Chưa bao giờ tôi sống trong 1 không khí sôi sục biểu tình như thế này!
Chuyện người ta biểu tình trước nơi tôi làm việc đã hơn 2 tháng qua vẫn chưa kết thúc và càng ngày nó càng đi đến đâu tôi cũng không biết.
Cứ thử hình dung trong 1 ngày làm việc hôm nay, tôi phải đọc các thông báo biểu tình sau đây:
-Chiều Thứ Năm (27/3) họp báo về vụ biểu tình báo NV: tại sao lại có những bức hình của vị cựu chủ nhiệm tờ báo (đã chết) chụp chung với thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng năm 1998
- Chiều Thứ Bảy (29/3): biểu tình trước toàn soạn báo Việt Weekly (1 tờ báo cũng bị cho là “thân Cộng”, và người ta cũng đã miệt mài biểu tình 8 tháng nay rồi)
- Cũng chiều Thứ Bảy (29/3): biểu tình đêm nhạc kỷ niệm 7 năm ngày mất của Trịnh Công Sơn: tại sao lại dám vinh danh TCS khi TCS là cộng sản (?)
- Chuẩn bị biểu tình trường đại học University of Southern Califonia (USC) vì trong số gần 150 lá cờ mà trường này treo (biểu tượng cho các nước có học sinh đang theo học tại trường) có cờ đỏ sao vàng. (Nói thêm 1 chút: trước nay đã có rất nhiều trường không chỉ ở Cali mà còn ở nhiều tiểu bang khác trên đất Mỹ khi “đồng bào ta” phát hiện ra họ treo cờ đỏ sao vàng là lập tức kéo quân tới yêu cầu phải tháo xuống. Có trường thì để cho “êm chuyện” nên thay bằng cờ vàng 3 sọc đỏ. Có trường thì thấy không thể treo cờ vàng vì cờ đó không được Liên Hiệp Quốc công nhận, nhưng vì muốn giữ “hòa khí” nên thôi tháo hết cờ xuống, không treo cờ nước nào cả!). Riêng lần này, người đại diện trường tuyên bố họ sẽ không tháo cờ đỏ xuống, chuyện treo cờ đỏ hoàn toàn không có gì sai! Vậy thì hãy đợi đấy: để bà con gom quân đưa đi biểu tình cái trường ĐH Mỹ dám ‘thân Cộng” đó!
Đó là chưa kể những vụ biểu tình trên miền Bắc Cali.
.
Và đến lúc này đây, một số cơ quan truyền thông của Mỹ cũng đã bắt đầu ‘để mắt’ tới cái bất bình thường của những cuộc biểu tình của đồng bào ta.
Đọc cảm nghĩ của ông tác giả báo Los Angeles Times viết về nguyên nhân của cuộc biểu tình đã kéo dài hơn 2 tháng ở nơi tôi làm, tôi vừa mắc cười mà cũng vừa xót xa cho những người mà mình phải coi là “đồng bào”: câu chuyện in bức hình đó (nếu cứ cho là có sai lầm đi) thì có lẽ cũng chỉ kéo dài để bàn tán trong 1 giờ đồng hồ thôi. Nhưng với Little SG thì không phải như vậy. Đó là sự thách thức cộng đồng của tờ báo. Cho nên dù tờ báo đã cho cả 2 người trụ cột nghỉ việc, đồng thời cũng ‘hạ mình’ xin lỗi, giải thích bao nhiêu đi nữa họ cũng chưa vừa lòng!
Họ muốn cái gì? Tôi không biết, và tôi cũng không hiểu.
Chỉ có điều càng ngày càng có thêm nhiều người được gọi là Việt cộng, là Việt gian, là cộng sản.
Có lẽ ba má tôi cũng đã từng sợ cộng sản. Nhưng với tôi, 33 năm sống cùng cộng sản, tôi thật sự chưa từng cảm thấy sợ như sợ mấy ‘đồng hương Quốc Gia’ hiện nay!
Có thể ví nỗi sợ này như những người lương thiện sợ Chí Phèo chăng?

Cứ như là 'phải hái trăng xuống cho ông" ấy nhỉ
ReplyDeleteDìa Sì gòn nghỉ hè đi Lan uiiiii
Ngoài chuyện biểu tình ra người ta còn biết làm chi khác. Mỹ là vùng đất của ước mơ mà chị. TỰ DO muôn năm.
ReplyDelete(Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng).
binh tinh , binh tinh , bà Hai. don quach lên đây ở đi. Trong nhà không co internet, không biết gì hết. Là yên .you have to take A BIG Time Out from what is going on in order to put your self together. Love .
ReplyDeletedong huong ha Co? em nghi theo ho minh ko co nghi la dong huong voi minh dau!
ReplyDeleteentry nay dat la: ba'm dzai nhu dia hay nhat do co!
Rảnh mà, tui thấy ở Mỹ nhiều người rảnh hơn ở Việt Nam. Thứ 7 hay CN ở Việt Nam mình thường đi uống cafe với bạn bè, hay di nhà sách, đi clb, còn ở Mỹ mình chẳng biết đi đâu..., có cơ hội đi biểu tình cũng vui. hehe. Mình nghĩ chắc là cũng giống như giải trí cuối tuần thôi (nghĩ vậy đi cho đỡ nhức đầu!).
ReplyDelete