Thursday, October 25, 2007

Entry for October 25, 2007 Lớp học nail

Kể chuyện đi học nail ở Cali cho mọi người nghe!

Không biết có chủ quan không nhưng hầu như (không phải là tất cả) trong bất cứ gia đình người Việt nào ở Mỹ cũng sẽ có người có bằng nail, còn có đi làm nail không là chuyện khác!

Ở mấy tiểu bang khác học nail như thế nào tui không biết, tui chỉ kể về chuyện học nail ở Cali, ở tại Little Saigon, và ở tại một trường có số học viên đông nhất.

Có lẽ không đâu có thể dễ dàng tìm được những người VN vừa mới sang Mỹ như ở những lớp học nail. Đủ mọi thành phần, mọi lứa tuổi, mọi giới tính (2 hay 3?). Già có, trẻ có, đàn ông có, đàn bà có, con gái có, con trai có, vừa gái vừa trai có; kỹ sư có, bác sĩ có, người mẫu có, ca sĩ có, trí thức có, trí ngủ có,…. Nói chung không thiếu ai cả!

Tại sao biết?

Chỉ có ở lớp nail người Việt mới bỏ qua hết bài học đầu tiên trên xứ Mỹ: không được hỏi người ta những gì thuộc về nghề nghiệp, tuổi tác, hôn nhân,…

Cứ mỗi sáng thứ tư là những học viên mới lại phải ra trình diện trước đông đảo đồng bào. Sau phần tự giới thiệu tên tuổi, thời gian đến Mỹ,… là bắt đầu phải trả lời chất vấn của những tên học viên cũ: Anh qua đây theo diện gì? Em có người yêu chưa? Chú có con gái cỡ tuổi con không chú? (nghe là biết 1 thằng con trai hỏi rồi?)… Ôi thôi như một cái chợ với những trận cười ngặt ngẽo trước những câu nói tếu lăm, nhưng thậm chí cũng có cả những cái im lặng cảm thông trước một tình cảnh của ai đó…

Lớp học thì bắt đầu từ 9h sáng đến 9h tối. Ai muốn học lúc nào cũng được. Cứ vào bấm giờ xong thì đặt cái thẻ lên bàn cô giáo, khi nào về thì lên lấy cái thẻ bấm giờ về. Khi nào học đủ 600 giờ thì thi lấy cái licence và bắt đầu hành nghề!

Nghe thì có vẻ dễ dàng quá há! Thật ra có rất nhiều ‘buồn vui’ bên trong!

Thứ nhất nói về giờ giấc. Trong 100 người đi học nail ở Little SG thì số người học đủ 600 giờ là ‘xưa nay hiếm’! Sao vậy? Không học đủ thì làm sao hoàn tất hồ sơ đi thi? Hehehe, phải ‘có chiêu’ chứ! Đi học phải có bầu có bạn, để làm gì: bấm giờ dùm! Lỡ cô giáo phát hiện được thì sao? Thì năn nỉ. Năn nỉ không được thì… thôi! Thành ra nhiều lúc cái thân đang lang thang trong shopping, hay đang đứng bán bánh mì Lee, nhưng cái tên lại nằm ở trong lớp! Nhưng muốn bấm giờ dùm thì cũng phải có nghệ thuật nghe! Không phải cứ cầm một lúc 2-3 cái thẻ rồi bấm lần lượt từng cái là xong đâu. ‘Bị bảo vệ bắt đó!’. Phải biết cách xếp thẻ, cầm thẻ…

Thứ hai là chuyện học. Đứa trước chỉ đứa sau. Đứa biết chỉ đứa không biết. Thế nào trong lớp cũng có những đứa đã từng làm nghề này ở VN, hoặc đã có theo học một vài khóa trước khi sang đây. Chú cô giáo thì gần như chỉ dạy lí thuyết thôi. Nhưng cái nghề này thì đứa nào khéo tay khéo chân một chút là làm được ráo trọi!

Vui nhất là chuyện thực hành trên tay chân để đem lên cho cô giáo chấm điểm. Đại loại là phải có đủ bao nhiêu bộ tay chân, bao nhiêu bộ móng bột, móng silk… thì mới đủ yêu cầu ‘tốt nghiệp’.

Cô yêu cầu là phải step-by-step, từng bước từng bước một cho đúng thao tác để đi thi (chứ không phải đi làm!). Ví dụ, trước hết phải ngâm tay chân trong nước xà phòng, rồi cắt, rồi dũa, rồi sủi, rồi cắt da, rồi bôi dầu, rồi mát-xa, rồi rửa lại, rồi sơn, rồi đi sát trùng dụng cụ. Lại có cả một bài về cách sát trùng dụng cụ…. Xong sau đó mới đem bàn tay, bàn chân người mẫu cùng bộ đồ nghề đã sát trùng xong lên chấm điểm.

Nhưng thường chỉ được 1, 2 lần thôi. Còn lại thì… ăn gian.

Bằng cách nào. Cũng lấy nước… để đó. Rồi… sơn. Rồi lấy chút dầu bôi vòng vòng tay chân để trông có vẻ mướt mướt. Rồi lấy hộp đồ nghề đến hơ dưới máy sấy cho nó nóng lên! Rồi đi chấm điểm!

Nhiều cô cắc cớ cầm lấy cái bàn chải giũ giũ xem có rơi ra giọt nước nào không và hỏi sao nó khô ran vậy? Ồ, tại vì em sấy nó kỹ lắm cô cho nên mới khô được như vậy!!!!

Cô giáo biết tụi học trò ăn gian không? Sao không biết! Nhưng đôi khi cũng… bỏ qua!

Còn móng bột thì thường làm trên những ngón tay giả. Có khi đứa này làm xong 10 móng bột, đem lên chấm điểm. Lát sau đứa kia ‘mượn’ đem lên chấm tiếp lấy điểm cho mình, và 10 cái móng đó qua tay nhiều đứa…

Thứ ba là chuyện đi thi. Lí thuyết và thực hành. Cái ‘thông manh’ của người VN thể hiện ở mọi lúc mọi nơi! Đi thi lấy cái license manicurist hay esthetician trong khi tụi Mỹ còn rớt lia lịa thì người Việt gần như đậu 100%. Tại sao? ‘Có bùa’ mà! Đứa thi trước về nhớ một vài câu chép lại, đứa sau 1 vài câu… thế là có trong tay cả một bộ đề!

