốc xoáy. Sáng nay đi làm chợt nhìn thấy những chậu mai đang nở vàng ở ngoài góc vườn để đón mừng ngày lễ Valentine. Vậy là ngày lễ tình yêu chỉ còn đôi ba ngày nữa thôi và chắc em cũng nhớ ngày đánh dấu 4 năm chúng mình sống với nhau.

“Em không thích làm vợ

Không thích anh làm chồng

Hãy cứ yêu, cứ nhớ

Tìm nhau ở trong mơ

Ðừng làm vợ làm chồng

Rồi nhìn nhau chán ngán

Hãy cứ làm tình nhân

Cho tình ta mênh mang.”

Nghe Ý Lan tha thiết nức nở trình bày ca khúc “Hãy Cứ Là Tình Nhân” trong cuốn DVD Paris By Night 95 mới phát hành dịp Tết Nguyên Ðán vừa qua, bài hát làm cho anh cảm thấy vừa tức cười vừa đau xót. Không cười làm sao được khi lời nhạc là một mệnh đề khẳng định “Em không thích làm vợ, không thích anh làm chồng.” Người con gái trong ca khúc này đã dám vượt qua hàng rào định kiến, chỉ thích yêu đắm đuối mà không đòi hỏi người đàn ông phải cưới mình làm vợ? Anh thán phục người đàn bà thời nay dám yêu dám sống. (Tuy nhiên, nói theo ngôn ngữ của người xưa thì người con gái này quả là “mất nết.” Con gái gì mà tình cho không biếu không như thế thì con gì là phẩm giá của người con gái Việt Nam?)

Thế còn đau xót? Bài nhạc tình tự nhứ thế này có gì mà phải đau xót?

Có chứ, em thấy không những tình nhân trai gái ngoài kia, họ muốn làm vợ chồng thì làm đám cưới, không muốn thì cứ sống với nhau như tình nhân. Sao mà họ sướng thế vì có nhiều sự chọn lựa. Còn tình yêu của chúng mình thì không có được những sự chọn lựa xa xí phẩm đó. Dự luật số 8 đã (bị) thông qua để hủy bỏ mơ ước được hợp thức hóa chuyện vợ chồng cho những người như tụi mình, những người đồng tính. Họ đã dùng số đông để áp đảo thiểu số. Họ cấm đoán chúng ta xây dựng một nền tảng gia đình còn họ thì muốn yêu kiểu nào cũng được. Yêu kiểu tình nhân thì hãy cứ là tình nhân, yêu kiểu vợ chồng thì hãy cứ là vợ chồng và khi tình nghĩa không còn thì họ còn được luật pháp cho phép tha hồ mà ly dị, bất kể lời Chúa dạy “Loài người không thể chia rẽ những gì Thượng đế đã kết hợp”.

Khi người ta nhìn một cặp trai gái trẻ hôn nhau ở công viên, khách qua đường tình cờ nhìn thấy sẽ mỉm cười như chia sẻ hạnh phúc với đôi tình nhân đó. Có người lãng mạn hơn về nhà viết thành thơ, rồi phổ nhạc như câu “Ði em chúng ta đến công viên, nơi anh sẽ hôn em đắm đuối, ôi môi em, môi em như mật đắng, như móng vuốt thương đau, đi em anh đưa em vào quán rượu, có một chút Paris để anh được làm thi sĩ...” Thế còn tình yêu của hai đứa mình thì sao? Anh chưa đủ can đảm để dắt em đến công viên để chỉ khẽ nắm lấy bàn tay em mà bước đi trên những thảm cỏ xanh mướt dưới những tàn cây rợp lá. Mà cho dù anh có can đảm làm chuyện đó và nếu em cũng can đảm như anh, cái nắm tay của chúng mình cũng chỉ phải rụt rè và đầy miễn cưỡng. Nhưng thôi, anh không cần đưa em đến công viên để có thể hôn em đắm đuối, anh cũng không cần đưa em vào quán rượu để tìm chút Paris để anh có thể trở thành thi sĩ. Có nghĩa gì những lời hoa mỹ mà người ta để dành tặng cho nhau ngày hôm nay để rồi lấy lại ngày mai. Anh cũng chẳng dại gì hôn em ở công viên để rồi khi dứt nụ hôn sẽ bắt gặp những cái bĩu môi, những con mắt nhìn giận dữ. Tình yêu của anh dành cho em đến từ những chia sẻ hằng ngày, những bữa cơm chiều, chiếc chăn êm trên giường đắp chung mỗi tối, viên thuốc cảm, tách trà xanh nóng, những chậu hoa kiển trong góc vườn nhỏ xíu, những tấm tranh treo trong phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ, có tấm em chọn, có tấm anh chọn (hình như là em chọn hết), mấy chiếc bình gốm, nhiều lắm, nhiều nữa. Tất cả những vật vô tri đó là nhân chứng cho chuyện tình của chúng mình. Dù diễn ra bên lề xã hội nhưng nó vẫn còn trong sáng, đẹp đẽ, thánh khiết dưới ánh mặt trời.

