Saturday, February 16, 2008

Entry for February 17, 2008 Kể chuyện đời xưa

Thời gian đó đâu khoảng năm 99 hay 2000 gì đó, quên rồi.

Ðể tạo 1 sân chơi mới cho học sinh, tui bèn nghĩ đến chuyện thử tổ chức một đêm chung kết giải văn nghệ học sinh, đồng thời có mời ca sĩ chuyên nghiệp về biểu diễn để bán vé cho học sinh trong trường.

Nhờ người chỉ dẫn, cuối cùng tui liên hệ được với Phương Thảo-Ngọc Lễ và Tam Ca Áo Trắng. Họ nhận lời, ra giá cát-sê, và chỉ tui hỏi tìm thuê âm thanh chuyên nghiệp Ngọc Vũ trên đường 3 tháng 2.

Tui lên toàn bộ chương trình, kế hoạch đưa cho BGH. Duyệt.

Vé được tung ra (hình như lúc đó khoảng 2000 vé). Vì là lần đầu tiên có 1 chương trình ca nhạc như vậy tổ chức tại trường nên học sinh rất hào hứng trông đợi. (Thực ra năm trước đó tui đã dám thuê rạp hát Hồng Liên để tổ chức chung kết văn nghệ cho học sinh rồi!)

Tui cũng hồi hộp không kém.

Chỉ còn 3-4 ngày nữa là đến đêm diễn. Mọi khâu đã sẵn sàng. Ðường dây chương trình cũng xong.

Thầy hiệu trưởng kêu lên nói: NL qua bên phòng văn hóa thông tin quận báo với người ta 1 tiếng.

Ðược thôi. Minh Thành chở tui đi.

Qua UB quận, tui lò dò hỏi phòng VHTT nằm ở đâu. Tui vào đó chìa ra cái công văn báo là sẽ tổ chức văn nghệ đêm đó, vậy đó...

Họ kêu tui về mai quay trở lại, vì cái vụ xin phép này... hơi mới cho địa bàn trường học.

Ngày hôm sau, tui và Minh Thành lại đi.

Câu trả lời của họ làm tui ‘tá hỏa lồng đèn’: không được phép tổ chức! Tại sao? - Vì đó không phải là chức năng của trường học.

Tui ráng ngồi trình bày mục đích, cũng như tất cả các sự chuẩn bị và còn viện dẫn rất nhiều trường ở thành phố đã làm chuyện này rồi.

Cái chú ngồi tiếp chuyện tui là ai, tui quên mất rồi, thấy tui tội nghiệp quá, bèn nói để họ hỏi lại ý kiến của Sở VHTT.

Xong, câu trả lời cũng là không! Sao kì vậy!

Không biết thấy mặt tui nhăn nhó hay thấy tui tội nghiệp quá, mà cuối cùng đại diện của phòng VHTT quận nói: trường MÐC thì không xa lạ gì, nếu tui muốn làm thì cứ việc, coi như họ làm lơ. Nhưng có chuyện gì xảy ra thì tui phải chịu trách nhiệm!

OK. Có làm có chịu, sợ quái gì!

Tui về kể lại với BGH bằng giọng hồi hởi, xem như mình đã thành công.

Nghe xong, BGH và CB phán 1 câu: thôi, vậy thì đừng làm! - Trời hỡi! Công sức đầu tư suy nghĩ của tui coi như đổ sông đổ biển!

Không cam lòng. Tui gọi điện lên cho BTÐ. Sở GD-ÐT. Mấy người trên đó kêu lên: Trời, bộ em điên hả? Làm thì cứ làm đi, bao nhiêu trường tổ chức rồi có sao đâu, tự dưng đi ‘xin phép’ làm gì! Thôi thì bây giờ quay qua thuyết phục BGH và CB cho tổ chức đi!

Tui lại ngồi nói chuyện với BGH, CB. Cuối cùng, mọi người cũng đồng ý cho tui thực hiện nhưng toàn bộ lãnh đạo nhà trường sẽ không có mặt đêm hôm đó. Tui sẽ là tổng chỉ huy! Không biết vì tui lì hay vì ‘điếc không sợ súng’, tui chả thèm quan tâm, lãnh đạo có mặt hay không. Chỉ cần được thực hiện những điều mà tui và đám học trò trông đợi là được.

