Saturday, May 3, 2008

Entry for May 04, 2008 Bún chả Hà Nội



Trưa nay ở tòa báo ăn “bún chả Hà Nội”.

Cả bữa ăn chỉ có dăm bảy người (vì là Chủ Nhật nên ít người đi làm) cứ xoay quanh các món ăn Việt Nam.

- Món này ở đâu bán vậy? - anh Ánh Bùi hỏi

- Ở “ Hà Nội”, góc Magnolia và Bolsa. - chị Liên, người đi mua, đáp

- Ngon quá, y như bún chả Hà Nội em đã ăn ở Hàng Mành-Hà Nội. - Tui hưởng ứng.

- Ủa Lan có ‘đi’ Hà Nội rồi à? - Ai đó ‘théc méc’.

- Ồ, không phải 1 lần mà là nhiều lần rồi... - Tui hãnh diện

(Nói chuyện 1 hồi mới biết nhiều người gốc Hà Nội nhưng đã biết mặt mũi Hà Nội ra sao đâu! Mình thì may mắn hơn được biết nhiều nơi.)

- Ðố Lan ở Sài Gòn ăn bún chả Hà Nội ở đâu ngon? - Anh Chiến hỏi

- Ở đâu?

- Ở trên đường Trần Quốc Thảo (Trương Minh Giảng cũ), và ở gần sân bay...

- À, em nhớ chỗ Trần Quốc Thảo rồi, ở khoảng giữa Ngô Thời Nhiệm và Võ Thị Sáu hay Nguyễn Thị Minh Khai gì đó,...

(Chỗ này bạn Nhung hay bạn Yến gì dẫn mình đi ăn nè, quên rồi. Vì mấy bạn đó gốc Hà Nội nên thích món ăn Hà Nội, còn mình là dân “lai căng” nên ăn cái gì cũng ok)

Rồi cứ vậy, hết món này đến món khác, nào là bún riêu ốc ở Kỳ Ðồng, ở những góc xó xỉnh nào đó trên đường phố Sài Gòn, nào là những món chế biến từ cua đồng: cua đồng nấu canh rau đay, cua đồng nấu riêu, cua đồng rang muối..., rồi lại ra tận Hà Nội với bún ốc chuối đậu ở góc chợ Ðồng Xuân, nem rán cua bể đã qua đến Bolsa...

...

Miên man như vậy mà tự dưng lại nhớ Sài Gòn ghê gớm...

Nhớ bún ốc Kỳ Ðồng kỳ về VN tháng 11/2006, cứ bắt bạn Nhung phải chở đi ăn cho bằng được trước khi chở ra sân bay đi Buôn Mê Thuộc.

Nhớ lần 1 mình lang thang ra chợ Ðồng Xuân, len lỏi vào 1 ngách nhỏ ăn bún ốc chuối đậu (tàu hủ). Nhớ chị bán hàng hỏi: “Em ăn chan hay ăn chấm?” mình cứ ngớ ra không hiểu! (giờ thì biết rồi: “chan” tức là cứ rau, bún, nước lèo cho hết vào 1 tô, rồi ăn như bình thường. Còn “chấm” là bún cho vào 1 tô riêng, nước lèo 1 tô riêng; khi ăn thì lấy bún nhúng vô tô nước lèo ăn!)

Rồi nhớ càfê “Sỏi Ðá” và “Phút Ban Chiều’ ở Ngô Thời Nhiệm. Những ngày gần rời khỏi VN cứ lê la ở đó với chị Thủy, với Nhung, với đám MÐC...

Nhớ những con đường Sài Gòn đã sắp vào mùa ngập nước... Khi ấy cực quá chừng: vừa chạy xe, mặc áo mưa poncho, vừa hồi hộp không biết nước ngập có làm tắt máy xe... Vậy mà giờ lại nhớ da diết cái cảm giác mưa lạnh quất vào mặt, gió len vào áo bay phần phật...

Ôi, chắc lại sắp “bệnh nhớ VN” như bạn Châu nói rồi... Bệnh này khó trị dứt lắm!

5 comments:

  1. Hổng có món nào ngon bằng Mì Quảng của "Quảng Nôm" tui hết á! Mà mì Quảng mấy tiệm bán dở ẹt à; má tui nấu mới ngon. Ai muốn ăn thì hối lộ đi, tui nhờ má tui nấu cho!

    ReplyDelete
  2. @VietPundit: Anh VP nghĩ sao khi về nhà nói: Má ơi nấu dùm con tô mì quảng để con mang đi cho (who)…? Hahaha, nội ngoại gì cũng hổng có đường về hết! Thôi kệ, dở 1 chút nhưng em ăn bún chả cho chắc ăn! hơhơ

    ReplyDelete
  3. Sài Gòn năm nay mưa sớm lắm, cũng ngập nước tưng bừng luôn chị

    ReplyDelete
  4. "Bệnh này khó trị dứt lắm!"- Phải nói là căn bệnh kinh niên của những ai "thương nhớ đồng quê".

    ReplyDelete
  5. Căn bệnh của L là bệnh trầm kha, Nếu L về đây B chỉ L trị bệnh này cho nghen. hihi.... đọc bài của L mà tự nhiên lại nhớ đến bún ốc Kỳ Đồng quá. Chắc ngày mai làm một tô. Quán bún ốc KĐ bây giờ đông lém, ngồi chen chít nhau nên đôi khi ăn cũng bớt ngon rùi L ui. Thui kỳ này L về B sẽ đưa L đi ăn tại quán "ĂN LÀ GHIỀN" đảm bảo không ghiền không lấy tiền hihi...

    ReplyDelete