Mưa từ tối qua. Suốt cả đêm. Đến tận bây giờ mưa vẫn rả rít.
Mưa. Lạnh. Trời xám.
Nghe lại “Diễm xưa” (lại nhớ lần đầu tiên cô H.D hát Diễm Xưa vào một chiều mưa nơi phòng học 10A6)
Nghe Diễm xưa, lại chợt nhớ đến “I am a rock”“I am a rock,
I am an island.
And a rock feels no pain;
And an island never cries.”
Cho dù có tự cho mình là đá lạnh là cô đơn hoang đảo và tự nhủ “I touch no one and no one touches me” thì tự trong sâu thẳm vẫn khát khao tự hỏi:
“Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá vẫn cần có nhau”

Blog bạn Lan comment khó kinh dị.
ReplyDelete@ hijitengu: feel free. That is a song.
ReplyDelete@ Linh: oh, mọi người đều biết chuyện đó mà! Người sao blog vậy!
vay la ban Lan kho hay la kinh di vay ?
ReplyDelete@Lun: Bạn Lún nỡ nào ‘chơi’ bạn Lan vậy?
ReplyDeleteỪ, mà hình như là cả 2 quá :s
"I touch no one and no one touches me"
ReplyDeleteI like it
Em có thể dùng nó được ko cô? :D