….

Nhiều người VN vẫn nghĩ nghề làm móng tay móng chân là một nghề hạ cấp. Nhưng ở xứ Mỹ này đó lại là nghề dễ kiếm việc làm nhất. Và cũng từ cái móng tay móng chân đó mà nhiều người đã trở thành triệu phú, trở thành bác sĩ, luật sư. Cũng từ cái móng chân móng tay đó mà nhiều ông bố bà mẹ đã nuôi nấng cả một đám con ăn học thành người. Và cũng từ cái móng chân móng tay đó mà nhiều người đã cưu mang được biết bao người khác…

Vâng, rất nhiều ước mơ “Mỹ Quốc” đã khởi đầu từ trong cái lớp học nail đó!

À, cái bằng hành nghề nail và facial-waxing có có hình dạng như vậy nè!

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Entry for October 25, 2007 Lung tung...

Stress vì bà ‘Điên’.

Ngồi 8 với mấy chị học trong GWC, lại càng cảm thấy chán nản (feel depressed)

Thì ra không chỉ có một mình mình cảm thấy căng thẳng (feel tense), mà những người định cư chưa lâu tại miền đất này với những ước mơ ấp ủ đều cùng cảm thấy như vậy. Cũng như họ, đôi khi tự dưng cảm thấy đầu óc, tâm trạng hoàn toàn trống rỗng (kind of exhaused), không biết mình đang nghĩ gì, làm gì,… chỉ muốn đi ngủ!

Định không mở blog, không mở mail, không lang thang trên Internet một tuần (no blog, no mail, no Internet for one week) nhưng…

Nãy giờ đã giải thích xong cái blast của tui rồi đó! (Hehehe)

Nhưng rồi thì sao?

Nhận mail của thầy H., cô H.D., của học trò H., K., điện thoại với K.C…

Mỗi người đều chất chứa trong mình bao ưu tư, ẩn ức không phải lúc nào cũng dễ trải ra cho nhẹ lòng… Tìm được người để mình có thể bộc bạch là niềm hạnh phúc.

Mà lại càng cảm thấy yêu đời hơn khi cũng còn có nhiều người tìm đến mình để tìm một lời khuyên, một điều cảm thông, chia sẻ…

Okey, tất cả rồi sẽ qua!

Muốn về VN quá!

Saturday, October 20, 2007

Entry for October 20, 2007 Bệnh chê VN

Cái quái quỷ gì có dính tới 2 chữ VN đều bị chê hết! Họ chê mà cóc cần họ có hiểu nó là cái gì hay không!

Lạ lùng!

Hồi trước, lúc mới đến định cư ở đây, tui vẫn còn rất thắc mắc tại sao những người già ‘đi’ theo diện H.O hay những người vượt biên lại hận thù ‘cộng sản’ đến như vậy. Hơn 30 năm rồi còn gì. Tất cả đều đã là quá khứ…

Nhưng sau đó một thời gian, trải qua nhiều môi trường làm việc với những ‘chứng nhân lịch sử’, nghe họ kể lại những gì họ đã nếm trải, tui hoàn toàn có thể cảm thông. Không thể trách họ được. Đó là qui luật của cuộc sống. Cái giá mà họ và thân nhân họ phải trả cho những ‘sai lầm mang tính giai đoạn’ không gì có thể bù đắp thì làm sao họ có thể nguôi ngoai một mối hận… Nếu là tui, tui cũng sẽ như vậy thôi.

Nhưng những người mới rời khỏi VN trong vòng 4-5 năm trở lại đây mà nói cũng hận thù tận xương tủy thì quả là… có vấn đề! Họ không thuyết phục được tui.

Mà thêm nữa, những người hiện đang sống tại SG, HN, những thành phố lớn của VN, làm việc trong những công ty, cơ quan này nọ mà mở miệng ra cũng chê bai không ngớt thì lại càng quái đản hơn nữa!

Tui nghĩ VN không tiến được cũng bởi những người suốt ngày cứ khoái ngồi bươi móc đủ chuyện VN ra để chê bai, cứ hễ có dính líu đến VN là chê, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ, trong khi bản thân thì không làm nên trò trống gì ngoài cái miệng như cái ống tà la!

Tui đồng ý có những điều chưa đúng, chưa tốt, nhưng không phải tất tần tật đều bê bét.

Bản thân tui cũng là nạn nhân của ‘sai lầm lịch sử’ nè! Cô Bí Thư Quận Ủy nói với tui như vậy đó! Tui có chán nản không, sao không. Nếu không thì tui đâu hành xác mình đến đây làm gì!

Họ nói chuyện tham nhũng, chuyện ăn hối lộ, chuyện hạch sách cửa quyền, chuyện phẩm chất đạo đức… như một nhà bình luận chính hiệu, nhưng họ không nghĩ rằng họ chính là một tế bào trong cái ổ ung thư đó!

Tui có thể nói một cách thẳng thắn rằng: những chuyện mà họ đang ra sức chê bai đó đã là những cái gì gần như trở thành xương thành máu của người VN rồi và ai còn mang ít nhiều dòng máu con Rồng cháu Lạc thì đều như vậy cả!

Bạn đang nổi xung thiên lên với khẳng định đó của tui?

Ai cũng cho rằng trong số đó không có mình!

Ừ, thì thử coi sao:

Trong cơ quan bạn đang làm việc, lễ lạc, tết nhất bạn có hùn tiền quà cáp cho sếp không? Dám nói rằng không? Cho dù lòng bạn không muốn nhưng bạn cũng “Ai sao tui vậy”.

Thử nhìn lại đi: khách hàng này tặng quà cho bạn, khách hàng kia không, bạn phục vụ ai tốt hơn, ưu đãi ai hơn? Dám nói rằng bạn công bằng?

Bạn làm nhà báo, bạn đi lấy tin. Người ta đưa bao thư (đưa tất cả, không phải mình bạn), bạn trả lại? Dám nói rằng có?

Bạn nói tất cả những cái đó đều bình thường? Đúng, bình thường trong một xã hội mà hối lộ đã trở thành lề thói sinh hoạt, như người VN phải ăn cơm.

Bạn nói đó không phải là hối lộ? Không, đó là hành động của hối lộ ở từng mức độ, từng cấp bậc.

