Thursday, November 8, 2007

Entry for November 08, 2007 Thực tập sư phạm




Giáo viên và giáo sinh

Hôm nay lớp Writing của tui có một giáo sinh thực tập!

Thực ra thì cô giáo sinh này đã xuất hiện cả 3 tuần nay rồi nhưng hôm nay mới đứng lớp lần đầu.

Nhìn cô giáo sinh trẻ măng có những lúc lúng túng, mất bình tĩnh, lại cảm thấy nhớ lại hồi tui đi thực tập, và nhớ luôn cả những giáo sinh mà tui hướng dẫn.

Ai đã qua trường ĐHSP đều không thể nào quên được thời gian ngay sau Tết Nguyên Đán của năm học thứ 4: Đi thực tập sư phạm ở các trường phổ thông.

Trước khi nghỉ Tết, tui bốc thăm đi thực tập trúng trường Lê Quí Đôn (cùng với Đức, Sương và Phượng ‘Kỳ Đồng’).

Tui còn nhớ người hướng dẫn tui là cô Thủy (cô đã nghỉ dạy từ lúc cô Trần Thanh Vân lên làm HT. LQĐ), và tui nhận dạy giáo án lớp 11.

Tuần đầu là kiến tập (xem thầy cô hướng dẫn dạy), và chuẩn bị giáo án. Tuần thứ 2 bắt đầu đứng lớp, và bài giảng văn đầu tiên của tui sẽ là bài thơ “Tống biệt hành’ của Thâm Tâm.

Bài thơ đó quá hay, và tui soạn giáo án cũng… quá hay cho nên cô Thủy không… duyệt giáo án! Chả hiểu! Cô cứ nói là soạn như vậy thì làm sao mà dạy!

Thế là tuần thứ 2 trong khi Đức, Sương và Phượng đều đã lên lớp với giáo viên của mình, còn tui thì vẫn chưa được thông qua bài giảng.

Tui soạn đến lần thứ ba, và tui lấy hết can đảm… năn nỉ cô cho lên lớp. Có lẽ phần vì cũng đã trễ hơn người khác, phần thì chắc cô nghĩ thôi kệ được không được tính sao, nên cô đồng ý.

Bài giảng đã thuộc lòng như cháo: từng câu, từng chữ, chỗ nào viết lên bảng, chỗ nào dừng lại đặt câu hỏi, hỏi cái gì, cách tính thời gian sao cho không cháy giáo án mà cũng không ướt giáo án (còn nguy hơn là cháy!)… Vậy mà đến giờ lên lớp, đứng trước cả một đám học trò cùng một số giáo viên Văn của LQĐ, tui cũng tim đập thình thịch, tay mướt mồ hôi… May mà tui được cái giọng ‘trời cho’ nên đám học sinh bên dưới không phải ngáp vắn ngáp dài!

Sau giờ giảng đầu tiên, cô Thủy đã có vẻ rất yên tâm. Thế là những giáo án sau đó đều lướt qua khá nhẹ nhàng – nhẹ nhàng ở khâu duyệt thôi, chứ mỗi giờ đứng lớp là lại cứ như ‘chân yếu mắt mờ tay run’!

Học trò hình như cũng hiểu tâm trạng của giáo sinh thực tập nên cũng rất ủng hộ cô giáo sinh trong việc ‘xây dựng tiết học’. Cũng rủ cô đi xuống căn tin ăn chè, cũng kéo đến nhà cô chơi (lúc đó tui còn ở bên Tân Bình). Nói chung là một khởi đầu tốt đẹp cho nghề dạy học mà tui đã đeo đuổi…

Có một chuyện hồi đi thực tập mà đến giờ mỗi lần nhắc lại là tui không sao nín cười được (mà người cười nhiều nhất là ông xã tui!). Số là hôm đó tui ngồi bên dưới để xem cô Thủy dạy bài “Số Đỏ” của nhà văn Vũ Trọng Phụng. Thường thì người dự giờ sẽ ngồi ở dãy bàn cuối cùng. Hôm đó tui và Sương vào thì 2 đứa con trai ngồi bàn cuối nói: nhường ‘cô’ ngồi bàn trên. Nhường thì ngồi.

