Tôi nghe bài “Sắc Màu" đã từ lâu lắm rồi, nhưng chỉ nhớ đại khái một hai câu đầu “Một màu xanh xanh, chấm thêm vàng vàng” thường lấy ra để làm 1 trò chơi trong các buổi cắm trại (cứ hát đến màu gì thì lại cầm cái màu đó mà vẽ lên mặt ai đó…)
Rồi 1 lần ông xã tui nói: Em nghe bài “Sắc Màu” chưa? Hay lắm! - Tui cũng chỉ ậm ừ và nhớ trong đầu “Một màu xanh xanh, chấm thêm vàng vàng… Một màu nâu nâu, một màu tím tím…”
Cho đến tối hôm nay… Nghe “Sắc Màu” mà thấy rợn người!
Một cái gì đó mông lung, xa vắng và mênh mang buồn…
Một cánh đồng hoang vu.
Một người con gái trong khắc khoải đợi chờ.
Một cuộc chiến đã qua.
Một đời người đã hết…
Tất cả bàng bạc trong bảy sắc màu… Từ cái hữu hình, đến cái vô hình, từ cái tiềm tàng trong kí ức, đến cái chơi vơi vô định…
Tưởng rằng người đó, mình đó, nhưng rồi sao lại cứ trôi tuột vào hư vô…
“Rồi một đêm chơi vơi… nhớ ra mình một mình… một đêm nhớ nhớ ra ta vô hình…”
http://www.youtube.com/watch?v=TFiMayY5xnY&feature=related

Nếu không đọc những dòng này của cô thì chắc em cũng không để ý chỉ biết em không thích câu hát cuối như cô trích dẫn"một đêm nhớ nhớ ra ta vô hình" em nghe nó sao buồn rười rượi, thấy nó ảm đạm quá mà em thích những bài hát có sự lạc quan để cổ vũ cho mình tiến bước hơn!
ReplyDeleteco dung nghe lai bai do nha co! Nghe no de khien long minh khac khoai va day dut lam! Nghe nhung bai hat lac quan , yeu doi se khien minh them vui co oi!
ReplyDelete@ Nhien: sao lai la "dao nay"? Hoi do gio la nhu vay ma! hahahaha
ReplyDeletedạo này sao dì của mình loãng mạn gúm hỉ???
ReplyDeleteEm cũng thấy bài này buồn, nhưng vẫn thích nghe.
ReplyDelete@ naloan: uh, cang nghe cang cam thay...'ron ron"!
ReplyDelete