Tuesday, June 24, 2008

Entry for June 25, 2008 Kể chuyện trở về Mỹ

Về chiều tối ngày hôm qua, hôm nay đã đi làm rồi. Rất may chưa bị jetlag, nên không vừa ăn lunch vừa ngủ gục, hay vừa thổi đèn cầy vừa gục mặt luôn vào cái bánh SN như có người cầu mong mình như vậy:-D

Lan trở về là nghe “rộn ràng” cả phòng KT lẫn BT rồi (mà nhờ Lan về nên trời Cali tự dưng cũng mát hơn, thấy chưa! keke)

Bây giờ kể chuyện trở về Mỹ nè.

Ðầu tiên là check-in ở TSN. Tội nghiệp cô Dung và Ðức đứng ở ngoài “hồi hộp” và chuẩn bị sẵn bao ni-lông đem đồ về bởi thấy Lan “lì” quá! Khi book vé ngày về, người ta đã nói hành lý chỉ là 50 pounds 1 kiện thôi. Lan thì: đi bao nhiêu, về bấy nhiêu chứ! Vậy thì cứ 70 pounds 1 kiện! (đồ gửi và đồ cho nhiều quá mà! hehe).

Cái thùng đầu tiên thảy lên cân: gần 80 pounds! “Chị vui lòng lấy bớt đồ ra dùm em nghe!”, cô bé ở quầy check-in rất dễ thương và lịch sự. “Ờ, để chị lấy ra”.

Tui đẩy hành lý qua bên chỗ dịch vụ wrap hành lý trong sân bay luôn, gặp 1 em trai cũng rất dễ thương (bởi người dễ thương thì đi đến đâu cũng gặp toàn người dễ thương như vậy! hehe), tui nói: em cân lại hành lý dùm chị. Anh chàng sang qua sớt lại giữa cái thùng và cái vali, rồi nói: Có dư chút xíu nhưng nhìn chị dễ thương chắc người ta cho đi luôn à! Tốn mất $5 cho dịch vụ này. Khi quay trở lại chỗ check-in, đúng là mọi việc đâu vào đấy!

Quay ra ngoài, cô Dung và Ðức cười nhẹ nhõm!

Trên máy bay thì không có gì đáng nói, bởi tui ngủ li bì! Nhưng đến Hồng Kông vẫn còn nhớ bước xuống để chuyển máy bay chứ không đến nỗi quên phải ở lại đó làm vợ ông Tàu nào luôn (có người nhắc vậy đó!)

Xuống đến phi trường LAX, mọi chuyện cũng đều hết sức thuận lợi ở chặng hải quan đầu tiên, tức là chặng cho nhập cảnh vào Mỹ, chỉ còn chờ lấy hành lý và về nhà thôi.

Khi hành lý đã chất lên xe đẩy, đẩy ngang qua 1 thằng Mỹ ngồi xem 1 cách bâng quơ, ai ai cũng đi ra luôn. Tui cũng đẩy xe qua thì nó kêu: không, phải đẩy qua phía bên recheck.

Ừ, thì đẩy qua. Một tên hải quan hỏi tui có mang theo thịt, cá, thức ăn, trái cây,... không. Tất nhiên là không rồi.

Nó bắt bỏ tất cả hành lý chạy qua máy x-ray 1 lần nữa. Xong, chưa đủ. Lại phải khiêng lên trên bàn và bắt đầu từ cái thùng giấy. Một tên hải quan khác nói: tao cần phải mở cái thùng này ra. Thì mày mở đi, quyền của mày mà. Từng món, từng món đồ một được lôi ra xăm soi, đọc tới đọc lui (đối với những cái có ghi thành phần bằng tiếng Anh), còn cái nào không có chữ thì nó đưa lên mũi ngửi!

Một tên khác nữa mang bao tay vào và yêu cầu mở khóa vali. Lại moi ra từng món và xăm soi và ngửi!

Tui đứng khoanh tay tựa lưng vào cái cột gần đó nhìn tui nó làm. Lúc một tên lôi ra gói càfê ngửi, chưa đủ, nó lấy dao rạch luôn gói càfê ra và khẳng định một cách chắc chắn: cafê! Tui nhìn nó: ừ, thì càfê!

Trong lúc 2 tên kiểm tra hành lý thì 2 tên khác ngồi check lại greencard của tôi. Có vấn đề gì đó.