Bạn nói bạn không tham nhũng? Không, bạn đang tham nhũng ở mức độ ‘cò con’, bạn đang ở vị trí nào thì bạn tham nhũng và ăn hối lộ ở vị trí đó.

Người Việt ở Mỹ có vậy không? Sao không! Đã nói đó là máu của người Việt rồi mà!

Tại một trung tâm sinh hoạt của các ông già bà cả người Việt. Những người chịu trách nhiệm chăm sóc họ nhiều nhất hằng ngày thì sẽ là những người được ‘quà’ của họ ít nhất trong những dịp cần phải có ‘quà’ theo đúng phong tục VN!

Tại sao? Tại vì họ là tép riu. Còn ai được nhiều? Đương nhiên là sếp rồi! ‘Chi’ cho sếp nhiều để sếp chiếu cố tới họ. Đó có phải là biểu hiện của hối lộ? Dám nói là không?

Công bằng xã hội trong cộng đồng người Việt ở Mỹ đã còn chưa rạch ròi thì đừng nói đến công bằng xã hội ở VN.

Bởi vậy, những kẻ nào to mồm nhất nói về đấu tranh chống tham nhũng, hối lộ chính là những kẻ ăn hối lộ kinh tởm nhất.

Những kẻ nào sống ở VN mà to mồm nói về công bằng xã hội chính là những kẻ góp phần nhiều nhất làm lệch cán cân xã hội.

Tui là người bình thường trong một cuộc sống bình thường, nên tui nhìn và đánh giá mọi việc qua những biểu hiện hằng ngày.

Tui cảm kích những đứa học trò tui trong đêm Noel, trong khi bạn bè nô nức đi chơi thì các em lại gom góp những món quà nhỏ đạp xe len lỏi trong từng hang cùng ngõ hẻm để phân phát cho mấy đứa trẻ lang thang, sau đó mới đến lượt mình tham dự cuộc vui.

Tui cảm kích đồng nghiệp tui âm thầm móc tiền túi ra để đóng học phí cho mấy đứa học trò nghèo.

Họ không lớn lối nhưng tui biết họ là những người đang góp phần làm đẹp hơn cho đất nước, trong chừng mực mà họ có thể.

Tui nhớ trong một lần họp mặt, Giáo Sư Trần Bạch Đằng có kể một câu chuyện: có một người cựu chiến binh già, không có gia đình, ông chỉ có một bầy con nuôi 12 đứa. Chúng ở đâu ra? Ông lượm chúng ở những nơi mà người ta vứt bỏ. Và ông nuôi chúng, làm tất cả mọi việc để có tiền nuôi chúng. Vì sao? Tội nghiệp chúng. Không nuôi chúng thì bỏ chúng ở đâu…

Và Giáo Sư kết luận: ông không dám nhận mình là một con người cao cả trước người lính già đó. Ông thấy người lính già đó là một bằng chứng sống cho cái gọi là sự vĩ đại của con người.

Tóm lại, hãy nhìn lại bản thân mình trước khi mở miệng. Thay vì chê bai, thôi thì hãy góp sức mình bằng việc làm cụ thể thì hơn.

Friday, October 19, 2007

Entry for October 20, 2007 Nhung bai hat cua mot thoi...

Mắt Lệ Cho Người
Sáng tác: Từ Công Phụng - Thể hiện: Tuấn Ngọc


Vùng Trời Bình Yên
Sáng tác: Hữu Tâm - Thể hiện: Hồng Ngọc


Hoài Cảm
Sáng tác: Cung Tiến - Thể hiện: Tuấn Ngọc

Đây là một trong số những bài hát một thời tui rất thích…

Và chỉ nghe vào lúc khuya với một âm thanh mở vừa đủ

Entry for October 19, 2007 Đọc entry của Nguyên

Đọc entry của Nguyên, và cảm thấy muốn trò chuyện cùng em.

Không biết Nguyên có còn nhớ hồi năm Nguyên học lớp 10, có một lần 2 cô trò mình cùng ngồi nói chuyện với nhau trước phòng giáo viên, sau một buổi học không?

Khi đó cô đã rất có ấn tượng với những bài viết của em về những đề tập làm văn ‘không giống ai’ của cô (tụi em nhận xét về đề bài của cô như vậy mà!)

Em là nạn nhân của một bi kịch gia đình.

Hơn ai hết, em hiểu được điều đó.

Và không cần có người chỉ dạy, ngay từ nhỏ, em đã biết tìm cách để đương đầu với nó.

Em có cái mỏng manh trong tình cảm của một cô bé mới lớn, nhưng em cũng có cái gan góc đến ương bướng của một đứa con gái sớm nhận ra tình cảnh của mình.

Nhưng điều quan trọng hơn hết là em biết nghĩ em sẽ phải sống như thế nào cho ra ‘dáng một con người’

Sống như thế nào để gọi là tốt và như thế nào để gọi là xấu – những chuẩn mực đó chỉ mang tính tương đối.

Sống như thế nào để không trở nên chai lỳ trước mọi cảm xúc mới là điều đáng nói.

Cô vẫn còn nhớ em nói: nhiều khi em muốn được khóc như các bạn trước một điều xúc động nhưng sao em không thể khóc được!

Dẫu em hiểu rằng nước mắt có thể sẽ làm em vơi nhẹ đi những nỗi niềm nặng mang nhưng sao mắt em vẫn cứ ráo hoảnh!

Tự bao giờ mà em đã rèn được cho mình quyết tâm là không khóc, không bao giờ khóc!

Và dẫu rằng chỉ là những hư cấu trong các tác phẩm đầu tay, nhưng sao cứ bàng bạc trong đó những hạnh phúc không trọn vẹn, những đổ vỡ và chia ly, những oan nghiệt của cuộc đời…

Trước ngày cô ra đi, có một đứa học trò đã tặng cô bộ sách “Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi”. Không biết Nguyên đã đọc chưa?

Chúng ta nhìn về cuộc sống như thế nào thì gần như nó sẽ như thế ấy.

Một người trưởng thành vào đời và thành công từ một gia đình hạnh phúc thì đâu có gì đáng nói.

Vượt lên những tổn thương, những mất mát trong tình cảm để nhìn về cuộc sống bằng một tấm lòng rộng mở và một trái tim yêu đời, thì mới thành chuyện. Và Nguyên sẽ như vậy, đúng không?

