Wednesday, June 18, 2008

Entry for June 18, 2008 tham quan Phú Mỹ Hưng

Nguyên buổi sáng hôm nay, tôi đi tham quan khu đô thị Phú Mỹ Hưng ở quận 7.

Được nghe nói rất nhiều về khu Mỹ Gia với những căn nhà từ 1 triệu dollar trở lên nhưng tôi hoàn toàn thất vọng, nó không như tôi nghĩ: bởi đi ngang qua khu nhà đó rồi, tôi còn hỏi những căn nhà bạc triệu đâu?” – “thì vừa đi ngang qua đó” – “ủa, vậy hả, chẳng có ấn tượng gì nổi bật cả!”… Nhớ S. nói: “Họ phải ở đó với giá trị những căn nhà không tưởng đó thì mới khẳng định được đẳng cấp của mình!”. Ra là vậy!

Ấn tượng của buổi sáng hôm nay không nằm ở khu đô thị mới này với nhiều công trình đồ sộ đã, đang và sẽ được xây dựng như: tòa soạn báo SGGP, Trung tâm hội chợ thương mại quốc tế, building của Khải Silk, trường trung học Lawrence S.Ting School… mà là ấn tượng về cuộc gặp gỡ chuyện trò giữa tôi và 1 người thầy là sếp cũ của tôi, cùng 1 chị bạn từng gắn bó với tôi suốt cả năm trời ở trường CBQLGD.

Cuộc gặp mặt này đã được hẹn trước với thầy, nhưng với chị B.T thì hoàn toàn bất ngờ. Chị như sững người khi trông thấy tôi… 7, 8 năm rồi mới gặp lại (vì ngay lúc còn ở SG cũng đâu có dịp gặp lại nhau, mỗi người đều có công việc phải lo) nhưng mới mở miệng nói vài câu là đã biết “cái chất TLTN ngấm vào máu” rồi, không đổi được, nhưng nhờ vậy mà hợp và chơi được với nhau không cần câu nệ, khách sáo…

Đều là dân trong nghề và biết về nhau quá rõ, nên hầu như toàn bộ câu chuyện đều xoay quanh chuyện giáo dục với những ưu tư của những người tâm huyết với nghề.

2 “cán bộ lãnh đạo” thuộc hàng top của sở được “điều về” 1 trường dân lập quốc tế đã tạo nên một dư luận… Mặc kệ. Tôi đã nói từ đầu khi được hỏi í kiến. Hãy làm những gì mình thích và biết chịu trách nhiệm về những điều đó. Dẹp quách đi những kiểu suy nghĩ “sợ người ta đánh giá…”. Họ ra đi, đang ở những điểm khởi đầu nhưng trong họ tràn đầy những hy vọng…

Sống đâu quen đó và phải theo lề thói đó.

Cả chị và thầy đều nghĩ như tôi, như Mỵ trong VCAP: “sống lâu trong cái khổ nên người ta đã quen với cái khổ rồi, không còn cảm thấy mình là con trâu con ngựa nữa…”. Người ta chỉ nhận ra mình đã khổ như thế nào khi thoát ra ngoài nó và đứng từ một nơi khác để nhìn về nó.

Thầy và chị đang nhìn về cái mà họ vừa thoát ra…

Giả sử nếu tất cả mọi nơi đều được đầu tư cho giáo dục theo kiểu dự án như thế với những người toàn tâm như thế thì giáo dục VN sẽ như thế nào nhỉ?

Mà sự đời thì cái gì có giả sử thì nhiều khi nó là không tưởng…

Nhưng cũng chẳng ai có quyền bắt người ta không được hy vọng…

Nhưng, lại tiếp tục nhưng… chợt cười khẩy khi biết rằng báo chí chỉ viết về “cuộc chạy trường” cho con của phụ huynh vào mỗi đầu năm học, mà không hề ‘đá động’ đến một cuộc chạy đua khác cũng quyết liệt không kém ngay từ khi năm học chưa kết thúc của những “chiếc ghế”…

2 comments:

  1. Lâu lắm rùi mới thấy L viết một bài đúng chất L. Nhân tiện chúc mừng Sinh Nhật trước nghen. Mai nhắn tin sau, trưa sẽ gọi điện...tối họp mặt. hihi...
    Chúc L thêm 1 tuổi, luôn mãi tươi vui và hạnh phúc.

    ReplyDelete
  2. Những người ở khu Phú Mỹ Hưng chỉ xác định đẳng cấp mà thôi, VN đã trãi qua hơn 4000 năm văn hiến (lúc mình còn học phổ thông có làm văn là 4000 năm nên bây giờ chắc phải hơn 4000 năm)đất ở VN bây giờ đã đúng với những gì ông bà ta nói : "tấc đất tấc vàng..."

    ReplyDelete