Trở lại chuyện những chậu hoa mai, hai tuần trước em đã than rằng mai nở không kịp Tết nên hơi buồn. Rồi em đi mua mai giả bằng nhựa về dán lên cành để kịp chưng Tết. Bây giờ thì phải lo tháo cả trăm chiếc hoa nhựa xuống để người khác nhìn vào tưởng hoa thật thành hoa giả đã chết. Cũng may mà trước đó mình đã khiêng chậu hoa vào nhà sợ nắng và gió làm hoa rụng. Hoa nở đúng vào dịp Valentine, vàng rực rỡ cả góc nhà. Ngày lễ Valentine, lễ của tình yêu chúng mình sẽ không đưa nhau đến những quán ăn sang vùng Little Saigon này để có bữa Valentine dinner lãng mạn như những cặp tình nhân khác. Anh và em sẽ có một bữa ăn giản dị ở nhà, canh rau mồng tơi nấu với tôm khô, thịt sườn ram mặn và vài quả lê Tân Cương tráng miệng. Dĩ nhiên sẽ có một ngọn đèn cầy lung linh ở giữa bàn ăn. Anh sẽ không tặng em hoa hồng hay hộp kẹo chocolate có hình trái tim, nhưng anh có một món quà khác: một chuyến du thuyền ở Alaska. Em thích không?

Và chúng mình cũng sẽ đón ngày lễ Valentine như bao nhiêu cặp tình nhân khác trên quả đất này. Ai bĩu môi, ai châu mày, ai chắc lưỡi đó là chuyện của họ. Ðã qua rồi cái thời mà chúng ta cứ phải giải thích để mong tìm được sự cảm thông. Tình yêu của chúng mình vẫn trọn vẹn, trong sáng, chung thủy và bền bỉ như bao nhiêu cuộc tình khác, có thể nhiều sóng gió hơn mà mình đã, đang và sẽ vượt qua vì đó là một cuộc tình của hai người cùng phái.

Quang Thái

Entry for February 13, 2009

happy or scary on Friday 13th! khakha

Thursday, February 12, 2009

Entry for February 13, 2009 “Hướng về Hà Nội”

Ai dạy Ðất Nước của Nguyễn Ðình Thi hay Tống Biệt Hành của Thâm Tâm thì nên cho học trò nghe “Hướng về Hà Nội”, đảm bảo hiệu quả cảm xúc sẽ tăng gấp nhiều nhiều lần, sẽ cảm được liền cái khắc khoải, vấn vương của:

“Những phố dài xao xác heo may

Người ra đi đầu không ngoảnh lại

Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy...”

...

Ðến Hà Nội 3, 4 lần gì đó, nhưng thực tình thì Hà Nội trong tôi ngoài món bún ốc chuối đậu ngon không thể tưởng, cũng như không thể quên những buổi chiều trời đứng gió đi lững thững dọc Hồ Gươm, một lần đứng trên cầu Thăng Long lồng lộng gió (vì xe hư nên phải bước xuống) và một tối dạo quanh phố cổ thì với tôi Hà Nội còn lại chỉ là một ấn tượng: “Người Hà Nội dữ dằn và đanh đá quá!” (xin lỗi trước những người Hà Nội đọc được cái này, nhưng thực tình đến giờ vẫn chưa xóa được ấn tượng đó).

Thế nhưng không hiểu sao mỗi lần nghe “Hướng về Hà Nội” tôi cũng đều cảm thấy lâng lâng một nỗi nhớ, lúc dịu dàng tha thiết, lúc bảng lảng chông chênh... Và Hà Nội trong suy tưởng lại là một cái gì mê đắm, quyến rũ đến ngây ngất. Và nhất định sẽ lại đến với Hà Nội...

...

Còn nếu cả thầy và cả trò nghe mà không thấy có “sóng ở trong lòng” thì... thôi, chỉ cần thầy đọc trò chép cho hết bài, không cần giảng :p

Hướng về Hà Nội

Hà Nội ơi, hướng về thành phố xa xôi

Ánh đèn giăng mắc muôn nơi, áo màu tung gió chơi vơi

Hà Nội ơi, phố phường dải ánh trăng mơ

Liễu mềm nhủ gió ngây thơ, thấu chăng lòng khách bơ vơ.

Hà Nội ơi, những ngày vui đã ra đi

Biết người còn nhớ nhung chi, hết rồi giây phút phân ly

Hà Nội ơi, dáng huyền tha thướt đê mê

Tóc thề thả gió lê thê, biết đâu ngày ấy anh về.

Một ngày mùa chinh chiến ấy

Chim đã xa bầy mịt mờ bên trời bay

Một ngày tả tơi hoa lá

Ngóng trông về xa, luyến thương hình bóng qua.

Hà Nội ơi, nước hồ là ánh gương soi

Nắng hè tô thắm lên môi, thanh bình tiếng guốc reo vui

Hà Nội ơi, kiếp đời muôn hướng mây trôi

Nhớ về người những đêm rơi, nhắn theo ngàn cánh chim trời..