Quanh em, vẫn còn rất nhiều người dành cho em ‘ánh nhìn cảm thông’ để em có thể tự tin ‘trèo lên và đi tiếp’ đó, Nguyên ạ!

Một ngày nào đó, cô mong sẽ nhận được message: Cô ơi, em đã có thể khóc như một người bình thường!

Thương nhiều,

Cô giáo của những ngày… rất xa

Entry for October 19, 2007

Còn Tuổi Nào Cho Em
Sáng tác: Trịnh Công Sơn - Thể hiện: Quang Dũng


Thursday, October 18, 2007

Entry for October 19, 2007 Tui đang bị ngộp thở!

Một ngày nào đó, lòng bạn mang đầy những nỗi niềm, không thể tâm sự cùng ai. Bạn trải lòng trên trang blog, mượn những ngụ ngôn để tự khuyên mình.

Trang blog được in ra.

Và bạn được ‘mời’ lên để giải thích tất cả cho ‘ra ngô ra khoai’ trước một ‘hội đồng những người già dặn kinh nghiệm’ ‘những nỗi niềm’ của bạn, tại sao bạn lại viết những ngụ ngôn như vậy, liệu có ẩn chứa điều gì chăng? Hay là bạn đang muốn ám chỉ ai?....

Bạn cảm thấy như thế nào?

Tui thì cảm thấy mình đang bị ngộp thở!

Tuesday, October 16, 2007

Entry for October 16, 2007 Từ ‘sự kiện’ HTL, tui ngẫm nghĩ…

- Trước hết nghĩ về tình yêu.

‘Con tim có những lý lẽ mà lý trí không thể nào giải thích được’.

Tui nghĩ tình yêu là một cái gì đó rất tự nhiên của con người. Nó đến rồi đi hay còn lại mãi mãi, không ai có thể nói trước được.

Tui không tin những người tuyên bố rằng họ chưa yêu là bởi vì họ ‘còn chưa đến tuổi’, còn bận chuyện học hành, sự nghiệp,… Chẳng qua là vì họ chưa tìm được sự rung động đích thực của mình mà thôi.

Với tui, tình yêu không có chỗ cho sự tính toán, cân đong đo đếm, và càng không có chỗ cho sự hận thù. Tui không thích nghe những người chia tay nhau và nói xấu về nhau.

Cũng như bạn Nhung và nhiều người, tui nghĩ tình yêu không có lỗi. Khi yêu nhau người ta có thể vô tình gây ra những ‘lầm lỗi’. Nhưng trong muôn vàn lầm lỗi thì lỗi lầm trong tình yêu nên đáng tha thứ nhất, đặc biệt là với người trẻ!

Mà ngay cả với người đã có gia đình rồi thì… Tui vẫn rất thích bài thơ “Những phút xao lòng” mà Hoàng Mai đã đọc cho cả tổ Văn nghe trong một lần liên hoan

“Ai cũng có những phút xao lòng

… Đừng trách chi những phút xao lòng”

Vâng, tui tin rằng ai cũng có ‘những phút xao lòng’ nhưng điều quan trọng là họ biết kiềm chế mình và biết dừng lại đúng lúc!

- Kế đến nghĩ về sự ‘bệnh hoạn’ của con người

Có 2 câu chuyện tui vẫn thường đem ra để làm ‘bài học cảnh giác’ cho học trò mình:

* Câu chuyện thứ nhất: một đôi học sinh ở 1 trường DL khá nổi tiếng ở SG yêu nhau, và ‘vượt quá giới hạn’ của 1 tình yêu trong sáng. Trong những lần ‘chứng tỏ tình yêu’, cậu con trai đã chụp lại 1 số hình ảnh bằng ĐTDĐ (cũng lại là điện thoại!). Sau đó thì chia tay. Và trong 1 lần cao hứng muốn chứng tỏ thành tích của mình, cậu ta đã khoe những hình ảnh đó với đám bạn cùng lớp. Tin truyền tin… Cô bé không chịu nổi… bỏ học trở về nhà.

* Câu chuyện thứ hai có lẽ nhiều người cũng biết, đó là những đoạn phim quay lén về những cảnh tình tự của những cô cậu học trò (mà trên áo còn đeo phù hiệu rất rõ tên trường) ở một quán ‘cà phê đèn mờ’ ở Thanh Đa. Đoạn phim đó được sang băng và bán!

Tui không cảm thấy giận những ‘nhân vật chính’ trong 2 câu chuyện đó, mà chỉ cảm thấy thương cho các em thật nhiều trong những lúc không kiềm chế được mình mà vô tình trở thành những nạn nhân…

Điều tui cảm thấy căm phẫn chính là những kẻ đã phổ biến những hình ảnh đó và những kẻ cố tìm mua, tìm xem để rồi bình phẩm… Kinh tởm không thể chịu được.

Trong trường hợp của TL, tui nghĩ cũng vậy. Em cũng chỉ là một nạn nhân của một sự tò mò man rợ nhất của con người: luôn muốn biết người ta (đặc biệt là những người nổi tiếng) tình tự ra sao! Và vì em nổi tiếng nên cái giá mà em phải trả cũng tương xứng như thế!

- Suy nghĩ để… tự khuyên mình

Người ta có thể nói thao thao bất tuyệt về những chuyện vá biển lấp trời, về thế giới quan, nhân sinh quan, về những ông này bà nọ nên làm thế nào cho dân giàu nước mạnh, hay gần gũi hơn, người ta có thể nói có thể bình luận tại sao anh này không nên làm thế này, chị kia nên làm thế kia… tất cả đều được nói rất dễ dàng, rất trơn tru.

Và nữa người ta lại có thể phân tích mổ xẻ lỗi lầm của người khác thật rõ ràng, thật hợp , thật…

Nhưng

Sao người ta lại khó nói với nhau những lời tha thứ thật lòng?

Vâng, có thể vì ai đó đã làm cho bạn thất vọng, làm cho bạn tổn thương, nhưng liệu có cần ‘ăn miếng trả miếng’ không?

Con người không ai hoàn hảo.

Nhiều khi chỉ một cái nhìn cảm thông cũng đã hơn ngàn lời an ủi rỗng toác.

