Thursday, September 27, 2007

Entry for September 26, 2007 Từ vụ sập cầu Cần Thơ, nghĩ đến số phận conngười

Tối qua thức khuya học bài, không xem lên online xem tin tức.

Sáng nay vừa đến chỗ làm, chú Điểm hỏi ngay : Con có nghe vụ sập cầu Cần Thơ không? - Sao chú? - Đọc báo hôm nay đi. Tối qua Hạo Nhiên và Thiện Giao ở lại toàn soạn đến hơn 2h sáng để làm tin đó...

Tôi cầm tờ báo đọc và cảm thấy cả người cứ lạnh dần lên...

Thêm một tai nạn mà số người chết không thể đếm trên đầu bàn tay...

Trong số những người rời khỏi nhà sáng hôm ấy, có mấy người không có sẵn một dự định gì đấy cho giờ trở về? Tan học sáng nay, có bao nhiêu đứa bé còn đứng lại trước cổng trường chờ ba đến đón? Sau giờ tan sở, có cô gái nào mãi trông đồng hồ sao chưa thấy bóng người yêu? Bên mâm cơm chiều, đợi hoài sao vẫn vắng đi một người?...

Cuộc sống sao lại lắm điều nghiệt ngã! Hy vọng cho nhiều, ước mơ cũng lắm, nhưng đôi khi tất cả bỗng thành hư không.

Lại nhớ đến hình ảnh của ITC trong cơn lửa cháy 2002.

Trưa ấy định ghé vào ITC cho biết thế nào là Inter shop, nghĩ sao lại về...

Chỉ vài tiếng sau mở TV lên: Trời cái gì vậy? Không thể tin được. Lửa. Khói mùa mịt. Người người nhốn nháo kêu la...

Cả người tôi cũng lạnh toát. Tôi ấn tượng mãi hình ảnh của những cái đầu thò ra ngoài cửa sổ từ trên những tầng cao cầu cứu trong tuyệt vọng, người dưới dất cũng chết lịm dần khi nhìn thấy người thân.

Nước mắt tôi cũng chảy dài như bây giờ...

Đời người - sống - chết - đôi lúc hình như không có ranh giới.

Rồi hình ảnh của đứa học trò... Cả buổi chiều còn ngồi ở nhà tôi cùng đám bạn chuẩn bị cho buổi trình diễn văn nghệ. Tối đến còn khoác lên người bộ trang phục dự thi tươi cười bước ra sân khấu. Người chụp hình, người quay phim, người cổ vũ...

Nhưng đến gần sáng tôi phát hiện ra trong điện thoại của mình có hơn chục tin nhắn: Cô học trò của tôi đã chết! Vì sao? Cũng ngay cái sân khấu đó khi em đứng xem phần trình diễn của bạn bè!

Biết nói sao đây...

Tôi không tin vào số mạng. Tôi chỉ tin vào niềm tin của chính mình.

Nhưng đôi khi...

Thôi thì, hãy trân trọng mỗi phút giây mình được sống.

Hãy luôn dành cho người đối diện nụ cười, để biết đâu... đó sẽ là ấn tượng cuối cùng khi ai đó nhớ về mình...

5 comments:

  1. »» Pánh Hε. đáng iµ iµ iµ ««September 26, 2007 at 8:38 PM

    entry bùn wá cô ah!
    jờ này mọi ng` ở đây ai cũg hướng về CT cả!!
    con cũng nhớ bạn con nữa cô àh !.......:(

    ReplyDelete
  2. Hãy luôn dành cho người đối diện nụ cười, để biết đâu... đó sẽ là ấn tượng cuối cùng khi ai đó nhớ về mình...
    --> cau nay hay wa cô oi.
    ca nuoc dag huong ve Can Tho

    ReplyDelete
  3. Buồn quá cô à :((

    ReplyDelete
  4. Ngay tại Việt Nam, đọc báo và xem thời sự từ hôm qua đến giờ, em còn cảm thấy bàng hoàng, huống chi cô ở xa quê hương cả nửa vòng trái đất...Sao không xót xa, sao không thấy lạnh cả người cho được, đúng k cô.

    ReplyDelete
  5. Ở VN ai cũng cảm thấy sợ! Sau vụ này rồi thì mỗi lần đi qua cầu đều...hixhix! Mầy hôm nay e phải đi quyên góp tiền để gửi về CT nè C!

    ReplyDelete