Sunday, December 14, 2008

Entry for December 15, 2008

Tối này đi xem một buổi trình diễn của một trường nhạc.

Tôi đi trong tâm thế của một người bạn đến để ủng hộ bạn mình, đồng thời cũng muốn 2 đứa nhóc xem 1 buổi trình diễn cho có không khí Noel, cho nên không đặt ra nhiều kì vọng cho một chương trình thuộc loại “cây nhà lá vườn”.

Nhưng cái người dẫn chương trình làm tôi phải suy nghĩ!

Tôi nghĩ cho dù làm bất kì công việc gì thì hãy biết đặt cái tâm của mình vào đó. Bạn đã nhận lời thực hiện thì bạn phải có trách nhiệm làm tốt vai trò được giao, cho dù qui mô nó là nhỏ hay lớn.

Làm MC thì phải hiểu thật rõ mình đang nói cái gì. Cho dù là giỏi đến mức nào mà không chuẩn bị trước nội dung lời mình nói và tập nói cho trôi chảy thì tất cả không thể nào thành công được.

Ban tổ chức đưa cho bạn list chương trình là trong bản nhạc này có 7 người trình diễn. Nhưng người ta chỉ xuất hiện có 5 người thôi thì sao cứ thao thao đọc tên 7 người là như thế nào?

Màn hòa tấu đó là do các giáo viên trình diễn sao MC cứ tuôn ra đây là phần trình bày của “các em”?

Giới thiệu 1 bài hát không chỉ là lượt qua về hoàn cảnh, thời gian ra đời, hay điểm nhấn của nội dung mà còn phải biết chính xác ai là người sẽ hát bài hát đó chứ? Sao lại phải mở giấy ra thì mới đọc được tên ca sĩ?

Bạn kể một câu chuyện cảm động đáng thương để dẫn đến sự so sánh những hạnh phúc mọi người đang có thì phải kể cho cảm động chứ, nếu bạn chỉ kể theo kiểu nhớ man mác thì hãy dẹp quách nó qua một bên, tìm cách nói khác vậy. Nhưng điều đó cũng cho biết là bạn không tôn trọng công việc bạn đang làm.

Hãy hòa vào chương trình, tìm hiểu thực kỹ nó là cái gì thì bạn sẽ biết bạn cần nói cái gì. Đừng thể hiện vai trò MC như 1 kẻ qua đường bị ban tổ chức chặn lại và ấn vào tay tờ chương trình bảo hãy lên đọc đi!

Thêm nữa hãy chỉ nói “chúng tôi” khi bạn đang là đại diện cho ban tổ chức chương trình. Nói “Tôi nghĩ…” chứ đừng có kiểu “cá nhân chúng tôi nghĩ…”

Và mở màn cho một chương trình thì đừng nên bao giờ bắt đầu bằng những bài như “Serenade” (Khúc ban chiều). Hãy nên là một giai điệu, một tiết tấu gì đó rộn rã và náo nhiệt hơn để kéo người ta hướng về sân khấu. (nghe “Khúc ban chiều” tự dưng lại nhớ càphê “Sỏi Đá”:p)

Tôi biết trong số những người đọc blog này cũng có người đã và đang là những MC sáng giá ở các trường đại học. Cho nên nói ra để mà ngẫm để mà đừng mắc những sai lầm quá kì cục như vậy!

5 comments:

  1. Ðâu có chửi ai đâu! Chỉ bực mình cái tên MC làm việc vô trách nhiệm thôi!

    ReplyDelete
  2. @ Lun: if you really want to know who he was, ask HaoNhien! heheheheh

    ReplyDelete
  3. Màn hòa tấu đó là do các giáo viên trình diễn sao MC cứ tuôn ra đây là phần trình bày của “các em”? - lỡ mấy người đó nhỏ tuổi hơn ổng (bả) sao Cô?
    anyway, Cô dữ quá!

    ReplyDelete
  4. @ Toicungem: Hey hey, thầy cô thì phải gọi là thầy cô, không thể khác!
    Ồ, giờ này mới thấy cô Lan dữ à?

    ReplyDelete
  5. chuoi ai vay ? ai lam MC vay ? ko ke ra duoc thi phone cho biet nhe .hehehhehe

    ReplyDelete