Hà Nội ơi, hướng về thành phố xa xưa

Mắt buồn dâng những đêm mưa, não nùng mây gió đong đưa

Hà Nội ơi, nỗi lòng gởi gấm cho nhau

Nhớ hoài chỉ biết thương đau, đắm say chờ những kiếp sau.

Hà Nội ơi, những ngày thơ ấu trôi qua

Mái trường phượng vĩ dâng hoa, dáng chiều lưu bóng tiên nga

Hà Nội ơi, mắt huyền ngây ngất đê mê

Tóc thề thả gió lê thê, hãy tin ngày ấy anh về.

Một ngày tàn hương chinh chiến

Lửa khói lắng chìm, tìm về nơi bờ bến

Một ngày hồng tươi hoa lá

Hát câu tình ca nói lên lời thiết tha.

Hà Nội ơi, biết người còn có trông mong

Hướng về ai nữa hay không, những ngày xa vắng bên sông

Hà Nội ơi, những chiều sương gió dâng khơi

Có người lặng ngắm mây trôi, biết bao là nhớ tơi bời...

Bài này nghe Quang Dũng, Khánh Ly, Tuấn Ngọc gì hát cũng hay hết á!

Entry for February 13, 2009


Tuesday, February 10, 2009

Entry for February 11, 2009 tự do ngôn luận

Ai muốn hiểu thế nào là tự do ngôn luận thì đọc cái này.

Brian Ðoàn: “Quý vị không nên xem tấm hình này nếu không thích”

01102009552 by you.

Bài: Ðỗ Dzũng/Người Việt

CYPRESS, California (NV).- Trong buổi đối thoại với một số người đại diện cộng đồng Việt Nam Nam California tại trường Cypress College chiều Thứ Ba vừa qua liên quan đến tấm hình “yếm đỏ sao vàng” trong cuộc triển lãm của nhiếp ảnh gia Brian Ðoàn tại trường này, tác giả của tấm hình đã tuyên bố: “Quý vị không nên xem tấm hình này nếu không thích.”

Tại cuộc triển lãm “FOB II: Art Speaks” tổ chức tại Santa Ana hồi Tháng Giêng vừa qua, tấm hình “yếm đỏ sao vàng,” mang tên “Thu Duc, Vietnam,” của nhiếp ảnh gia Brian Ðoàn có hình một cô gái mặc áo thun màu đỏ, trên ngực có sao vàng, đứng cạnh tượng bán thân của Hồ Chí Minh, là một trong những tác phẩm bị nhiều người trong cộng đồng Việt Nam phản đối nhất vì cho rằng tác giả quảng bá cho Cộng Sản Việt Nam.

Những người phản đối sau đó đã tổ chức hai cuộc biểu tình, và tấm ảnh bị một số người phun nước miếng, rạch và xịt sơn đỏ lên.

Tại cuộc triển lãm lần này, tại trường Cypress College, từ ngày 20 Tháng Giêng đến ngày 21 Tháng Hai, ngoài tấm ảnh nêu trên, nhiếp ảnh gia Brian Ðoàn còn trình làng một số tác phẩm khác về phong cảnh cũng như con người Việt Nam.

Hôm Chủ Nhật 8 Tháng Hai vừa qua, Cộng Ðồng Việt Nam Nam California có triệu tập một cuộc họp bàn phương hướng thảo một bức thư phản kháng gởi cho trường Cypress College, gặp ban lãnh đạo trường để nói chuyện. Nếu trường không giải quyết, sẽ tổ chức biểu tình.

Và trường Cypress College đã sắp xếp để những người đại diện cộng đồng Việt Nam đối thoại với nhiếp ảnh gia Brian Ðoàn.

Trước khi bắt đầu cuộc đối thoại, Giáo Sư Jerry Burchfield, giám đốc Triển Lãm Nhiếp Ảnh của trường, xác nhận cuộc triển lãm tại trường đã dự trù tổ chức cách đây một năm, chứ không phải sau cuộc triển lãm “FOB II: Art Speaks.”

Tại buổi gặp gỡ này, có tất cả 12 người Việt Nam tham dự cùng với một số viên chức của trường và phân khoa nhiếp ảnh cùng với nhiếp ảnh gia Brian Ðoàn.

Nhiếp ảnh gia này nói thêm: “Tôi không phải là cộng sản như nhiều người chụp mũ tôi như vậy. Cha tôi từng là một sĩ quan cao cấp trong quân đội VNCH và từng bị tù cải tạo hơn 10 năm. Tất cả chúng ta đến đây vì tự do, trong đó có tự do ngôn luận và tự do diễn đạt. Tôi từng là một thành viên tích cực của Tổng Hội Sinh Viên, của cộng đồng.”