Và nhiều khi chỉ cần có vậy, từ dưới vực sâu, người ta đã cảm thấy có đủ tự tin để trèo lên và đi tiếp…

Friday, October 12, 2007

Entry for October 13, 2007 Sometimes...




‘Có những lúc, tôi bật nick chat lên, chẳng để làm gì, chỉ đơn giản là ngắm nhìn những cái nick bật sáng.

- Nơi đó, những người bạn của tôi đang online, có thể, ai cũng đang bận làm việc của mình, đang say sưa một trò chơi, đang chìm đắm trong một điệu nhạc, hay đang gửi đi những lời chú tốt đẹp nhất, thậm chí có thể đang trút nỗi niềm đầy vơi với một ai đó.

Chỉ như vậy nhưng tôi lại cảm thấy rất vui.

Bởi vì, tôi biết họ vẫn khoẻ mạnh, vẫn đang sống để yêu thương và chia sẻ.

Đó là ý nghĩa của cuộc sống - một điều hết sức đơn giản mà đôi khi mình lại không bao giờ nghĩ đến.’

Wednesday, October 10, 2007

Entry for October 11, 2007 Những khúc quanh...

Cho đến giờ phút này, bạn đã có bao nhiêu quyết định được coi là ‘bước ngoặt’ trong cuộc đời mình?

Cô giáo cho 1 topic viết về ‘An important decision of your life’. Tôi suy nghĩ xem mình nên chọn quyết định nào. Và nhân đó cũng ‘rà soát’ lại những ‘khúc quanh’ của chính mình.

- Quyết định quan trọng đầu tiên: thi vào lớp chuyên Văn trường LQÐ.

Ðó là năm tôi 15 tuổi, chuẩn bị vào cấp 3. Khi ấy, từ lớp 9 lên lớp 10 phải trải qua 2 kì thi: 1 kì thi tốt nghiệp và 1 kì thi chuyển cấp. Nếu TN đạt loại giỏi thì đưọc miễn kì thi chuyển cấp. Tôi được miễn.

Vào thời điểm đó, học sinh phải học theo tuyến ố nghĩa là hộ khẩu ở đâu thì học ở đó, và Sài Gòn chưa có hẳn trường chuyên dành cho HS giỏi như LHP, hay TÐN như bây giờ, mà chỉ có như vầy: LQÐ có chuyên Văn, BTX có chuyên Lý, LHP có chuyên Toán, và muốn được vào những lớp chuyên đó thì phải tham dự 1 kỳ thi.

Tui thi và tui đậu.

Khi tui báo tin cho má tui biết, má tui nói nghĩ sao mà đi học xa như vậy, nắng noi, xe cộ, trong khi trường MÐC thì gần nhà hơn (theo đúng tuyến), mà nhiều thầy cô, bạn bè đã biết tui (tui nổi tiếng từ nhỏ mà! Heheheh)... Tui nói: ba má đã biết con đi thi thì phải cho con đi học chứ! Má tui nói lẫy: Thấy sao được thì làm! Vậy là tui làm: lên trường MÐC rút học bạ. Khi tui về đến nhà, một bầu không khí thật là căng thẳng! Tui ‘Thưa ba má con mới về’mà chẳng ai thèm nhìn tui. Lát sau, anh Lộc (anh lớn của tui) khều tui lên trên gác và ngồi nói là tui không nên như vậy, như vậy...

Thế là tui nước mắt ngắn dài đem học bạ xin nộp trở lại trường MÐC!

Quyết định ‘lớn’ đầu tiên không thành, nhưng cũng vì ‘trụ’ lại MĐC mà tui đã tạo được một số ‘dấu ấn’ cho mình: 1 người được nhiều người biết đến! (hehehehe, xấu hay tốt thì… không biết!)

- Quyết định thứ 2: thi vào khoa Văn Đại Học Sư Phạm và Đại Học Tổng Hợp

Nếu tui nhớ không lầm thì đây là năm đầu tiên học sinh được quyền dự thi vào 2 trường ĐH (đợt 1 và đợt 2) cho nên tui đăng kí cả 2, cùng khối C.

Tui cũng không biết tại sao ngay từ nhỏ tui đã nghĩ lớn lên mình sẽ làm cô giáo, chứ không phải là 1 kỹ sư hay bác sĩ gì cả, mặc dù trong gia đình tui không có ai là giáo viên, và tui cũng không ‘thần tượng’ bất cứ thầy cô nào (đương nhiên là có thầy cô để mình thương mến, như cô Hoàng Dung đó)

Trong khi Anh Tuấn, Ý Nhi, Như Hà, Minh Hạnh, Tuấn Anh,… học thêm Toán-Lí-Hóa-Sinh để thi vào ĐH Y Khoa, ĐH Bách Khoa (nhờ vậy mà giờ tui có nhiều bạn làm bác sĩ ở các bệnh viện lớn! heheh) thì tui lui thui ở nhà tự học Văn-Sử-Địa chờ ngày ứng thí.

Rồi tui thi, và tui đủ điểm để nhận học bổng toàn phần ở cả 2 trường! (tui còn nhớ học bổng toàn phần tức là không phải đóng học phí và mỗi tháng được lãnh thêm 1 số tiền có thể đủ để ăn trưa cho cả tháng. Không biết bạn Liên, bạn Yến còn nhớ những buổi trưa lê la ở các quán cơm bình dân gần trường ĐHSP và ĐHTH không?)

Năm đó cả trường MĐC chỉ có tui vào ĐHSP (1990)! Cũng cần phải thêm rằng ở những năm đó thi ĐH mà đậu ngay năm đầu tiên là 1 niềm hãnh diện!

Bước ngoặt lớn đầu tiên khi bước vào tuổi 18 là như vậy.

Tốt đẹp, suông sẻ… đúng 1 năm!

- Quyết định thứ 3: ở lại VN, lấy chồng!

Nếu ai đó nói, có một bài học mà học hoài vẫn không sao hiểu được, thì đó chính là bài học về chữ “Ngờ”!

Năm học ĐH đầu tiên của tui cũng khá bình thường.

Đến năm thứ 2, gia đình tui bắt đầu rục rịch chuyện ‘đi Mỹ’.

