Thursday, May 22, 2008

Entry for May 22, 2008 Mưa Bolsa...

Lâu rồi Cali mới lại có một chiều như thế này.

Ngồi nơi bàn học, nhìn ra ngoài cửa sổ, đường chiều vắng ngắt, cỏ cây lắt lây, trời u ám và mưa rả rít. Tự dưng lai nhớ Đà Lạt…

Tôi đến Đà Lạt lần đầu tiên năm 17 tuổi, khi ấy đang học lớp 11.

Đó là một chuyến đi ngoài mơ ước.

Trải qua hành trình trên chuyến xe đầy những nhân vật đặc biệt, tôi vừa cười nghiêng ngả vừa ói tơi tả…

Tôi đặt chân xuống khách sạn Lâm Viên cũng một buổi chiều mưa, lạnh, không khí trên cao thật lạ. Từ khách sạn nhìn xuống, mưa nhẹ giăng khắp lối, thành phố mờ mờ trong sương, và hoa, thật nhiều hoa, đặc biệt là hồng, đủ màu và cao hơn tôi nghĩ…

Ấn tượng đầu tiên của tôi với Đà Lạt là sao mà buồn, thơ mộng, và nao lòng đến thế!

Ngày Chủ Nhật sau đó, cả Đà Lạt như tưng bừng với Festival TNHS các tỉnh phía Nam ngay tại Đồi Cù - đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi được đến Đồi Cù trong tâm tư thế vui chơi hội trại, bởi sau này Đồi Cù bị phá hủy để xây dựng thành sân đánh golf!

Và tôi đã có những người bạn thật đặc biệt của Đà Lạt, để từ đó về sau, nhắc đến Đà Lạt là tôi lại phải nhắc đến người Đà Lạt.

Tôi nhớ người bạn gái nhỏ nhắn mũm mĩm với cái tên Võ Ngọc Huyền Trang (giờ cũng đang ở đâu đây trên mảnh đất này mà tôi chưa liên lạc được) đã lấy xe đạp chở tôi 1 vòng nhỏ quanh Đà Lạt. Khi tới nhà 1 người bạn, Trang vứt cái xe đạp nằm chỏng chơ bên lề đường và kéo tay tôi leo lên 1 cái dốc - phía trên là nhà muốn đến. Tôi ngạc nhiên: để xe vậy mất sao? - Không mất đâu chị NL ơi! Trang và người bạn cười khúc khích khi thấy tôi thắc mắc. Ôi, thời điểm đó người Đà Lạt sao mà hiền đến vậy!

Rồi vài ngày sau đó, lại có 1 bạn trai Đà Lạt đến nơi đoàn tôi ở để rủ mọi người đến nhà bạn chơi! (hehe, thực ra thì người hắn muốn rủ đi là… tôi!). Mấy anh chị trong đoàn cử 1 anh bên trường Đại Học Văn Hóa đi theo tôi… cho chắc ăn! Lại 1 lần nữa sự nhiệt tình, thân thiện của người Đà Lạt làm tôi… xao động.

Tối hôm trước ngày đoàn chúng tôi về SG, người bạn đó đã mang đến cả 1 bó bự hoa hồng đủ màu quấn quanh bằng giấy báo nói tặng tôi mang về SG… Tôi nhớ có lẽ phải hơn 50 bông, vì sau đó tôi phải mang đi cho bớt vì nhà không có đủ chỗ để cắm!

Đà Lạt đã để lại trong tôi một ấn tượng đầu như thế, làm sao có thể quên được!

Sau này, khi đi dạy, hình như năm nào tôi cũng đi Đà Lạt vào dịp hè… Nhưng chưa một lần được trở lại cái cảm giác lạ lẫm, ngạc nhiên về cái dễ thương đến kì lạ của người Đà Lạt. Còn chăng vẫn là cái cảm giác như thoáng buồn - một cái buồn đến rất tự nhiên khi lang thang trên những con đường hơi xa khu trung tâm, trong cái se lạnh dưới trời mưa lất phất… Bởi những người tôi quen biết đều đã xa Đà Lạt lắm rồi...

Uhm, mưa Bolsa quay quắt nhớ mưa chiều Đà Lạt…

...

(Viết tiếp sau khi đọc comments và emails nè:)

Hầu như ai đã từng đến Ðà Lạt nhiều năm về trước đều cảm thấy quyến luyến với Ðà Lạt, không với cảnh, với người thì cũng với hoa, với rau, với mưa, với lạnh,...

Kể thêm 1 chút kỉ niệm Ðà Lạt để mọi người lại cảm thấy nôn nao nè (và để ai chưa từng đến ÐL sẽ ao ước đến một lần rồi... hehe... tùy mỗi người!)