“Tôi chỉ muốn nói lên những gì đang xảy ra tại Việt Nam, giống như tập ảnh 'The Forgotten Ones' mà tôi thực hiện tại Philippines. Nếu quý vị chụp mũ tôi cộng sản cũng được bởi vì tôi lớn lên tại quốc gia cộng sản. Tôi từng nói với báo The Orange County Register rằng 'tôi không chống hoặc ủng hộ cộng sản. Tôi chỉ là một nghệ sĩ,’” nhiếp ảnh gia này nói tiếp.

“Những gì tôi làm không giống như Trần Trường. Tôi không treo cờ cộng sản. Quý vị phải đọc hết nội dung tôi trình bày về những tác phẩm của tôi, và nhìn toàn bộ. Cha tôi đã yêu cầu tôi phải bỏ hết những tác phẩm này trước khi ông nhắm mắt. Tôi hỏi lại nếu cộng sản đòi ông bỏ hết những gì ông tin tưởng bấy lâu nay để trở thành người cộng sản ông có chấp nhận không. Ông không trả lời.”

“Tôi mong quý vị nhìn tác phẩm của tôi với nhiều góc cạnh khác nhau,” nhiếp ảnh gia Brian Ðoàn kết luận.

Ông Nguyễn Tấn Lạc, chủ tịch Cộng Ðồng Việt Nam Nam California, không đồng ý với lời giải thích này.

Ông cắt ngang: “Những gì ông nói không mới mẻ gì, chúng tôi đã đọc trên báo chí rồi. Hãy lắng nghe nguyện vọng của cộng đồng và của cha ông. Ông nên khôn ngoan để quyết định. Tôi nghĩ ông đủ khôn. Ông là một thầy giáo, là người trưởng thành. Ông nên nghe chúng tôi và quyết định. Và ông biết chuyện này nguy hiểm như thế nào.”

“Tôi nghĩ, ông vẫn còn thời gian để lấy tấm ảnh này ra. Tôi từng đi lính cùng ngành với cha ông. Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy. Tôi hiểu ông (Brian) đến đây vì tự do, nhưng ông nên khôn ngoan, đừng giẫm lên vết thương của cộng đồng và gia đình. Tại sao ông không quăng tượng Hồ Chí Minh vào một góc, không gạch chéo hình lá cờ. Hãy nhìn tấm ảnh, nếu ông mang Cờ Vàng về Việt Nam thì sẽ thấy chuyện gì xảy ra. Tôi khuyến khích ông làm điều này và sẵn sàng mua vé cho ông về Việt Nam,” ông Ngô Chí Thiềng, phó chủ tịch Cộng Ðồng Việt Nam Nam California, tiếp lời ông Lạc. << mỗi lần đọc các ý kiến kiểu này của mấy ông ở đây là tôi lại muốn thốt lên: so sánh sao mà ngu ố đây chính là điều khác nhau cơ bản giữa xứ tự do và xứ kiểm duyệt! Ở đây người ta có quyền nói lên điều người ta nghĩ, nên người ta mới bỏ xứ ra đi! Giờ mấy ông cứ ép người ta thì mấy ông còn hơn cha Việt Cộng!>>

Nhiếp ảnh gia Brian Ðoàn đáp: “Ðây là tác phẩm của tôi, nó khác với những gì quý vị nghĩ. Ðây là đất nước của tôi, tôi triển lãm tại đây cho khán giả của tôi. Nếu quý vị chống Cộng thì quý vị về Việt Nam chống. Khán giả của tôi ở đây, không phải ở Việt Nam.”

Bà Ðỗ Thị Thuấn phản bác lại: “Ông nghĩ tác phẩm của ông chống Cộng, nhưng chúng tôi không nghĩ vậy. Trong khi ông để tượng Hồ Chí Minh, còn tôi sẽ quăng vào thùng rác. Tác phẩm của ông là tuyên truyền. Cô gái mặc chiếc áo đó để quảng bá cho lá cờ cộng sản. Thay vì triển lãm ở Việt Nam, ông lại làm ở đây. Chúng tôi đã chạy trốn cộng sản, tại sao ông làm như vậy?”

Bà còn cảnh báo: “Cộng sản đang trà trộn trong cộng đồng, muốn kiểm soát cộng đồng, họ có nhiều cách, họ muốn làm im tiếng cộng đồng bằng cách đưa lá cờ vào. Nên nhớ, Garden Grove và Westminster từng thông qua nghị quyết không để cộng sản vào cộng đồng.”

“Tôi xin nói lại. Ðiều này không có nghĩa cô gái là cộng sản,” nhiếp ảnh gia Brian Ðoàn đáp lại.

Rồi ông đưa ra một mẫu báo The New York Times chụp hình Tổng Thống George W. Bush đứng nói chuyện trước một bức tượng Hồ Chí Minh và lá cờ cộng sản tại Hà Nội và hỏi: “Liệu tấm hình này có nghĩa Tổng Thống Bush là cộng sản?”

Mọi người im lặng.

Lúc này tình hình hơi căng thẳng khi ông Lạc cho rằng “Brian Ðoàn nói quá nhiều rồi, để người khác nói.”