Trong lúc nghe cô Thủy giảng bài, đồng thời tui cũng nghe luôn tiếng 2 đứa đó thì thầm phía sau: Đố mày cô này (chắc là tui) bao nhiêu ký? – Khoảng 40 – Cô này mà 40? – Tao chưa tính 2 cái chân!!!!

Trời ạ! Miễn bình luận.

Khi tui về kể lại, nhiều người cười và hỏi tui có nói gì với tụi nó không – Nói gì, giả điếc luôn chứ sao! Tại vì mình ‘tròn’ thiệt chứ bộ!

…..

Rồi sau này đến lượt tui làm giáo viên hướng dẫn.

Cũng phải năn nỉ lắm cô Dung và thầy A mới cho!

Bởi vì thường thì hướng dẫn chuyên môn sẽ hướng dẫn luôn công tác chủ nhiệm, mà tui thì lại chẳng làm chủ nhiệm bao giờ, hơn nữa khi đó tui chỉ dạy 12 thì làm sao có sinh viên thực tập được.

Nhìn bạn bè, thầy cô mỗi lần lên lớp có giáo sinh ‘lẽo đẽo’ theo sau thấy mà ‘ganh tị’! Nghe mọi người nói hướng dẫn giáo sinh cực, tui nghĩ thầm: Cực quái gì! Sướng muốn chết, ít nhất là được nghỉ xả hơi 5-6 tuần, đã có người dạy thay, chấm bài thay!

Cũng may, 3 năm sau cùng tui ‘lãnh’ lớp 10 chuyên. Heheheh. Cơ hội đã đến! Nhưng cả 3 sinh viên tui hướng dẫn ở 3 năm đó đều là sinh viên ‘đặc biệt’. Sinh viên đặc biệt theo giáo viên đặc biệt dạy những lớp đặc biệt! Quá hay!

Tui nhớ khi đó tui còn khoe với mọi người: năm nay tui cũng có giáo sinh để hướng dẫn nè! Hhehehe

Đúng là cũng có người dạy thay một số giờ, cũng có người chấm dùm 1 bài viết và 1 bài kiểm 15 phút, nhưng sướng thì… phải xem lại!

Phải xem và góp giáo án nè. Phải dạy mẫu cho giáo sinh coi nè! Mà cái gì đã gọi là ‘mẫu’ thì phải hoàn hảo hơn cái bình thường nè. Thế là không thể lên lớp nói ‘nhảm’ được. Và phải xem lại cách ghi bảng nữa chứ. Tui là người cực dở trong việc ghi lại bài giảng lên bảng. Chỉ có thể ghi tựa và các đề mục chính (I, II,… hay 1, 2,…). Do vậy mà tui rất nể bạn Nhung, cô Dung, hay Hoàng Mai, Phú Vy, Diễm… miệng nói tay ghi, mà chữ rất đẹp, hay quá trời!

Cái dở đó của tui, tui nói với học trò và giáo sinh ngay từ buổi đầu gặp gỡ để khỏi ngỡ ngàng về sau: ráng tự ghi bài!

Cả 3 giáo sinh tui hướng dẫn đều là nữ. Các em học được gì ở tui qua 6 tuần thực tập không biết (bởi vì nhiều khi tui cảm thấy mình dạy không giống người ta), nhưng tui lại học được ở các em rất nhiều. Đã nói là những giáo sinh ‘đặc biệt’ mà!

….

Hôm nay nhìn thấy giáo sinh thực tập, ‘máu nghề nghiệp’ lại nổi lên. Tự động ngồi bên dưới vừa làm học trò vừa làm luôn giáo viên hướng dẫn để đánh giá cho điểm (trong đầu thôi!)