Tôi đến Ðà Lạt lần thứ 2 vào tháng 6 hơn một năm sau đó. Ðúng lí ra với học sinh vừa tốt nghiệp trung học xong thì thời gian ấy là giai đoạn chạy nước rút cho kì thi đại học. Nhưng vì là phần thưởng của trường dành cho, hơn nữa đó cũng là cơ hội để gặp lại “người Ðà Lạt” nên... “một liều ba bảy cũng liều”: mang theo mấy quyển Văn-Sử-Ðịa để có thời gian rảnh thì ôn bài thêm (hehe, mang theo cho cảm thấy yên tâm thôi, chứ thời gian đâu mà học!).

Lần ấy, bé Trang và H. đến khách sạn tìm tôi... Tôi vẫn nhớ, ở nhà Trang, H. đệm ghi-ta cho Trang hát bài “Thành phố cỏ non”. Rồi H: “hát bài gì có chữ NL để tặng chị ha...” (H. vẫn kêu tôi bằng ‘chị’ trước giờ mà!). Tôi nhớ được mỗi câu: “...bài ca anh viết có hương ngọc lan...” còn tựa và cả bài hát là gì thì quên mất rồi!

Tôi biết cái lạnh buốt của ÐL là ở chuyến đi này (vì trước đó và sau này, hầu hết khi di chuyển đều bằng xe bus). Ðó là lần tôi được dạo quanh ÐL nhiều nhất bằng xe đạp... dắt bộ lên dốc, rồi thả dốc băng băng trong tiếng cười giòn tan, lẫn tiếng răng đánh bò cạp vì lạnh và mưa. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên ngồi uống càphê ở Hồ Xuân Hương. Người Sài Gòn thì hầu như quen với việc uống cái gì cũng có ‘đá’. Nhưng khi nghe cô phục vụ nói “ở đây chỉ có càfê sữa nóng” thì H. nói: “Chị chỉ cần để ly càfê một chốc ở đây thì nó sẽ lạnh ngay thôi!”... Mà đúng thiệt là như vậy, bởi người còn muốn biến thành cục đá, huống chi là ly càfê!...

8 comments:

  1. Ki niem dep qua co oi!

    ReplyDelete
  2. Đà Lạt thích thật, em được đi lúc 17 tuổi rưỡi, hehe, tới giờ 24 tuổi rồi mà chưa được đi lại nữa, hic

    ReplyDelete
  3. phai cog nhan ...Da LAt...Mua ... dep ma lang man lam co nhi?

    ReplyDelete
  4. Lần đầu tiên e lên Đà lạt cũng là năm học 11, năm đó e đi cùng cô màh! E nhớ sau khi nhắm 1 vài ngụm rượu dâu, e bị dị ứng, cô và bé Ty kiu e là..."Con tôm luộc" hixhix!!! Tới giờ e vẫn chưa quay lại Đà Lạt sau lần đó, dù e được cho đi free khá nhiều lân sau đó! Đà Lạt đẹp thật cô àh, nhưng buồn lắm! E sợ cảm giác yên tũnh lặng lẽ trên đó, hay e sợ nhớ lại cảm giác thật vui, thật đẹp, thật khắng khít của BCH ĐT năm đó, zui không thể tả; không còn hình bóng của 1 ng Thầy từng thân thiết với BCH ĐT giống như cô, rùi sau đó...Th không còn là Th của những ngày trước (cảm nhận chung của hầu hết các bạn, các em)! Mong được gặp cô sớm sớm!

    ReplyDelete
  5. nho Da lat, nho cai lanh cua Da Lat va rau xanh ( chua bi nhiem doc chi ). An rau suong ca mieng, nhin rau suong ca con mat . chang uong cong Ma dat ten la Trau . toan an co va rau . moi lan Lun di an tren Da lat, xin them to rau . An cho suong . Va vi vo rung ...coi voi . Mai mot xong cai MFA nay, se ke chuyen di Da lat di cuoi voi voi Rau Muong, va nhin thay voi di toilet. hap dan lam .

    ReplyDelete
  6. Co oi, doi voi em Da Lat la 1 gi do rat mo ho, vi e di luc e con tieu hoc, trung hoc. chang nho gi nhiu, may ky niem no cu dan xen nhau, ko biet cai nao truoc cai nao sau, lan lon, ghet qua, ko nho nua!
    co Lan nha em di dau cung co nguoi "ham mo"[may entry truoc cung nghe co tung duoc deo duoi chu dau!].
    A H. gi cua co lang mang qua ha, tang bong, hat tang co nua. Cha cha...di mec thay cho coi!

    ReplyDelete
  7. @ Wesdlen: Hâm mộ thì có được vài người, còn hâm ‘đục’ thì có khối người, Trung ơi!
    Chuyện kể ở đây thì không cần giấu, chuyện cần giấu thì đã không kể ở đây! hơhơ

    ReplyDelete
  8. Trời ơi Tuấn Anh ghét cay ghét đắng Đà Lạt. Chắc TA mà đọc bài này chắc phải lên ĐL thui. hihi...Nhưng Lan ui Đà Lạt bây giờ chán lắm rùi... không còn thích ĐL nữa đâu (ngoại trừ...không đi một mình)

    ReplyDelete