Ông Brian Ðoàn yêu cầu có một người điều khiển chương trình.

Tuy vậy, Tiến Sĩ Bob Simpson, hiệu phó trường Cypress College, cho rằng “vì đây là một cuộc đối thoại, mỗi người có quyền được hỏi. Nếu câu hỏi liên quan đến nhiếp ảnh gia Brian Ðoàn, phải để ông trả lời.”

Sau đó, mọi người thay phiên nhau phát biểu tựu trung là nhiếp ảnh gia Brian Ðoàn nên lấy tác phẩm gây tranh cãi này ra khỏi triển lãm để khỏi làm đau lòng đồng hương.

Luật Sư Nguyễn Xuân Nghĩa, chủ tịch Hội Ðền Hùng, cho rằng “Brian Ðoàn nên nghĩ đến người khác, đừng nghĩ đến mình” và “có thể những gì Brian Ðoàn làm bây giờ là quá sớm, cộng đồng chưa chấp nhận. Có thể 10 năm sau thì được.”

Ông Nghĩa còn tặng Tiến Sĩ Simpson một cuốn sách hình có tựa đề “Tội ác đảng Cộng Sản Việt Nam” với lời nhắn “để cho quý vị biết những gì người Việt Nam đã trải qua.”

Nhiếp ảnh gia gốc Việt đáp lại: “Ðiều đáng quý nhất tại Hoa Kỳ là tự do, như cố Tổng Thống Kennedy từng nói 'chúng ta không nên sợ hãi.' Hãy nhìn các sản phẩm Việt Nam bán tại Little Saigon. Như vậy đâu có nghĩa là chúng ta ủng hộ cộng sản. Quý vị phải chấp nhận cách chống Cộng riêng của tôi.”

Linh mục Nguyên Thanh còn đưa tấm hình linh mục Nguyễn Văn Lý tại “phiên tòa bịt miệng” ở Huế để minh chứng cho cử tọa biết những gì đang xảy ra tại Việt Nam.

“Ðối với tôi, cha Lý là một anh hùng. Ông cũng bị bịt miệng vì có tiếng nói khác. Có nhiều cách thể hiện nghệ thuật. Nếu quý vị không thích, xin đừng xem. Và đây là những gì tôi dạy cho học trò của tôi. Tôi mong quý vị chấp nhận cách diễn tả của tôi cũng như tôi chấp nhận những gì quý vị đã trải qua,” nhiếp ảnh gia Brian Ðoàn đáp lại.

Cuộc đối thoại phải chấm dứt sau gần hai giờ vì có lớp học và nhiếp ảnh gia Brian Ðoàn phát biểu: “Tôi hy vọng chúng ta tiếp tục đối thoại. Tôi không cho phép mình bỏ tác phẩm này ra khỏi triển lãm vì như vậy là một hình thức kiểm duyệt giống như cộng sản. Quý vị có quyền xem hoặc phản đối.”

Hiệu phó Bob Simpson phát biểu thêm: “Hiệu trưởng có nhờ tôi chuyển lời cảm ơn quý vị đến đây. Gia đình ông cũng có người bị cộng sản giết, nhưng đây là trường học, là nơi duy trì giá trị của tư tưởng. Hy vọng chúng ta không chấm dứt đối thoại. Chúng tôi sẽ cố gắng chuyển đạt những gì của cộng đồng quý vị muốn tối nay đến các cộng đồng khác và khắp thế giới. Hy vọng trong tương lai, nhiếp ảnh gia Brian Ðoàn và quý vị có thể hợp tác để triển lãm những hình ảnh mà quý vị muốn mọi người biết.”

Thất vọng với tuyên bố của nhiếp ảnh gia Brian Ðoàn, ông Lạc nói: “Như vậy là Brian Ðoàn không lấy tấm ảnh ra. Vậy thì chúng tôi sẽ làm theo quyền tự do của chúng tôi và quý vị biết rồi. Những gì Brian Ðoàn làm không phải là tự do, mà là tạo ra vấn đề cho cộng đồng. Chúng tôi sẽ làm những gì có thể.”

Kết thúc buổi đối thoại, những người đại diện cộng đồng Việt Nam đã trao tặng ông hiệu phó tấm hình “phiên tòa bịt miệng” và một lá Cờ Vàng. Sau đó, mọi người chụp hình lưu niệm và ra về. (Ð.D.)

488

Entry for February 11, 2009

Mắt gần mù rồi mới càng cảm thấy thương hơn những người bị cận, hic hic, nhất là 2 đứa nhóc ở nhà.

Hơn một tuần trở lại trường, bên cạnh mệt mỏi vì bài vở, còn vất vả vì chẳng thấy thầy cô viết gì trên bảng, hay trên màn hình, dù đã leo lên bàn 2, bàn 3 ngồi rồi, hix hix

Phải kiếm ngày nào rảnh 1 chút để đi đo mắt thôi.

