Bây giờ là hơn 11h khuya thứ bảy. Tôi cảm thấy buồn ngủ lắm rồi, nhưng tôi vẫn chưa thể đi ngủ được.
Tôi có quá nhiều homework để làm. Tôi chỉ có thể để cho mình 'thư giản' một chút bằng cách ngồi gõ entry này thôi.
Nhiều lúc tôi cảm thấy mệt mỏi lắm! Tôi có một công việc full-time để làm, một gia đình 1 chồng 2 con để lo, và một mùa học với 15 units phải hoàn thành. Nhiều người hỏi thời gian đâu để thực hiện hết bấy nhiêu việc?
Một ngày của tôi bắt đầu từ 6h sáng và kết thúc không trước 12h đêm. Trong suốt 18 giờ đồng hồ đó hình như không có khoảng trống...
Nhiều lúc tôi cảm thấy rất đuối. Và khi mệt mỏi quá thì con người ta dễ trở nên cáu gắt và cũng rất dễ xúc động...
Lắm lúc tôi tự hỏi mình có cần phải bắt đầu đi học lại như một đứa học sinh tiểu học ở tuổi 35 này không?
Nếu nói người ta đi học mục đích cuối cùng cũng chỉ để có một nghề chuyên môn, kiếm tiền, phục vụ cuộc sống bản thân và gia đình. Như vậy thì tôi đâu cần phải đi học nữa: việc làm hiện tại - tôi có, tính xa hơn một chút, nếu mất job này tôi cũng đã có sẵn một nghề khác để làm ngay mà không cần phải ngồi chờ lãnh tiền thất nghiệp - như vậy job dự phòng: tôi có; nhà - tôi cũng có, tôi cũng không mắc nợ ngân hàng; trình độ học vấn: tôi cũng đã tốt nghiệp đại học, tuy không phải ở Mỹ...
Tính ra như vậy, tôi đã ổn định lắm rồi trên miền đất mới này. Vậy tại sao tôi cứ tự hành xác mình như thế?
Nhiều lúc tôi muốn buông xuôi hết tất cả, như ngay lúc này đây.
Nhưng mà...
Không đi học tôi lại cảm thấy lương tâm cắn rứt. Tôi cảm thấy con người mình sao mà... chẳng giống ai cả...
Tôi vẫn nhớ tôi từng nói với học trò: chỉ có bằng học vấn mới giúp mình đứng vững trong xã hội, và cũng chỉ bằng học vấn mới giúp mình thoát khỏi cảnh nghèo khó, càng nghèo thì càng phải nên ráng học. Đó là kinh nghiệm của bản thân tôi, của gia đình tôi.
Vậy mà giờ đây, tôi lại...
Tôi nhớ lời động viên của Thủy Châu: không học mà chỉ đi làm nail kiếm tiền thì sẽ cảm thấy nhục, nhưng vừa học mà vừa đi làm nail thì lại có khí phách của người đi học!
Ừ, thì thôi cũng sẽ ráng. Nhưng mà không biết đến bao giờ đây...
Nhiều khi trong lúc mệt mỏi tôi lại ước ao: giá mà lúc này ở VN, tôi có thể giảm stress bằng cách đi uống cà phê tán dóc với bạn bè, hay rủ rê mấy đứa học trò 'trốn học' (cô thì trốn dạy) ra quán chè ngồi... bàn chuyện thế gian...
Còn ở đây tôi chẳng biết phải làm gì cả...
Nhớ mọi người lắm!

Lan ơi, mày, Châu và rất nhiều người khác sang Mĩ đều trở thành superwoman hết.
ReplyDeleteCố lên nhé. Vất vả đấy nhưng tao tin mày làm được mà. Vạn sự khởi đầu nan.
Cố lên cô ơi!
ReplyDelete;-)
Lúc nào cô cũng có tụi e bên cạnh mà cô. Với e bao giờ cô cũng là cô giáo dạy Văn mà e thương mến nhất
ReplyDeleteAja! Aja! Fighting! Co len co oi! Co rang an uong + nghi ngoi day du de co suc khoe vuot wa "nhung ranh gioi" ay co nhe!
ReplyDeletelắm chuyện. thèm ngủ chứ gì. lười biếng nói đại lười biếng đi. bắt quả tang nhé.
ReplyDeleteBất cứ lúc nào cô mệt mỏi, cô cảm thấy buồn, cô luôn luôn có thể san sẻ, tâm sự với những người cô yêu thương- những người luôn nhớ và cũng rất yêu thương cô! Như tụi em chẳng hạn! Khoảng cách địa lý không là gì cả.Lúc nào cô cũng trong lòng tụi em.Nhớ giọng nói cô qua micro, nhớ những mồng 3 Tết, nhớ bữa "cô trò trốn dạy, trốn học" đi ăn chơi, nhớ lần cô về Việt Nam vội vàng...Tụi em thương cô!
