Friday, April 3, 2009

Entry for April 04, 2009 Những Đứa Trẻ Thất Lạc

Tối qua đi xem phim “Operation Babylift: The Lost Children of Vietnam” nằm trong chương trình Liên hoan phim Việt Nam quốc tế lần thứ 4.

Đây là một phim tài liệu do Tammy Nguyen Lee viết kịch bản và làm đạo diễn.

Về đến nhà gần 11h khuya. Nhỏ Hồng hỏi “phim hay không?”, cười cười hỏi ngược lại nó: “mày muốn nói hay theo nghĩa nào?” – Thì em chỉ muốn hỏi xem nó có hay không thôi – Đây là phim tài liệu, cho nên chỉ hay với những ai muốn tìm hiểu về nó, còn bình thường thì có ai rủ nhau đi xem phim tài liệu đâu!

Theo lời giới thiệu được in trong catalog thì bộ phim đề cập đến cảnh ngộ của những đứa trẻ VN mồ côi và những người y tá, bảo mẫu đã cố gắng bằng nhiều cách đưa chúng đi di tản sau khi chiến tranh Việt Nam kết thúc. Đó cũng là những ghi chép về cuộc sống của chúng khi trở thành những đứa con nuôi khi được đưa đến Mỹ.

Nửa đầu bộ phim là những cái nhìn về sự kiện Mỹ thua trận, hình ảnh của người dân di tản ngay trong ngày 30/4 cùng một số phỏng vấn với những người Mỹ đã làm việc một cách kiên tâm bền bỉ trong nỗ lực mang tính nhân bản hòng bảo vệ cuộc sống của những đứa trẻ mồ côi.

Nửa sau bộ phim là cuộc sống thực của họ được gợi lại một cách nhẹ nhàng qua những bức ảnh và những câu chuyện. Những đứa trẻ mồ côi năm xưa, giờ thì người nhỏ nhất cũng đã bước qua tuổi 35, kể về những cảm giác xa lạ, những khó chịu, những sự khác biệt giữa họ và những người chung quanh mà họ cảm nhận được trong tuổi thơ mình, cũng như quá trình cố gắng đi tìm hiểu và khẳng định chính bản thân.

“Mày là ai?”, “Mày từ đâu đến đây?” dường như là câu hỏi thường trực mà họ đã phải nghe, và rồi tự nhìn lại sao mình không giống với những người chung quanh và cả những người họ đang gọi là mẹ là cha về ánh mắt, màu da, mái tóc,… Để rồi sau đó họ trăn trở và phải trả lời cho chính mình câu hỏi “Tôi là ai?”

Hình như di vật gắn bó để chứng minh cội nguồn của mỗi đứa trẻ mồ côi ấy chính là những tấm ảnh chụp chúng cùng với tấm bảng trước ngực có ghi tên họ, ngày tháng năm sinh. Đó cũng là chứng tích thôi thúc trong mỗi người một khát khao quay về để tìm lại quê hương nguồn cội, tìm lại cha mẹ đã sinh ra mình (nếu còn)…

Hình như không chỉ có tôi rơi nước mắt khi xem phim.

Trẻ thơ không có quyền lựa chọn thời điểm để được sinh ra nhưng lại là người phải chịu đựng, dự phần và trả giá cho những biến động lịch sử mà chúng vô tình bị ném vào. Những thương tổn trong kí ức, trong tình cảm - nếu có - của tuổi thơ chỉ có thể lành lặn và xóa nhòa trong sự nỗ lực tự vươn lên của mỗi cá nhân, bên cạnh tấm lòng và sự sẻ chia của những con người có trái tim vàng, như những người tôi đã gặp trong phim.

*Như bao lần, bạn Lan lại “tác nghiệp” bằng cái điện thoại của mình, chụp rồi quay hình và thâu tiếng luôn, khi nào thích và cần thì lôi ra nghe lại, hehe (thành ra chất lượng chỉ vậy thôi :p)

*À, có chuyện này vui: đi xem phim gặp đạo diễn Minh Ngọc. Tui biết MN vì MN là đạo diễn nổi tiếng mà. Tôi quay sang chào làm quen. Lát sau lúc rời khỏi phòng chiếu, MN kéo tôi ra hỏi: em tên là NL phải không? - Dạ phải. Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Sao chị biết tên em? MN kể thế này thế này thế này, cuối cùng là có người gửi cho MN cái link blog của NL, biết NL từng là cô giáo hồi trước,… Hehehe. Rất hân hạnh và bất ngờ, khi có người biết về mình, nói chính xác tên mình trong lần gặp đầu tiên, mà lại là người nổi tiếng nữa chứ! Ha.)

Người áo đỏ là đạo diễn Tammy Nguyen Lee. 4 người đứng bên phải là những đứa trẻ mồ côi được đưa di tản cách đây 34 năm.

Một số người tham gia bộ phim.

Đạo diễn Nguyễn Thị Minh Ngọc

7 comments:

  1. He he, tại không chịu rà friendlist của tui. BTW, tui đăng ký cô giáo Ngọc Lan viết review cho cái phim tài liệu (bình thường hỏng ai wởn đi coi) của tui nha, à mà hình như coi trên mạng rồi phải không ta. Mà cứ viết đại đi, khen chê gì cũng được hết, mà chê càng nhiều càng dễ nổi tiếng, hê hê. Chụp hình nữa, nhớ chụp hình Hạo Nhiên - đại diện nhà sản xuất, hê hê. 4h chiều ngày 10. Check lại coi giờ chót có bị quẳng ra ngoài không, hi hi, phim chỉ dài có 5' thôi.

    ReplyDelete
  2. @Chaien: Nhận trách nhiệm của Chaien sao mà run! Thực ra thì đã “bán cái” cho Hạo Nhiên rồi, HN cũng said “ok” rồi, hehe, có gì Chaien cứ “dí” HN đi :p
    Em thì “sớm nắng chiều mưa,” nếu khi đó có lửa thì có thể “Người Rơm” của Lê Hải sẽ thành tro, nếu mưa thì chắc chèm nhẹp luôn quá! hahaha

    ReplyDelete
  3. @ nhócmập: bề ngoài không phản ánh được cuộc sống thực của mỗi người. Nhớ lúc nhìn những giọt nước mắt cứ chảy dài trên gương mặt họ khi kể về quá trình tìm về cội nguồn, đưa tay quẹt thấy mắt mình cũng ướt…
    À, thực ra thì bạn Lan thích chụp hình bằng máy to có ống kính kìa, bấm liên tục và nghe tiếng rẹt rẹt rẹt và đèn nhá nhá nhá… ôi tuyệt vời! Hahahaha.

    ReplyDelete
  4. Nhìn các "cậu pé" ấy ngoài đường chắc nghĩ là xin ra và lớn lên tại. Mà cái máy chụp hình amateur xem ra cũng ngon chứ hén, nhìn ai cũng lung linh vì mờ mờ ảo ảo hihi

    ReplyDelete
  5. thiếu chữ tại" US" hehe

    ReplyDelete
  6. hà hà, thế thì đổi làm phóng viên ảnh :) hoặc làm nhiếp ảnh gia. À mà cái avatar trên YH chat nhìn chụp một phần gương mặt và mắt nhìn xinh phết. Ai chụp cho thế nàng?

    ReplyDelete
  7. Thi da noi roi: thich tac nghiep bang cell phone :p, cho nen tam hinh do cung la do ban Lan tu chup cai mat mec cua minh bang cell phone do :)

    ReplyDelete