Gia tài chỉ có được mỗi cặp mắt để mà hút hồn người khác - hehehe, tự tin quá đáng (mà mọi người không để ý là ít khi nào bạn Lan nhìn trực diện người nói chuyện lắm à. Nhìn trực diện tức là có chuyện đó! Nhìn trực diện mà lại còn chớp mắt nữa thì coi chừng! Hehe) mà bây giờ lại phải đeo kiếng thì, hu hu hu…

Sunday, February 8, 2009

Entry for February 09, 2009

Ði lang tang lung tung, đọc cái gì chẳng nhớ mà tự dưng những câu hát này lại hiện ra trong đầu.

Lâu lắm lắm rồi mới nhớ đến “Ðường xưa lối cũ, có bóng tre, bóng tre che thôn nghèo

Ðường xưa lối cũ, có ánh trăng, ánh trăng soi đường đi...”

Hồi lúc còn nhỏ, khi mà “nhạc vàng, nhạc sến” còn bị cấm ngặt thì thỉnh thoảng có những buổi tối ngồi trên gác học bài, lại nghe ba hoặc má mình hát bài này. Hay lắm.

Và cũng chợt nhớ là lúc 14, 15, 16 tuổi gì đó, có những tối trời mưa, đi học đàn về, đạp xe dưới mưa, gió, lạnh, cố tình chạy về ngang một lối không phải nhà mình và cũng lẩm nhẩm bài hát này.

Có lẽ kí ức năm xưa hiện về trong những ngày mưa lạnh ở xứ này chăng...

Ðường Xưa Lối Cũ

Hoàng Thi Thơ

Ðường xưa lối cũ,

có bóng tre, bóng tre che thôn nghèo

Ðường xưa lối cũ,

có ánh trăng, ánh trăng soi đường đi

Ðường xưa lối cũ,

có tiếng ca, tiếng ca trên sông dài

Ðường xưa lối cũ,

có tiếng tiêu, tiếng tiêu ru lòng ai

Ðường xưa lối cũ,

có em tôi tóc xanh bay mơ màng

Ðường chiều dịu nắng,

bóng em đi áo nâu in đường trăng

Ðường xưa lối cũ,

có mẹ tôi run run trong hôn hoàng

Lòng già thương nhớ,

nhớ đến tôi, lom khom đi tìm con

Khi tôi về, bồi hồi trong nắng

Tưởng gặp người em hân hoan đứng đón anh về

Nào ngờ người em sang ngang khi xuân chưa tàn

Con đò nào đây đưa em tôi vào xa vắng...

Khi tôi về, nghẹn ngào trong nắng

Tưởng gặp mẹ tôi rưng rưng đứng đón con về

Nào ngờ mẹ tôi ra đi bên kia cuộc đời

Không lời biệt ly cuối cùng trước khi phân kỳ

Chạnh lòng thương nhớ những phút xưa, phút xưa qua qua rồi

Lạnh lùng tưởng nhớ bóng dáng ai in sâu trong lòng tôi

Ðường xưa còn đó, nắng vẫn lên, vẫn trăng treo ven đồi

Mà hình bóng cũ, thiếu trong tôi mỗi khi nghe chiều rơi....

Saturday, February 7, 2009

Entry for February 08, 2009 Que Sera, Sera

Pickup Bi_1433 by you.

Que Sera, Sera

version from Doris' book

When I was just a little girl

I asked my mother, “What will I be?

Will I be pretty, will I be rich

Here's what she said to me.

Que Sera, Sera,

Whatever will be, will be

The future's not ours, to see

Que Sera, Sera

What will be, will be.

When I was just a child in school,

I asked my teacher, “What should I try?

Should I paint pictures? Should I sing songs?”

This was her wise reply:

Que Sera, Sera,

Whatever will be, will be

The future's not ours, to see

Que Sera, Sera

What will be, will be.

When I grew up and fell in love,

I asked my lover, “What lies ahead?

Will we have rainbows day after day?”

Here's what my lover said:

Que Sera, Sera,

Whatever will be, will be

The future's not ours, to see

Que Sera, Sera

What will be, will be.

Pickup Ti_1428 by you.

Mỗi lần nhìn 2 bức ảnh mà một người bạn đã chụp khi cùng tôi đi đón Bi và Ti trong một buổi tan trường là tự dưng cứ lại nhớ đến bài hát “Que sera, sera” – Biết ra sao ngày sau.

Tôi thích cái hồn nhiên trong trong trẻo của bức hình Bi. Tôi nhìn thấy tôi của một ngày rất xa qua hình ảnh Ti.

“Whatever will be, will be”…

Friday, February 6, 2009

Entry for February 06, 2009 tĩnh lặng




Sau những ngày trời xanh nắng đến chói chang, sáng nay lại trở về một màu xám xịt. Và mưa. Và lạnh. Và hắt hiu một cảm giác.