ReplyDeletehay dua tay day cho em...
ReplyDeleteuh, vi search blog thay nguoi qen Pq nhay vo chao hoi
ReplyDeletehihi, rat hanh hanh duoc biet, chac fai keu bang chi qua, vi nam nay e chua toi 30
ReplyDeletecha thay moi nguoi deu kiu bang co, chac e cung kiu bang co luon nha
ReplyDeleteco thuong !
ReplyDeleteNhieu luc em cung met moi ,cung co y nghi buon xuoi nhung neu ko phan dau thi lai thay cuoc song khong y nghia ,nen lai tiep tuc "hanh xac" cua minh de dem lai niem vui ,su an nhan cho nhung nguoi minh yeu thuong .Hay co len co nha'!em luon ung ho co..co len ..co len co than yeu oi !
chi oi,co len! Du the nao cung phai co len de di that ngon lanh tren con duong ma ming da chon.Em van tin,Lan cua em luc nao cung co thua nghi luc va kha nang de vuot qa nhung "ranh gioi">Hay tin,du o dau - chi cung van cu luon co ban be de se chia,du khong nhu xua la o ben nhau ca buoi nua...co len,chi yeu oi!
ReplyDeletechac la co khong nho em la ai dau,boi le trong ki uc cua co em la mot dua loc choc,ngao man...nhung ma em cung muon co~ vu~ co that nhieu de vuot qua kho khan ma co dang vuong phai,vi hon ai het em cung da va dang o tinh trang giong nhu co.Chuc co manh khoe!cha dzau!co len co lan oi...
ReplyDeleteThấy chưa! E biết cô đi là cô nhớ VN mà! Nếu nhớ thì về đây chơi đi cô ơi hehehehe!
ReplyDeleteBưa nay moi ranh đoc entry nay . Ưa, co chong ,con , gia roi ma di hoc thi ...quai thay me . nhung ke . let duoc toi dau hay toi do . Lan let tu tu nhu Chau roi cung ok thoi .Lay 15 units la qua good roi do .C luc nao cung chi lay 12 unit thoi . À, mà quen. Khong co job mà an tien that nghiep o My nay cung .....ssssssssssuong a nha .
ReplyDeleteVua an vua di hoc suong hon vua di lam vua di hoc. Minh hoc xong, di lam . Tui no se lay thue lai het ma . Đung lo !
Châu viet cho Lan nè:
ReplyDeletehttp://blog.360.yahoo.com/blog-l0Ca5co5br_1j5fY8qnDDQo7p0E2?p=398#comments
Lan ơi! Ngày mày đi, không nói ra, không đưa mày ra sân bay, nhưng trong thâm tâm, tao vẫn áy náy cho bầu đoàn nhà mày. Có được cuộc sống như hôm nay, người ở lại cũng bớt phần nào lo lắng.
ReplyDeleteTao cũng oải lắm vì cái đận hàng ngày ngồi xe buýt lên lên xuống xuống Biên HÒa - Sài Gòn. Châu hỏi tao, sao đang yên ổn, về Sài Gòn làm gì cho nó cực vậy? Tao cũng nhiều lần bảo, tuổi này rồi, làm việc đủ ăn đủ tiêu thôi, học gì cho cực. NHưng rồi lại không thể an phận vậy được. Đành rằng không thể so cái vất vả của tao với sự cực nhọc của mày. NHưng, cứ coi như vợ chồng mày cố cho con được du học đi. Thấy hai đứa học vui, học hạnh phúc, hòa nhập tốt, lại thèm. Không biết bao giờ con mình mới có điều kiện "đi ra" như vậy. Ở Việt Nam, bao nhiêu tiền mới mua được môi trường học hành đúng nghĩa cho con?
MỖi chọn lựa đều có cái được cái mất. Điều quan trọng sau khi xác định rõ mục tiêu, là nỗ lực vì mục tiêu ấy. NGay cả ở Việt Nam, cũng thật khó khi mình cứ "giá như". Nữa là đã sang đến Mỹ rồi. Cảm thông sự mệt mỏi của mày.
Nào - cà phê nhé!
Cô thương!!! cố lên cô nhé. Em luôn mong cô & gia đình mạnh khỏe, hạnh phúc
ReplyDeleteThương cô của em wa.......nhưng phải cố lên cô oi.........chúc cô luôn khoẻ mạnh và trẻ đẹp.....gửi lời thăm Thịnh dùm em nha cô
ReplyDeleteThưa cô giáo.Tôi cũng đang đi học.Nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện đi học ai cũng hỏi học để làm gì vào cái tuổi của tôi chứ?Một ngày của tôi kết thúc vào lúc 1g đêm!Nhưng vẫn phải học!
ReplyDeleteThế thôi!
Ở VN bây giờ lại bắt đầu tăng học phí.Chưa kể các loại phí khác có liên quan đến việc học.Là một giáo viên cô có cảm giác thế nào?
ReplyDelete