Tui lại trở thành ‘tâm điểm’ cho gia đình tui, vì khi ấy tui ‘đã yêu’ và tui bộc lộ ý định không muốn ‘đi Mỹ’ cùng gia đình. (Tội nghiệp anh Hiếu trở thành nơi trút giận của ba má tui!)

Có thể nói cho đến ngày hôm nay thì những năm 92-93 là những năm ‘khủng khiếp’ nhất mà tui phải trải qua (và bây giờ tui hiểu, có lẽ ba má tui khi ấy cũng không cảm thấy ‘dễ chịu’ gì hơn tui khi phải chịu đựng 1 đứa con ‘ương bướng’ đến như vậy)

Rồi sau đó thì tui cũng đi phỏng vấn, đi khám sức khỏe, và tui cũng đã có tên trong chuyến bay đến Mỹ ngày 19/7/1993!

Thời gian đó… không biết phải nói như thế nào. Có lẽ những bạn bè ở trường ĐH và nhóm bạn thân ở cấp 3 là hiểu rõ nhất!

…Sau cùng, bằng tất cả can đảm, tui nói với ba má tui lần cuối cùng là tui không muốn ‘đi’!

Những ai đã làm cha, làm mẹ thì có thể hiểu được tâm trạng của cả tui và ba má tui khi đó như thế nào…

Đến bây giờ tui vẫn nhớ gương mặt đẫm nước mắt của má tui, của 2 đứa em gái tui, rồi từng hành động cử chỉ của ba tui trở về từ Sở Ngoại Vụ để hỏi thủ tục cho tui ‘được ở lại’… Không hề có 1 lời quở trách! Rất nhẹ nhàng, nhưng sao tui cảm thấy đau buốt…

Tui được ở lại VN với điều kiện: phải lập gia đình trước ngày ba má và các anh em lên máy bay.

Tui có thời gian khoảng hơn 1tháng rưỡi để thu xếp mọi chuyện.

Và tui lấy chồng khi đang học ĐH năm thứ 3!

- Quyết định thứ 4: đi Mỹ!

Cũng lại là 1 quyết định làm ‘chấn động’ mọi người!

Bất ngờ với tất cả, gia đình, bạn bè, Sở, Quận và với cả chính tui!

Nếu quyết định thứ 3 tui có 7 tuần để thực hiện, thì ở quyết định thứ 4 này, 3 tháng là thời gian tui đắn đo, suy nghĩ nên hay không nên xếp lại tất cả những vui buồn của cuộc đời đi dạy và thuyết phục ông xã đồng ý ra đi!

........

Giờ đây ngồi ngẫm nghĩ lại, tui thấy hình như mình ‘ác quá’. Chỉ trừ quyết định thứ 2 là không làm tổn thương ai, còn lại thì…

Tui nghĩ mỗi quyết định, mỗi sự chọn lựa, bao giờ cũng có cái giá của nó. Điều quan trọng là cái giá mình đã trả có xứng đáng hay không để không bao giờ phải nói 2 tiếng ‘ân hận’ trong cuộc đời…

Saturday, October 6, 2007

Entry for October 07, 2007 Nghĩ sao...

Số là tui có một thằng bạn người Mỹ làm nghề thầy giáo dạy tiểu học. Thoạt đầu thì con trai nó là bạn thân của con trai tui, sau đó thì nó trở thành tutor dạy Anh văn cho tôi, và rồi nó trở thành đứa bạn mới đầu tiên của tui trên đất Mỹ này.

Lần đầu tiên nó chở con nó đến nhà tui chơi là hôm Giao Thừa Tết năm ngoái. Qua nói chuyện, tui biết là ‘single dad’, và má của con trai nó là Chinese.

Ít tháng sau, nó cho tui biết là nó đã có ‘girlfriend’người Korean (sống ở Mỹ được hơn 8 năm). Cô này là ‘single mom’ và cha của 2 đứa con cô ta cũng là Korean (nhưng lớn lên ở Mỹ).

Nó có vẻ rất hạnh phúc với tình yêu mới. Khi nó mua nhẫn đính hôn với cô Korean này, nó đã có nói tui nhớ sắp xếp đi đám cưới nó vào cuối năm nay.

Cha mẹ cô nàng cũng từ Korea bay qua để coi mắt ‘thằng rể’ Mỹ. Má nó từ New Jersy cũng về Cali để coi mặt nàng dâu...

Nó cũng đã thuê 1 apartment khác rộng rãi hơn để có thể đủ chỗ cho 5 người (2 cha con nó và 3 mẹ con của fiancee nó)...

Vào năm học mới, nó lu bu chuyện trường, tui lu bu chuyện học. Cách đây 2 tuần, tui chợt nhớ ra mình còn có 1 thằng bạn... Thế là đang lúc học bài giữa đêm hôm khuya khoắc, tui gõ mail cho nó vài chữ, hỏi thăm nó lẫn ‘người Korean của nó’.

Ngày hôm sau tui nhận được mail trả lời: nó và nàng đã chia tay!

Tui bất ngờ. Tội nghiệp cho thằng bạn tui, tui bèn mời nó cuối tuần đến nhà ‘tao cook cái gì cho mày ăn’.

Với vẻ mặt buồn so và hình hài ‘lose 10 pounds’, nó nói chẳng qua tại vì thằng chồng cũ của fiancee nó ‘mean’ quá!

Thằng đó gọi điện cho police nói nó ‘touch’ thằng con trai của nàng Korean. Sau đó nó tiếp tục gọi điện lên trường thằng bạn tui và cũng ‘tố cáo’ như vậy.

Vì là 1 thầy giáo nên nó không thể để có những vấn đề như vậy xảy ra, hơn nữa nó không muốn lỡ có chuyện gì thì nó sẽ bị mất quyền chăm sóc con trai nó...

Và như vậy, tụi nó đành ‘sugar you, you go; sugar me, me go’!

Tui cố hỏi: hay là chồng cũ của nàng Korean muốn quay trở lại?

Nó nói: hắn đã có 1 người phụ nữ khác sống chung, chẳng qua tại vì “he is really, really mean.’

Tui chỉ biết nhìn nó đầy cảm thông và thốt lên “Oh, man’ (chứ có biết nói gì nữa đâu mà nói!)

...

Tui ngẫm nghĩ: đúng là chuyện tình yêu sao mà phức tạp!