Qua ô cửa, tôi lại nhìn những chiếc lá rung nhẹ trong làn gió sớm của ngôi nhà đối diện. Hình như đã lâu lắm rồi, tôi mới lại cột màn cửa sổ để mà nhìn ra bên ngoài, trong một sớm tĩnh lặng, chỉ có lộp độp vài tiếng mưa rơi trên mái nhà. Có lẽ vì mưa nên không có lác đác bóng dáng những người đi bộ thể dục buổi sáng. Thỉnh thoảng chỉ một vài chiếc xe chạy ngang. Và yên tĩnh.

Tôi quen với cái tĩnh lặng. Và tôi thích sự tĩnh lặng đến vô cùng đó. Không có tiếng người. Không có tiếng hát. Không có tiếng đàn. Chỉ tí tách tiếng mưa. Chỉ tách lách tiếng bàn phím. Và tôi miên man trong những cảm xúc của mình - về nhiều thứ.

Có những lúc, tôi cứ ngồi hàng giờ trong cái yên lặng như vậy. Để làm gì, chẳng biết. Có quá nhiều thứ để tôi làm ở đây. Mà cũng chẳng có gì để tôi làm cho nên chuyện.

Không ai nói trước được điều gì. Ngày hôm qua không giống ngày hôm nay. Và ngày mai còn chưa đến.

Bỗng nhớ đến cái email “Sóng biển đẩy đến đâu thì mình trôi đến đó, đến khi nào hết sức thì mình đành buông tay thôi.”

Ừ, thì đúng là như vậy “không biết phải giải thích sao cho rõ hơn”. Mỗi người đều có những tâm sự, những nỗi niềm. “Chỉ mình biết riêng mình, và ta biết riêng ta.” Không ai có thể dễ dàng lựa chọn cho mình những cảm giác để thương, để ghét, để quên, để nhớ… Mỗi người mỗi tính. Bạn lãng mạn nhưng thực tế nên không “vật vã” như tôi. Tôi trông cương nghị nhưng thực ra lại quá yếu mềm nên tôi cứ khổ sở với chính mình.

Vì tôi và bạn khác nhau và khác với nhiều người khác, gộp nhau lại thì làm nên một thứ mà người ta gọi là thế giới muôn màu. Trên bề mặt thế giới đó, tôi trông thấy bạn đang chạy theo những mục đích của bạn. Bạn nhìn thấy tôi cố vươn tới những khát vọng của tôi. Tất cả dường như đều hối hả, đều cuống quít. Nhưng bên dưới của cái bề mặt đó, bạn và tôi có nhìn thấy nhau?

Lại chợt nhớ đến câu “Naked I came into the world, naked I shall go out of it! And a very good thing too, for it reminds me that I am naked under my shirt, whatever its color.”

Ừ, đúng kiểu “một sớm mai kia chợt thấy hư vô trong đời… để rồi lãng quên”

Ừ, nắng đã lấp ló xen những hạt mưa, để sau “chút gì dường như rất vội, tôi chợt nhận ra tôi…”

Wednesday, February 4, 2009

Entry for February 05, 2009

Vầng thơ sầu rụng

Lưu Trọng Lư

Vầng trăng từ độ lên ngôi

Năm năm bến cũ em ngồi quay tơ

Ðể tóc vướng vầng thơ sầu rụng

Mái tóc buồn thơ cũng buồn theo

Năm năm tiếng lụa se đều

Những ngày lạnh rớt, gió vèo trong cây

Nhẹ bàn tay, nhẹ bàn tay

Mùi hương hàng xóm bay đầy mái đông

Nghiêng nghiêng mái tóc hương nồng

Thời gian lặng rớt một giòng buồn tênh

Sunday, February 1, 2009

Entry for February 01, 2009 làm bong bóng

Bây giờ kể chuyện đến chuyện đi trực hội chợ.

Đây là sự phân công bắt buộc. Sếp bảo phòng biên tập đi ngày thứ bảy, từ 3h chiều đến 10h tối. Gia tài phòng có 2 nữ, mà 1 đứa phải ở toàn soạn, vậy đứa không phải đi làm ngày hôm đó phải ra chợ thôi. Hic

Rồi lại bày thêm cái màn bắt tập làm bong bóng thành hình này hình kia nữa. Chiều thứ sáu, sếp đưa cho cái đồ bơm và 1 đống bong bóng đủ màu kêu về nhà tập làm để mai trực hội chợ! Thế là tối đó với sự hì hục của mẹ Lan, Bi có được 1 đống bông hoa và thanh gươm bằng balloon.

Hơn 3h, có mặt tại quầy hàng của công ty. Nghe dặn dò cái nào cho không, cái nào phải bán, giá bao nhiêu… Tui nói nhỏ với Hà và Long: thôi, mình đưa cho người ta những cái nào free thôi, khỏi bán thì khỏi mắc công lấy tiền và giữ tiền! heheheh. Hai đứa đó còn lười hơn tui nữa cho nên là đồng y liền!

Nói vậy nhưng mới đứng đó chừng nửa tiếng là tui thấy chán và buồn ngủ rồi. Phải kiếm chuyện làm thôi.

