Sunday, March 16, 2008

Entry for March 16, 2008 Tôi yêu em ...

Tôi yêu em: đến nay chừng có thể

Puskin

(Người dịch: Thuý Toàn)

Tôi yêu em: đến nay chừng có thể.
Ngọn
lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
;
Nhưng không đ em bận lòng thêm nữa
,
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài
.

Tôi yêu em âm thầm không hy vọng
,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
,
Tôi yêu em, yêu chân thành đằm thắm
,
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.

Tình cờ đọc lại bài thơ này trong entry của Cásấumẹ lại nhớ đến hồi đang học năm thứ nhất ĐHSP.

Năm đó là năm đầu tiên được học vi tính. Nguyên đám được dạy về Word (Word gì thì quên rồi), học gõ bàn phím và trình bày văn bản… Nhiều đứa lần đầu được làm quen với máy vi tính nên mê lắm. Trong khi tui thì lại mê… yêu hơn mê máy tính!

Nhớ đến khi làm bài tập, kêu trình bày 1 đoạn văn bản gì gì đó. Tui đâu có biết làm! Châu Giang giúp tui: Giang nói giả sử Lan gõ 1 câu thơ như thế này rồi làm như vầy như vầy….

Xong Giang gõ thử: “Tôi yêu em đến lưng chừng cơ thể”… Tui hỏi câu thơ gì lạ vậy? Giang nói: thơ Puskin.

Tui hỏi lại: thơ Puskin? - Ừ!

Trả lời 1 cách mạnh mẽ nhưng Giang cũng đọc lại. Ồ, chết cha, gõ lộn! Nhưng thôi, yêu đến ‘lưng chừng cũng được”, ví dụ thôi mà!

Nói vậy nhưng 2 đứa cứ ngồi cười khúc khích: “lưng chừng là lưng chừng nào?”…

Chuyện vậy nhưng hễ mỗi lần đọc đến bài thơ này là lại nhớ Châu Giang…

1 comment:

  1. Con gái khoa văn, học vi tính toàn gõ thơ. Nhớ những buổi trưa ở lại trường, viết thơ tình lên bảng. Hết phòng này, sang phòng khác.

    ReplyDelete