Và xưa nay chỉ nghe chuyện yêu, chuyện ghen của người Việt Nam thôi, giờ mới biết thêm: Mỹ có cũng yêu và ghen ‘điên điên khùng khùng’ như mình!

Entry for October 07, 2007 Ðôi khi, từ những điều rất nhỏ...

Bạn sẽ cảm giác như thế nào khi bất chợt biết rằng bên cạnh những người thương yêu hằng ngày của bạn, còn có một ai đó cũng đang nghĩ về bạn, chia sẻ, cảm thông với những nỗi niềm của bạn...?

Hạnh phúc - vâng, không gì cảm thấy hạnh phúc hơn khi biết rằng trong cuộc đời này mình không bao giờ là kẻ cô đơn.

Chỉ dòng chữ “Viết cho Lan” đã có thể hóa giải hết mọi nỗi niềm mà mình đang có.

Chỉ một câu “Hãy đưa tay cho em...” đã có thể tiếp thêm cho mình biết bao nghị lực.

Tôi sẽ không bao giờ, hay nói đúng hơn là không được phép cho mình bỏ cuộc, bởi những tình cảm mà mọi người đã dành cho tôi xưa nay.

Và câu nói “Nghỉ ngơi đi, để mọi việc anh làm...” và khi con chị nói với thằng em “Bi, đừng làm ồn, mẹ đã mệt lắm rồi” đã cho tôi biết tôi đang sống giữa vô vàn yêu thương của mọi người.

Còn đòi hỏi gì thêm nữa...


Entry for October 05, 2007 Viet cho Lan

Ua, đoc entry cua Lan, tu dưng nho lai nhung ngay thang dau tien cua Chau o My . Chau noi roi : Lan dang bi cai binh cua mot ke xa VN, co don lac long o cai xu nay . Binh nan y. Không chữa đươc đau . Càng gia binh cang năng. Ve vn uong cafe thi bơt đuoc chut xui .

Va nua , Lan con them mot cai binh la " khong biet minh hoc " nua " de lam gi ".

Ua , Lan oi. Lan suong hon Chau nhieu lam. Vi xung quanh Lan la mot cong dong cua nguoi Viet nam . Sông o duoi do , khong khac o Sai gon la may , co khi con "much better than " o VN nua . Chau toan o nhung cho khong he co mot bong dang nguoi Viet nam.

Lan co chong, con ( biet noi tieng Viet ranh nè), co nhà, co job ( Chau van con lông bong o apartment va ...chua co viec lam ). Cai suong nhat la Lan co anh em , ba con , ba ma ben canh. Suong lam do . O cai xu my nay , may cai đo la cua qui hiem ma Chau ko có.

Nhung Lan di lam cuc qua , lai phai nuoi con, cham soc chong , tra tien nha , roi phai lan lon them 15 units voi mot ba co Dien nua, toi toi vua hoc bai , vua chăm con ngu, vua nấu cơm cho chồng bới ăn đi làm ( vu nay thi Chau sương hơn Lan, ông xã Chau tư nau an )
...... Lan khong noi ra, nhung Chau biet la se co nhung dem Lan nam khoc tham thi , dấu chong , dấu con. Vi cam thay minh bat luc truoc cai thoi khoa bieu tu sang den toi .

Mà ra đuong , noi tieng anh van khong ra gi . Va khong biet la chung nao minh noi thi tui my moi hieu, chung nao tui no noi thi minh moi nghe duoc. Va so nhat la PHAI noi chuyen trong dien thoai vi minh chang hieu coc kho gi het . So . So . va So . Chi vi minh khong hieu . ( hy vong Chau đoán sai hén).

Sống ở Mỹ, Chau không so that nghiep, khong so doi, khong so khong co nhà o. Mà chi so nguoi ta noi , minh khong hieu , khong co thông tin thoi .

Chau song o My hon 9 nam roi .Di hoc duoc hon 7 nam, khong nghi. Nhung den bay gio Chau van con cai cam giac sợ haĩ đó.

Nhung dieu do cung de khac phuc. Phai hoc thoi .

Đi hoc. Tương dễ mà khó nhưng ăn thit ...chó.

Dau tat mat toi let đit đi hoc. Đoc het mot cuon sach giao khoa , nhin chữ nghia nhu mot đám rưng . Thuc trang mot dem doc sach. Ma không hieu dek gi het . Vua đoc tieng mỹ, vua dò tư điển Tieng Viet . Met qua, cưc qua . Bo quach cho xong. Đi ngu thoi . phai không Lan?.

Nhung cang di hoc, Chau cang co tu tin cua mot ke di hoc , đe luc nguoi ta noi minh khong hieu thi co cai gan de hoi:" pardon me? " " I do not understand, can you speak again ". Hoi lai mot cach rat ...tu tin. de nguoi kia phai back down , noi cham lai hoac kiem cach giai thich cho minh hieu . Tui My no nể nhung kẻ như vay đó Lan. Lam đuoc nhu vay , không de chut nao . Bay gio , co luc Chau lam duoc, co luc ....không .

Quen cai thoi im lăng roi mà.

Dao nay Chau di hoc master va phai di day hoc . Thi Chau lỳ lắm roi . Ke me no. Ke me cai von tieng anh Viet nam cua minh . Tui no biet minh khong phai ban xứ. Thi minh noi no hieu la ....may mắn cho no lam roi .

Minh noi no khong hieu thi no cu phai gia bo ...gat gu . vi Chau se cham diem cuoi khoa ma . Hahahha. Hoac no se hoi lai.

Nhung neu no khong hieu, chut xui Chau di kiem tra lai , thay tui no lam sai la biet la no khong hieu . Thi minh kiem cach khac giang cho no hieu .

Nó hoi minh , minh khong tra loi duoc. Thi cu lỳ ra đứng giua lop hoi nhung đua khac. Se co dua ...muon lay lòng minh mà tra loi ...hộ minh . Roi minh còn đuoc cai thế là ...khen no gioi nua .

Lan cu vung tin di hoc di . Nghi lam....an tro cap cung duoc. Nhung dung bo hoc. Càng hoc, Lan cang lỳ ra.( which is a go0d thing ). Cu nghi minh di hoc cho con, de sau nay minh noi no hieu. Cha me con cai đỡ co don lac long vi bat dong ngon ngu .vay là Lan se bot met .

Thuong Lan va thuong Chau nhieu nhieu .

