Hôm nay lại một ngày mưa gió.
Vừa làm vừa lảm nhảm trong đầu “thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá, có còn hơn không, có còn hơn không... Ta chạy vòng vòng, ta chạy hụt hơi...”
Lảm nhảm đến đó chợt nhớ ra: ủa cái gì mà chạy hụt hơi ghê vậy?
Thế là Google Search liền (hehe, đây là thói quen tốt có từ hồi thắc mắc chuyện gì thì email hỏi, cuối cùng bị chửi cho ‘không biết lên Google search à?’, ừ thì search, cái gì cũng search tuốt, nhưng chưa đạt đến trình độ siêu sao search lôi được tên tui xuất hiện trên mạng từ cái hồi nảo hồi nao.)
Ok, bài “Thà như giọt mưa” thơ của Nguyễn Tất Nhiên, Phạm Duy phổ nhạc. (Listen here)
Ðọc lại nguyên bài mới để ý thấy những ngôn từ mà tác giả sử dụng kinh thật!
Nhạc thì cứ nhè nhẹ, êm êm, phù hợp với cái tâm trạng mưa bảng lảng lất phất, thế mà càng nghe càng như có... dao đâm. Thì đúng rồi nè:
Người từ trăm năm về như dao nhọn
người từ trăm năm về như dao nhọn
dao vết ngọt đâm, ta chết trầm ngâm
dòng máu chưa kịp tràn
dòng máu chưa kịp tràn.
Lại phải suy nghĩ nữa rồi: “Ta chết trầm ngâm” là chết kiểu gì đây trời?
Ây dza:
ta chạy vòng vòng ta chạy mòn hơi
hehe, “ta chạy mòn hơi” chứ không phải “ta chạy hụt hơi” :p. Chạy mòn hơi để mà lại “nào có hay đời cạn nào có hay cạn đời” :(
Tiếp nữa nè:
“ta chạy mù đời ta chạy tàn hơi
quỵ té trên đường rồi”
chỉ bởi vì:
“sợi tóc vương chân người”!
Khủng khiếp chưa? Ai lý giải dùm thế nào là “chạy mù đời”, thế nào là “chạy tàn hơi”?
Thế nhưng vẫn ôm ấp ước nguyện:
“Thà như giọt mưa vỡ trên mặt Duyên
thà như giọt mưa khô trên mặt Duyên”
Hừ, thế mới biết dẫu “đau khổ ăn năn” nhưng vẫn cứ
“để ta nghe thoáng tiếng mưa vội đến”
Ðến để làm gì? Ðể:
“khiến người tên Duyên đau khổ muôn niên.”
...
Ôi Nguyễn Tất Nhiên ơi là Nguyễn Tất Nhiên, thơ vận vào người!

"Thà như giọt mưa" bài này NT thích lắm nè, nghe hoài nghe hoài mà hỏng thấy chán bao giờ, nghe từ hồi còn có tí xíu luôn đó. Hihihi.
ReplyDeleteTrời! Đúng sở trường của nàng dạy văn, cộng thêm chất lãng mạn của 1 ngày mưa thấm vào làm cho tui đọc cái entry này xong thì thấy cái bài hát kia quá độc, tuy đầy dao nhọn nhưng sao khiến tui cười sằng sặc làm đồng nghiệp tưởng tui bị chập điện! Công nhận giờ thấy mình có lúc vô duyên hết chịu nổi ;). Thôi Mập đi ăn ốc đê, ăn dùm N. Lan luôn xong rùi về nằm dài lên ghế xô pha mà khò khò. Mà ốc này ngon lắm nha, gồm có các loại ốc, nghêu sò, chân gà nướng... chấm muối tiêu chanh, thịt ốc tươi chắc, thơm mà lại sạch hơ hơ, hy vọng là không có người bị chảy nước... miếng vì thèm.
ReplyDeleteO ngoai ko cm duoc nen bao day cm neh co! Sao lai dong blog za co? Buon lam..! E, Trung, Hong Trang va Nhi moi uong cafe ve neh hi` hi`! Trung va be Doi gio noi tieng lam co oi! hanh dien ghe vay do hi` hi`!
ReplyDeletehic, em không comment ở ngoài được, mọi chuyện hơi trúc trắc tí nhưng mà vẫn ổn, thanks cô nhé :D. Cô thầy và các em vẫn khỏe mạnh chứ ạ ? :D
ReplyDeleteSao lại tính đóng blog vậy cô? Công việc mới là gì vậy? Cái nghiệp văn ám ảnh suốt đời cô nhỉ? Nhìn cái gì, nghe cái gì cũng cảm được hết. May mà em hok theo cái nghiệp văn chương nhưng mà vẫn khổ vì hay cảm quá mức. Mấy cái từ ngữ ấy mình chẳng cần moi móc để hiểu làm chi, cứ man man, lãng lãng, lâng lâng đủ để mình cảm theo một cái gì đó của mình là được. "sợi tóc vương chân người" thích câu đó ghê! Nhưng ngày xưa học văn thơ là phải đặt vô thời cuộc, hoàn cảnh... đủ thứ chi phối " mới thấy được cái sâu xa của tác giả" hix, em sợ phải thấy nhiều thứ mà mãi mãi chẳng hiểu nổi...
ReplyDeleteEm mất máu vì đi hiến máu nhân đạo ấy mà, từ hôm qua tới nay hơi choáng choáng, chắc vài bữa sẽ hết... hehehe. Ai cũng la ốm yếu nhỏ con òi mà còn ham đi hiến máu! Chúc cô và gia đình khỏe heng
@rong nho: Mình cũng biết bài này lâu rồi, nhưng không có nhớ hết lời, thường chỉ nghêu ngao “ ta chạy vòng vòng, ta chạy vòng quanh,… Có còn hơn khôn, có còn hơn không…” nghe tếu tếu. Hôm nay mới đọc hết bài thơ!
ReplyDelete@ nhoc map: Ối, nhocmap không trêu tớ được rồi, vì nghêu sò ốc hến, chân gà cẳng vịt gì gì đó không có quyến rũ được tớ đâu! Hehe. Bạn Lan luôn là kẻ yếu lòng, í quên, yếu bụng, hehe, cho nên ăn phải món đó vô coi như là khối sầu nặng mang luôn đó!
Rủ ăn bò bía, bột chiên, ô mai thì maybe I’m ready! Hè hè
@ Pe… tròn vo: nghe mà phát thèm! Nhớ hôm cả đám ở cái quán gì trong khu “Tên Lửa” đó, vui quá trời! Ừ, lứa tụi em đứa nào cũng giỏi hết, xứng trò xứng thầy mà (hehe, kiêu căng quá đáng!)
ReplyDelete@ Bad guy: khỏe hết, em à! Thanks
@ Asmyehlan: Em đa cảm còn hơn cô! Nhớ hoài ánh mắt em ngày chia tay lớp!
Giờ chỉ mở blog cho Friends thôi, không để public nữa. Nhưng sắp tới đây có lẽ sẽ đóng luôn… :p
ReplyDeletecon cũng thích thơ Nguyễn Tất Nhiên. Nghe rất đời và thấm thía vô cùng. "Mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm / Mỗi câu văn đâu được chấm hai lần"
ReplyDelete...Người từ trăm năm về qua sông rộng...
ReplyDeleteNgười từ trăm năm!..................
Happy woman'day!....
Bò bía, bột chiên, ô mai... đồng ý!
ReplyDelete