Thế là hỏi tụi nó bong bóng đâu, 2 đứa nhăn mặt. Kệ, đem ra đây chị làm cho. Lúc đầu mới làm còn thủng tha thủng thỉnh, thoáng cái, người đi qua kẻ đi lại hỏi bong bóng bán bao nhiêu. – Dạ, không có lấy tiền! Ồ, đồ free thì dạy gì không lấy. Thế là người ta bắt đầu xếp hàng. Và càng làm càng thấy mình… dại dột nhưng lỡ rồi, không dừng lại được, vì lúc nào cũng có người xếp hàng chờ, mà bản tính của tui là không quen từ chối! Trời, khổ!

Mà như đã nói thì tui chỉ luyện được có 2 món là cái hoa và cây kiếm thôi, cứ thế mà làm. Thấy con gái thì làm cho nó cái hoa, con trai thì đưa cho nó cây kiếm. Nhiều đứa hỏi: Can you make a monkey for me? Can you make a dog? Can I have a frog? Trời ơi, vừa là hàng cho không vừa là dân a-ma-ter như tui mà hỏi tùm lum ai mà biết làm! Chỉ có hoa và gươm thôi, muốn cái nào? Nhiều đứa lại năn nỉ “làm cho con cái hat được không?” Được, lấy cái bong bóng quấn ngang đầu là thành cái nón thôi.

Ai cầm được sản phẩm tui làm cũng khen đẹp (!) và cám ơn. Chỉ có một thằng nhóc, tui đưa cho nó cái hoa, nó hỏi đó là cái gì. A flower. What’s flower? – I don’t know. Nó nhăn mặt ngắm nghía xong rồi nói: a weird flower. – Yeah, you’re right. Its name is weird flower. Mọi người cười quá trời!

Rồi đâu phải chỉ có con nít xin bong bóng không đâu, mấy đứa teenager và cả lớn hơn cũng xin nữa. Trông mặt đứa nào cũng dễ thương hết, vì đi hội chợ Tết mà, cho nên lại cứ làm và làm, mà phải làm lẹ và luôn tay mới kịp. May là có Long, rồi chú Linh, rồi anh Trọng (dù anh Trọng bơm không được 10 cái nhưng em vẫn kể công đó nhé!) phụ bơm bong bóng cho tui, tui chỉ có cột lại và quấn thành hình.

Khi phát hiện ra là các ngón tay của mình đã có lúc không điều khiển được, không thể nào cột gút cái bong bóng,… là tui biết mình đã thấm đòn lắm lắm rồi. Vậy mà khi tui dứt ra được (nhờ hết bong bóng) thì cũng đã 8h tối.

Không còn cảm giác toàn thân.

Lê lết được về nhà sớm hơn dự định 1 tiếng rưỡi vì quá mỏi mệt, tui chỉ còn tắm rửa và leo lên giường cho ông xã massage dùm 2 cái tay xong là đẩy luôn 1 giấc.

Sáng tỉnh dậy, thấy các ngón tay vẫn còn nhúc nhích, mừng quá trời, nhưng lại phát hiện ra sao nguyên cái quai hàm lại đau quá!

Eo ôi, vậy là do hoặc là cười suốt, hoặc là vừa làm vừa nghiến răng lúc nào chẳng hay.

Nhưng thôi, dẫu sao nhắm mắt lại vẫn còn thấy hình ảnh những đứa bé, và cả ba mẹ nói đứng nhìn mình làm bong bóng bằng ánh mắt háo hức và “ngưỡng mộ” cũng cảm thấy an ủi cho sự dại dột của mình rồi.

Cái hoa mà tui làm được y chang như thế này nè! hehehe


Entry for February 01, 2009

Post thêm vài tấm hình có không khí tết và tương đối đàng hoàng để mọi người, nhất là Cásấumẹ và Tôi cùng em khỏi… ấm ức nè.

DSC_3504 by you.
Đây là trường tiểu học Mcgarvin. Dễ thương nhất là toàn bộ thầy cô giáo Việt, Mỹ, Mễ gì cũng mặc áo dài hết á.
DSC_3513 by you.
Có Lân, có ông Địa, có trẻ em người thiểu số (chẳng biết tộc gì) thì cũng là thấy tết rồi.
DSC_3375 by you.
Cái này sao giống như “Chị trả tiền lì xì lại cho em!” – “Không, để chị giữ cho”. Hehehehe
DSC_3340 by you.
Mấy bạn này đang học high school. Không biết ngày xưa bà Trưng bà Triệu có xinh như thế này không nhỉ?
DSC_3353 by you.
Mấy bạn này trong đội kèn của trường trung học La Quinta, đây là một trong những trường được xếp huy chương bạc trên toàn nước Mỹ (năm tới bé Ti sẽ học ở đây)
DSC_3376 by you.
Nhìn mấy thằng nhóc này dễ thương quá và nhớ “Thiếu Lâm Tự”

Thôi, làm biếng post nữa rồi. Để post hình chợ Tết đã.