
Cuối tuần đọc được một entry khá hay, trong đó bạn kết thúc bằng một câu “Vĩnh biệt những hoang tưởng!”
Tui cảm thấy thích câu đó lắm. Rất muốn được nói như bạn nhưng lại biết rằng mình sẽ không làm được như vậy!
Ngẫm ra mới thấy, không phải cái gì người ta làm được thì mình cũng làm được, dẫu lòng rất muốn.
Vĩnh biệt niềm hoang tưởng này, biết đâu lại rơi vào cõi phiêu du khác?
Thôi thì cứ hãy sống như mình vẫn sống, cho dù có những lúc biết mình hoang tưởng!
Những niềm hoang tưởng này - đến một lúc nào đó - sẽ tự động ‘say goodbye’ khi mình rơi vào... một niềm hoang tưởng khác! Kekekeke.
Vậy thôi, và trái đất vẫn quay…
.......
Tặng những miền hoang tưởng của tôi
Trịnh Công Sơn
Những hẹn hò từ nay khép lại
Thân nhẹ nhàng như mây
Chút nắng vàng giờ đây cũng vội
Khép lại từng đêm vui
Đường quen lối từng sớm chiều mong
Bàn chân xưa qua đây ngại ngần
Làm sao biết từng nỗi đời riêng
Để yêu thêm yêu cho nồng nàn
Có nụ hồng ngày xưa rớt lại
Bên cạnh đời tôi đây
Có chút tình thoảng như gió vội
Tôi chợt nhìn ra tôi
Muốn một lần tạ ơn với đời
Chút mặn nồng cho tôi
Có những lần nằm nghe tiếng cười
Nhưng chỉ là mơ thôi
Tình như nắng vội tắt chiều hôm
Tình không xa nhưng không thật gần
Tình như đá hoài nỗi chờ mong
Tình vu vơ cho ta muộn phiền
Tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại
Tưởng chỉ là cơn say
Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời
Như một lời chia tay

No comments:
Post a Comment