2 tên kiểm tra hành lý được kêu lại luôn. Cả 4 tên nhìn vào màn hình, rồi lại nhìn tui. Tui nhìn 4 đứa. (Tự dưng lúc đó nhớ lại lời cô Dung: nhiều khi NL làm người ta “tức ói máu” không phải vì bất cứ 1 câu nói nào hết mà chỉ bởi cái nhìn không chịu được!).

Cứ như vậy, tụi nó xì xầm với nhau, rồi nhìn tui, rồi lại kêu 1 tên đến hỏi mượn ID. Rồi lại xầm xì, lắc đầu. Rồi lại hỏi đến passport.

Lúc đó, tui hỏi: có chuyện gì? - Có một cái gì đó sai trong cái tên của mày!

Có lẽ tên tui trùng với tên một kẻ khủng bố nào đó chăng? Hay tên tui nằm trong danh sách truy nã của FBI?

Cứ như vậy, sau khi tụi nó kêu tui đóng hành lý lại, tui lại phải đứng chờ tui nó xầm xì, liếc nhìn... tiếp.

Sau cùng, 1 tên mang toàn bộ giấy tờ của tui đến hỏi 1 tên khác nữa. Tên đó khẳng định điều gì đó. Sau đó nó trả lại giấy tờ cho tui và chúc tui trở về vui vẻ!

Gần 1 tiếng rưỡi đồng hồ!

Bực mình không thể tưởng.

Vẫn chỉ câu giải thích như lần trước: There is something wrong with your name!

Thế là theo yêu cầu của nhiều người, có lẽ sau này tui sẽ phải đổi tên nếu không muốn có những trouble như vậy nữa!

...

Thế nhưng ra đến ngoài, thấy Bi đón mẹ bằng 1 cái cờ đầy những hình trái tim hồng và dòng chữ “I love you, Mom”, cùng bé Ty (không hẹn mà gặp: mặc áo y chang như mẹ), ôm chầm lấy mẹ là bao nhiêu bực mình cũng bay vèo...

9 comments:

  1. boc tem entry moi cua co luon!co di lau wa,em nho co nhieu!thuong co lam do!hihi

    ReplyDelete
  2. co bao nhieu hinh co post het len cho em nha!hihi

    ReplyDelete
  3. so nhat la may canh nay...lo ai choi ac, quoc cho minh hang Quoc cam la` thay ba`.
    ve den nha dc roi, an cho ngon, ngu cho da, roi tiep tot lam viec nha Co!
    so nhat la` ai nhin minh voi anh mat hinh vien dan^^. luc do ko "tuc oi mau" nua ma` la` "chet nhan rang".hihi

    ReplyDelete
  4. chắc tại ở VN cô đc bồi dưỡng nhìu nên đẹp ra( hay mập ra!?!!??) nên tụi hải wan ko nhận ra ai là ai hết... hehehe... Cô post hình nhìu nhìu nha cô....để quảng cáo hình ảnh tụi e....hehehe...

    ReplyDelete
  5. Đúng như ời cô Dung... đôi khi cái nhìn khinh khỉnh của mình làm cho ng ta tức ói máu.

    ReplyDelete
  6. Vậy là Lan về đến nhà rùi hen. Chúc cả nhà vui ve nghen!

    ReplyDelete
  7. Tuy co hoi buc minh 1 chut nhung vay la co da ve toi My an toan roi! Chuc co luon vui va hanh phuc ben gia dinh!

    ReplyDelete
  8. sao ko ai nhắc tới cậu con hít dzị ta. haha

    ReplyDelete
  9. Vấn đề có thể không phải chỉ ở cái tên mà là ở chổ Lan không phải là CÔNG DÂN HOA KỲ. Nếu Lan phải trình thẻ xanh (green card) tức Lan là thường trú nhân (permanent resident) ở Mỹ và là công dân của VNXHCN. Thường trú nhân phải dùng Re-entry permit khi đi du lịch ra ngoài nước Mỹ. Passport (sổ thông hành) là của công dân Hoa Kỳ. Nếu nhập quốc tịch rồi thì Lan không bị mất thời giờ. Đưa cái U.S. passport tên LAN Nguyen, nhiều khi tưởng là nhân vật lớn VIP của cộng đồng người Mỹ gốc Việt :)

    ReplyDelete