Cuối cùng thì cũng thành công. Và cũng từ đó mà tất cả các chương trình tiếp theo ngày càng công phu và hoàng tráng hơn.

Và đương nhiên không có lần thứ 2 tui vác mặt đi xin giấy phép!

Duy chỉ có điều mỗi lần nhắc lại chuyện đó, mọi người trong giới TLTN và BCH.Ð Sở GD đều nói tui “điên”!

Tui thì chỉ mắc cười: làm “chui” thì được xem là hợp pháp, làm xin phép đường hoàng chính chính thì là bất hợp pháp!

Nhưng cũng phải rất cám ơn BGH và CB trường MÐC, mặc dù nói vậy, nhưng tui biết khi họ đồng ý cho tui thực hiện mọi kế hoạch, sáng kiến ‘điên rồ’ của tui, nghĩa là họ đã đặt vào tui một niềm tin, và tui không thể đánh mất niềm tin trong họ.

Và như thế, tui đã trưởng thành.

7 comments:

  1. @Hel.BadGay: Để tụi em có được những buổi cắm trại, những đêm văn nghệ, những ngày đi chơi xa tận Phan Thiết, Đà Lạt…, cô Lan đã phải làm nhiều bản kiểm điểm rồi! Sợ gì chuyện đó! Điều quan trọng là phải biết mình đang làm cái gì, và đã làm thì phải thành công! Nếu lỡ thất bại? Phải biết nhìn lại vấn đề để mà đi tiếp cho vững vàng hơn.

    ReplyDelete
  2. lam co giao cuc du vay ha ? vay chu qua day , khong lam co giao nua, cung cuc nhu rua .hihiih

    ReplyDelete
  3. Hì! Tự hào vì đã..giống cô chút chút! Chân ướt chân ráo bước vào ĐH với cương vị BT, lên chương trình kế hoạch bị gần phân nửa UV BCH ĐK và Đòan trường phản đối vì hơi phiêu nhưng cuối cùng cũng được thực hiện. CHương trình đầu tiên thành công vang dội hì hì, mời lãnh sự quán của Lào, campuchia và Thái lan nữa hì hì, nhưng có chút tiếc nuối vào phút cuối....hixhix, nhớ hòai không quên và xem đó là bài học để sau này làm chuyện lớn hì hì!! Iu C nhìu nhìu nàh!!!

    ReplyDelete
  4. (^W^) BE HAPPY (^W^)February 17, 2008 at 7:21 PM

    uhm...khi co di roi, co 1 nam to chuc ko tot, ko biet thue dan am thanh o dau ma bi ho day dien , 1 be gai lop 10 da die...hoc sinh rat thich xen bieu dien nhu vay, nhung moi nguoi fai chuan bi good fai ko co?

    ReplyDelete
  5. Oh, vậy ra cô là người đầu tiên tổ chức chương trình văn nghệ
    cho trường à ? Cảm ơn cô nhiều lắm...Dám nghĩ, dám làm, dám chịu. Nhưng mà em tự hỏi nếu lần đó có chuyện không hay xảy ra thì cô sẽ làm tiếp nữa không ?

    ReplyDelete
  6. Nghe kể chiện ngày xưa ^^ mới biết ngày nay sung sướng biết chừng nào ^^ em sẽ ko bao giờ dám than khổ khi làm chương trình nào nữa cô àh ^^ hihi

    ReplyDelete
  7. Hì, nếu có chiện nào không hay xảy ra, thì sẽ không có những lần đc phép tổ chức lần 2 3 hay 4 tiếp theo nữa, cô ha?
    Như bây giờ cũng vậy, tụi học sinh mới, mún lắm 1 chương trình chỉ cần dài 1h30 thui nhưng chắc cũng ko đc wa' cô à!
    mong trong tương lai, sẽ có một MĐC collection nữa, lúc ấy em sẽ về
    chắc chắn về...

    ReplyDelete