Tui tự hỏi không biết em có biết rằng: lần đầu tiên đứng trên bục giảng để nhận 2 chữ “Thưa thầy/ Thưa cô” từ phía học trò là những giờ quan trọng nhất trong cuộc đời dạy học của mỗi người thầy giáo. Những chăm chút cho trang giáo án, những lo lắng đầu tư cho bài giảng trước mỗi giờ lên lớp trong những ngày thực tập sư phạm chính là sự khởi đầu cho một lòng yêu nghề mà không phải ai cũng có!

13 comments:

  1. Ôi, đọc xong nhớ trường nhớ thầy cô wá. gần 20/11 rồi Lan ơi!
    Giáo sinh thực tập nhiều khi bị tụi học trò phá .... khóc luôn đó. Hồi đó đi học (cấp II), có lần có giáo sinh thực tập về trường, đó cũng là khỏang thời gian vui lắm. Nhớ một cô cũng tên Lan, dạy sử, lần cô đứng lớp đầu tiên, cô run quá, hai tay cứ nắm viên viên mà bẽ..bẽ..bẽ... làm cả lớp cũng nín thở theo cô luôn, ;-)

    ReplyDelete
  2. tui e chac cung sap phải nếm trải cảm giác "chân yeu, mat mo, tay run" rùi cô ui! hix hix...E nghi khoang thgian thuc tap SP là giai doan vui nhat & ý nghia nhat of sinh viên SP. Entry này of cô hay wá, dac biet là doan cuoi. cô oi, khi nào tui em di thuc tap cô chỉ em "vài chiêu" nha cô, hì hì... chúc cô & gia dinh nhieu suc khoe!

    ReplyDelete
  3. đây có lẽ là khoảng thời gian không thể nào quên đúng không cô? em cũng sắp phải trải qua koảng thời gian đó, sao hồi hộp quá cô ơi! Chắc tới lúc đó em phải "cầu kíu" cô quá! hihi...Em chúc cô & gia đình có những ngày cuối tuần thật vui!

    ReplyDelete
  4. Đọc entry của cô làm em xúc động quá!

    ReplyDelete
  5. Lan, hồi đó Huyền, L Hằng, Mai và Nhung thực tập ở trường BTX. Huyền và Hằng 1 nhóm, Mai và Nhung theo 1 nhóm. Đáng lẽ Nhung thực tập ở HV cơ, nhưng vì muốn chia lửa với bạn Mai - mới sanh baby - nên Nhung dại dột đổi sang BTX vừa xa vừa gặp cô hướng dẫn "đặc biệt". Stress triền miên luôn! Đến nỗi tưởng giã từ nghề dạy học ngay sau đó. Thế mà Nhung vẫn đi dạy đến tận bây giờ.hehe... Thành ra sau này, Nhung hướng dẫn sinh viên rất thoáng. Đường dạy còn dài, mấy ai giỏi ngay từ những tiết lên lớp đầu tiên? Miễn là có ý thức làm việc nghiêm túc, không ngừng cố gắng và còn mãi lòng yêu trẻ, yêu nghề

    ReplyDelete
  6. Dì ơi, add blog con nhé Dì! Con mong mail trả lời của Dì lắm! Chúc Dì, Dượng, bé Bi, Bé Ty và mọi người dồi dào sứa khỏe!

    ReplyDelete
  7. em cũng sắp phải đi thực tập rùi cô ạ! ở lớp con nổi tiếng là người hay 'nói nhảm", tập giảng thì ít mà cho chơi thì nhìu , không bít tới lúc đứng trước mấy nhóc tì em sẽ nói cái gì nữa! tuần sau là em đến trường tiếu học rùi, cầu trời cho "đầu xuối, đuôi lọt".đạon kết entry này ý nghĩa quá cô ạ!

