Wednesday, August 13, 2008

Entry for August 14, 2008 Sông Hồng chẳng phải xưa sông Dịch...

Chiều này sửa một bản tin, trong đó có một chút nhầm lẫn giữa 2 địa danh “sông Hồng” và “sông Đuống”, tự dưng buộc miệng lẩm bẩm:

Sông Hồng chẳng phải xưa sông Dịch

Ta ghét hoài câu “nhất khứ hề”…

Rồi tự dưng lại thấy nôn nao, bỏ cả buổi ra ngồi đọc lại 3 bài “Vọng nhân hành”, “Can trường hành”, và “Tống Biệt hành” của Thâm Tâm. Lỡ đọc ‘hành’ của Thâm Tâm rồi thì chơi tiếp luôn “Hành phương Nam” của Nguyễn Bính, “Độc hành ca” của Trần Huyền Trân.

Càng đọc càng ‘phê’. ‘Phê’ bởi chất “bâng khuâng khó hiểu của thời đại”. “Phê” bởi cái kiêu dũng-lãng mạn của một lứa thanh niên khao khát thoát ra khỏi cái ngột ngạt bức bối của khuôn đời chật hẹp như trong “Đời phiêu lãng” của Hàn Mặc Tử: "Đi, đi, đi mãi nơi vô định - Tìm cái phi thường, cái ước mơ". Và ‘phê’ bởi mình đã từng tha thiết với nó! Nhất là “Tống biệt hành”.

“Đưa người ta không đưa qua sông

Sao có tiếng sóng ở trong lòng

Bóng chiều không thắm không vàng vọt

Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong

Đưa người ta chỉ đưa người ấy

Một giã gia đình - Một dửng dưng

Li khách! Li khách! Con đường nhỏ

Chí nhớn chưa về bàn tay không

Thì không bao giờ nói trở lại

Ba năm - mẹ già cũng đừng mong...”

(Tống biệt hành)

***

Thăng Long đất lớn chí tung hoành
Bàng bạc gương hồ ánh mắt xanh
Một lứa chung tình từ tứ chiếng
Hội nhau vầy một tiệc quần anh

Sông Hồng chẳng phải xưa sông Dịch
Ta ghét hoài câu "nhất khứ hề"
Ngoài phố mưa bay: xuân bốc rượu
Tấc lòng mong mỏi cháy tê tê”

(Vọng nhân hành)

***

“Gió thốc hàng hiên, lười viễn mộng
Mưa rào mặt cát gợi ly ca
Phiếm du mấy chốc đời như mộng
Ném chén cười cho đã mắt ta

Vỗ vai sang sảng giọng Bình Nguyên
Chàng là bậc trẻ không biết sợ
Đôi mắt hồng say sao Hoả lên
Múa lưỡi đánh tan ba kẻ sĩ
Mềm môi nốc cạn một vò men
Mấy lần thù trả thân không chết
Khắp xóm giang hồ khét họ tên

(Can trường hành)

***

“Nợ tình chưa trả tròn một món
Sòng đời thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Trông lại tha hồ mây trắng bay

Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc
Phân tán vì cơn gió bụi này
Người đi buồn lắm mà không khóc
Mà vẫn cười qua chén rượu đầy

….

Kinh Kha quán lạnh sầu nghiêng chén
Ai kẻ dâng vàng, kẻ biếu tay?
Mơ gì Ấp Tiết thiêu văn tự
Hài cỏ gươm cuồng ta đi đây.

Ta đi, nhưng biết về đâu chứ?
Đã dấy phong yên lộng bốn trời
Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ,
Uống say mà gọi thế nhân ơi!”

(Hành phương Nam)

***

“Ớ kìa thiên hạ đang say

Ớ nghìn tay nắm nghìn tay đang cười

Nhớ nhau nhạt thếch rượu đời

Tay vo chỏm tóc ta ngồi ta ca

Tình tang lỗi nhịp mình ta

Thương về đầu bạc xót ra má hồng

Nằm đây thép rỉ son mòn

Cái đi mất mát cái còn lần khân

Đã toan ném bút vùi thơ

Thõng buồng tay áo sợ dơ dáng đời

Trót thừa, ừ ngược ừ xuôi

Chút thân tâm sự ra người hát ngao

Đêm nay cũng đổ bụi giày

Miệng cười ha hả thơ mày rượu tao

Say đời nhắm lẫn chiêm bao

Thơ ra miệng dại, sầu vào mắt điên

Đưa nhau qua bữa cơm nghèo

Đứa sầu gào rượu, đứa nheo mắt cười

Vung tay như vạch ngang trời

Bảo rằng đâu nữa cái thời ngất ngư”

(Độc hành ca)

No comments:

Post a Comment