Thursday, October 4, 2007

Entry for October 03, 2007 Rung động và Yêu




Nhớ hồi trước tui có nói với học trò: đến năm 18-20 tuổi mà cảm thấy mình vẫn chưa 1 lần rung động trước một người khác phái thì là... không bình thường!

Tụi học trò nhao nhao: Sao kỳ vậy cô? Nhiều người đâu có người yêu ở tuổi đó!

Oh, tui nói là 'rung động' chứ có nói là 'yêu' đâu...

Đến hôm nay, lứa học trò nhỏ nhất của tôi cũng đã bước chân vào trường đại học, lứa học trò lớn nhất thì đã 30, nhiều đứa cũng 'tay bế tay bồng'. Không biết nhớ lại lời cô Lan ngày xưa, tụi nó cảm thấy thế nào...

Với tôi, rung động hay yêu là một thứ tình cảm rất tự nhiên của con người, và không thể định ra rõ ràng nên rung động hay yêu ở tuổi nào và yêu như thế nào.

Chắc mọi người có biết câu thơ của Xuân Diệu:

"Tôi đã yêu từ khi chưa có tuổi

Lúc chưa sinh, vơ vẩn giữa dòng đời"

Vì được mệnh danh là "ông hoàng của thơ tình yêu" nên Xuân Diệu yêu từ khi còn ở bên "Tây Tạng"!

Tôi thì bắt đầu cảm thấy mến 1 người bạn trai cùng lớp từ khi học lớp... 7, tức khoảng 12-13 tuổi gì đó (Hehehe, chuyện bây giờ mới kể). Vậy mà cũng còn trễ hơn 'ông xã' tôi khi mới học lớp 1 đã biết 'ga lăng' với bạn gái rồi: đi học về trời mưa biết xách cặp, xách dép dùm bạn gái!

Cách thể hiện tình cảm hay cách yêu mỗi người cũng khác.

Tui nhớ lên cấp 3, tui học MĐC, 'người mà tui mến' thì lại học ở LHP, tui học chiều, bạn ấy học sáng. Nhưng buổi trưa tui chạy xe đến trường cũng là lúc bạn về ngang trường tui. Vậy là tui đến trường và chờ bạn chạy ngang chỉ để... cười hoặc nhìn cái thôi là đủ!

Nhà tui ở Xa Cảng. Từ trường MĐC về nhà chỉ cần chạy thẳng trên đường Hùng Vương là được nhưng tui lại hay mượn cớ muốn đi đường Hậu Giang cho ít xe, nhưng thật ra là để đánh một vòng qua đường Nguyễn Văn Luông - ngang qua nhà bạn ấy, biết đâu sẽ gặp (?!)

Và tất cả cũng chỉ có vậy! Đó là rung động đầu đời của tôi. (Mặc dù nó đeo đẳng cho tới lúc tui lấy chồng)

Khi tôi vào đại học, người bạn đầu tiên của tui là Kim Liên - nữ, chứ không phải nam (hiện giờ bạn đang dạy trường Gia Định). Vì là khoa Văn nên con trai chỉ có chưa tới 10 người. Tui cũng chẳng quan tâm tới chuyện đó. Nhưng đến giờ học tiếng Nga, cũng những câu chào làm quen, giới thiệu tên... thì bỗng 1 tên con trai được cô giáo gọi đứng dậy nói: Đây là Lan, bạn tôi ( bằng tiếng Nga).

Khi ấy tui nói thầm trong bụng: Quái, sao hắn biết tên mình?

Tui hỏi Liên, Liên nói: Ai biết đâu!

Vài ngày sau, trong giờ ra chơi, tên con trai đó bỗng gọi tui ra cửa sau lớp và cho tui mấy cục kẹo! Ok, cho thì ăn!

Tui trở vào lớp, Liên hỏi: Kẹo ở đâu? - Hùng cho. (khi đó tui đã biết tên hắn rồi)

Liên chạy đi tìm Hùng: Sao cho Lan kẹo, không cho Liên? - Hết rồi!

Tui và Liên vẫn 'vô tư' như thế.

Cho đến một buổi tối cắm trại trong trường đại học (năm thứ nhất). Hùng xách cây đàn ghi-ta và nói với tui: Ra đây hát cho nghe! Ok, hát thì nghe. Tui ra ngoài chỗ đống lửa ngồi nghe hắn hát...

Đến gần cuối năm học thứ hai (khi ấy tui đã có người yêu rồi), một buổi chiều ngồi học trên giảng đường B (bên ĐH vạn Hạnh), ngoài tui có còn có một vài bạn nữa mà tui không nhớ rõ, ngồi kêu Hùng coi bói chỉ tay (cái trò này tui rất mê, mặc dù chỉ nghe cho sướng lỗ tai thôi). Hắn nói tui cái gì gì đó, tui quên mất rồi. Nhưng sau cùng hắn nói là hồi trước hắn 'để ý' tui và tất cả những gì tui kể ở trên là đều do hắn kể lại chứ thực ra lúc ấy tui có nhớ quái gì đâu!

Tui kêu lên: Oh, sao lúc đó không nói? Hắn nói tưởng biểu lộ như vậy là tui hiểu rồi! Oh, man! Lúc đó 2 đứa cũng chỉ cười vui... (và sau này, hắn là bạn nhậu của ông xã tui!)

Sau ngẫm nghĩ lại thấy tức cười. Người mà mình 'rung động' thì chẳng 'động'. Người phát tín hiệu với mình thì mình lại chẳng bắt được. Còn gã hiện giờ thì chẳng mong chẳng đợi, bỗng đâu lù lù xuất hiện và... tồn tại mãi đến hôm nay.

Đem 'chuyện tình tự kể' ra đây là bởi vì tui đã nhận được rất nhiều mail của học trò tâm sự về những 'cảm xúc không thể lý giải được bằng lý trí'. Tui chia sẻ với học trò nhưng không biết suy nghĩ của mình có đúng hay không.

Hình như có ai đó nói: cho dù có đau khổ trong tình yêu nhưng cảm nhận được sự rung động và được yêu hay yêu thì cũng hạnh phúc hơn nhiều những ai chưa từng biết đến cảm xúc đó.

Thôi thì giờ đây mỗi người cùng kể một chút gì đó để... ai muốn hiểu sao hiểu!