    ReplyDelete
  8. còn yêu nghề quá trời mà phải bỏ nghề,em thấy thương cho lũ học trò không được chị day...
    chị ơi,em bị bệnh nghề nghiệp sau gần 10 năm thiết tha - hết mình với nghề - với học trò:polype dây thanh phải,phải giải phẫu.Nước mắt lại rơi.Không biết sau phẫu thuật em có còn trụ lại được với nghề không?Em vẫn đang sống với nghề bằng tất cả tình yêu ,chị ạ."Lên dây cót" tinh thần cho em nha,em đang rất suy sụp...
    Em đã bước vào nghề - bằng thái độ như chị tự hỏi cô giáo sinh:chăm chút,lo lắng,trăn trở với những trang giáo án đầu tiên của những ngày còn đi thực tập - nhận những tiếng "thưa cô" đầu tiên từ học trò - lũ học trò chỉ thua em có ba bốn tuổi - lớp 12a2 trường Phan Đăng Lưu.Em vẫn giữ nguyên vẹn tình yêu và thái độ đó với nghề cho đến tận bây giờ,thế mà...

    ReplyDelete
  9. @ Nhung: giáo sinh nào được cô Nhung hướng dẫn mà không đeo đuổi sự nghiệp đến cùng thì nghĩ cũng lạ đó! Lan vẫn nhờ hoài bài ‘Thương vợ’ mà Nhung đã thao giảng lúc còn ở MĐC. Chính từ lúc đó mà Lan vẫn thầm ước gì mình cũng có ‘giọng Bắc kỳ’ giống bạn Nhung!
    @ babycat: dạy tiểu học khó hơn dạy trung học nhiều, bởi em là người viết những dòng đầu tiên trên trang giấy trắng!
    @ Sóng nhỏ: Mai ù, giọng ca sĩ Phương Thanh khàn khàn mà biết bao nhiêu người mê đó!
    @ Hiền, Diệu: Rất vui được ‘truyền nghề’, nếu tụi em cảm thấy’ khoái’ cái cách của cô Lan trên lớp! Hehhehe
    @ Small Rat: anh HN vừa mới nói với Lan: không hiểu sao học trò ở LQĐ lại hiền đến như vậy! Vì giáo sinh đến trường nào thì bị học trò ‘chọc’ cho chết thì thôi! Nghĩ lại, không phải tụi nó hiền mà tại mình ‘hên’!

    ReplyDelete
  10. Troi dat oi.Gio nay chi con ngoi nho lai nhung ngay di day ha? em khong dam nho luon....bay gio moi ngay em chi nghi toi coi minh co duoc bao nhieu tien, chung nao moi toi ngay chu nhat... em chi mong ngay chu nhat thoi vi ngay chu nhat thi em duoc lam VIP con ngay thuong thi em lam no ti ma...bay gio em tuong tuong chi ma ve VN di day lai ha?..chac khong duoc dau...thoi khong dam tuong tuong them...noi gion thoi. em cung hi vong mot ngay nao do duoc tro ve dung tren but giang de day mot gio thoi. boi vi day nhieu khong ai dam cho day dau....

    ReplyDelete
  11. Hồi đó nhóm về Bùi Thị Xuân là "đồng bộ" nhất nhỉ. Mình cũng được một cô "Bắc kỳ" hướng dẫn... Mình quên tên rồi, giọng rất mượt, mắt rất sắc, cũng hơi rợn!. Cũng tội nghiệp cô hứng phải hai đứa hình như là ba gai nhất lớp mình. Mình nhớ sau khi dạy mấy tiết, có học sinh đến hỏi: cô có dạy thêm ở nhà không, làm mình shock quá!
    Tiếc là cho đến tận giờ mới quay trở về cái nghề mà mình đã rất yêu. Cũng chưa muộn, bạn nhỉ!

    ReplyDelete
  12. Ý anh Nhiên nói là : Anh Nhiên gặp cô giáo mà còn muốn chọc cho "chết luôn" nữa là nói gì giáo sinh thực tập mà gặp anh Nhiên thì......
    hihihi

    ReplyDelete
  13. chắc bi giờ cô cũng được 40 Kg :D ( không tính 2 cái chân + .... 2 cái tay ha cô )
    :p

    ReplyDelete