Monday, December 29, 2008

Entry for December 30, 2008 Kiểm điểm cuối năm

Dự định từ tối qua là ngày hôm nay sẽ viết một cái gì đó cho đàng hoàng tử tế (sau một thời gian chẳng có cái gì tử tế đàng hoàng). Viết - trước là cho mình, sau thấy được thì gửi bài. Vậy mà suốt từ sáng tới giờ ngoài chuyện vẫn lo làm cho xong mấy cái maquette thì toàn là lang thang đọc hết cái này đến cái nọ, chatchit dăm câu với người này, nhiều câu với người kia. Còn mục đích chính thì vẫn chưa làm được cái gì hết!

Thôi thì bắt đầu từ chuyện blog vậy.

Thấy mọi người tổng kết thời gian viết blog, những được mất với blog, thông báo quyết định bỏ đi người này, thêm tên người khác vào friends list,à tui cũng bắt chước kiểm điểm lại blog mình.

- Thời gian viết: Bắt đầu thực sự viết từ tháng 10/2007, vậy đến nay đã được 1 năm 3 tháng, thôi nói là 15 tháng cho gọn.

- Nội dung viết: lung tung lang tang, blog tui như cái lẩu thập cẩm, cái gì cũng có thể ném vô được hết. Ừ, mà blog là một dạng nhật ký mạng mà, muốn viết gì cũng được.

- Friends list: nhớ tuần rồi, chat với đứa học trò, xong nó kêu cô vào blog em coi hình. Hỏi: blog em là blog nào? Nó: 'Ặc' 1 cái làm mình cũng sượng trân. Nick “...” là blog em đó!- Ui trời, sorry, trước giờ tưởng đó là của một đứa lớp chuyên Văn cũ! . Cũng chính vì như vậy nên thực sự không dám delete ai ra khỏi blog mình hết, bởi phần thì không nhớ rõ ràng nick nào là tên thật của ai, phần có những người chỉ add blog để đọc những gì mình viết, không để lại bất cứ comment nào xưa giờ. Hơn nữa, cứ nghĩ vì mình viết trước hết là cho mình, còn thì ai cảm thấy chia sẻ được gì thì cứ đọc, đâu nhất thiết bắt người ta phải comment trên đó thì mới chứng tỏ là có quan tâm, có theo dõi. Bởi ngay cả bản thân mình cũng vậy, có những blog mình đọc từ khi họ còn chưa ‘nổi tiếng,’ quan sát theo từng bước họ “trưởng thành và lớn lên”, nhưng có comment gì đâu! Ok, cho nên bạn nào thấy nhà mình chật quá, muốn đuổi bớt người ra, mời người khác vào thì cứ tự nhiên tống mình ra, chứ mình thì thề là không xua đuổi bạn bè bao giờ! (à, thực ra thì có delete 1 lần, xong rồi ân hận, tự hứa là sẽ không bao giờ lặp lại chuyện đó!)

- Những gì được mất khi blog? Cái này khó trả lời quá! Vì tính tui không quen tính toán , thấy thích thì làm, chán thì thôi.

Tui có cái lợi thế một chút là do tính chất công việc nên tui ngồi suốt bên máy tính, online suốt nên nhiều khi 'nhất cử nhất động' gì của các blogger có dính dáng đến blog tui tui đều thấy hết. Nhớ hôm Noel tôi gửi message hỏi một bạn:

“Bộ hôm nay không đi đâu hết hay sao mà ôm cái computer suốt từ sáng giờ?”

Bạn trả lời:

“Bộ hôm nay không đi đâu hết hay sao mà cô giáo ngồi canh em ôm cái computer suốt từ sáng giờ?”

Hehehe, không có canh, mà vì đi làm nên thấy bạn cứ trên online vào ngày lễ lạt, tội nghiệp bạn nên hỏi thăm thôi!

Nói vậy chứ, ngoài cái mất là tôi đang chuẩn bị tốn tiền làm mắt kính cận (mà cũng đang băn khoăn không biết lựa kính sao nữa: vì mũi thì tẹt mà lông mi thì dài, sợ đeo một hồi kính tuột xuống lỗ mũi!) và ít nói hẳn (?) thì còn lại là được không thôi: biết nhiều chuyện (!), biết nhiều người, và học nhiều điều.

Cho nên cũng như Lún, tui yêu thương tất cả các blogger trong friends list của mình, bởi blog là một thế giới rất đa dạng, tất cả những gì mình đọc được, từ mọi đề tài về thời sự-chính trị, kinh tế-xã hội, văn học nghệ thuật buồn vui nghề nghiệp, nỗi lo học hành, đau khổ yêu đương,... đều ít nhiều cho mình một suy nghĩ gì đó để mà lớn khôn hơn!

Ok, chuyện blog là vậy, còn chuyện gì nữa để từ từ tính tiếp.

À, mà hồi nãy giờ viết có đàng hoàng tử tế không nhỉ?

2 comments:

  1. Nói thêm một chút về chuyện friends list và chuyện comment để tránh hiểu lầm:
    Mình nghĩ mỗi người có một quan niệm khác nhau về friends list, và cũng có thể do mình ảnh hưởng của một vài người bạn xung quanh nên mình không quan trọng chuyện người xuất hiện trên blog xài tên thật, tên giả hay nick name, mỗi người có lí do khác nhau cho sự xuất hiện của mình. Mình chỉ biết những ai hiện diện trên cái thế giới ảo này đều là những người có nhu cầu giao tiếp, nhu cầu bộc bạch chính mình. Đôi khi họ chỉ muốn nói những gì chất chứa trong lòng để có thể giải tỏa những chiêm nghiệm, những suy nghĩ, những ẩn ức nhưng họ lại sợ có thể làm chạnh lòng đến ai đó, hay vì một lí do nào khác nên họ không muốn phơi mình! Mình nghĩ vậy và mình tôn trọng điều đó. Khi nào họ muốn cho mình biết thì tự họ sẽ nói họ là ai (và đôi khi ân hận vì đã để lộ hành tung thì chính họ cũng sẽ biết cách để mà biến mất!)
    Chuyện comment cũng vậy, mỗi người mỗi suy nghĩ. Có bạn để blog ở chế độ public, nhưng toàn bộ comment thì là private. Có người thì ai muốn vào comment sao cũng được, chửi bới gì tác giả cũng được nhưng không cho phép chửi blogger khác. Có người thì vào comment khen thì được, chê thì bị mắng cho. Có người thì thấy số pageview cũng nhiều nhưng chẳng có mấy comment. Lại có dạng vào comment như một hình thức điểm danh vậy… Nói chung đọc càng nhiều sẽ càng thấy thế giới blog này đa dạng đến vô cùng.
    Cho nên tất cả những gì mình nói cũng chỉ là suy nghĩ của riêng mình, không hề có y bình phẩm ai hết. Hy vọng không hiểu lầm!

    ReplyDelete
  2. hihi..con thix doc blg co..va ca nhung blog nao co nhiu` chu~ co ui!! nhung con thi it khi viet blog lam'..

    ReplyDelete