Ði lang tang lung tung, đọc cái gì chẳng nhớ mà tự dưng những câu hát này lại hiện ra trong đầu.
Lâu lắm lắm rồi mới nhớ đến “Ðường xưa lối cũ, có bóng tre, bóng tre che thôn nghèo
Ðường xưa lối cũ, có ánh trăng, ánh trăng soi đường đi...”
Hồi lúc còn nhỏ, khi mà “nhạc vàng, nhạc sến” còn bị cấm ngặt thì thỉnh thoảng có những buổi tối ngồi trên gác học bài, lại nghe ba hoặc má mình hát bài này. Hay lắm.
Và cũng chợt nhớ là lúc 14, 15, 16 tuổi gì đó, có những tối trời mưa, đi học đàn về, đạp xe dưới mưa, gió, lạnh, cố tình chạy về ngang một lối không phải nhà mình
và cũng lẩm nhẩm bài hát này.
Có lẽ kí ức năm xưa hiện về trong những ngày mưa lạnh ở xứ này chăng...
Ðường Xưa Lối Cũ
Hoàng Thi Thơ
Ðường xưa lối cũ,
có bóng tre, bóng tre che thôn nghèo
Ðường xưa lối cũ,
có ánh trăng, ánh trăng soi đường đi
Ðường xưa lối cũ,
có tiếng ca, tiếng ca trên sông dài
Ðường xưa lối cũ,
có tiếng tiêu, tiếng tiêu ru lòng ai
Ðường xưa lối cũ,
có em tôi tóc xanh bay mơ màng
Ðường chiều dịu nắng,
bóng em đi áo nâu in đường trăng
Ðường xưa lối cũ,
có mẹ tôi run run trong hôn hoàng
Lòng già thương nhớ,
nhớ đến tôi, lom khom đi tìm con
Khi tôi về, bồi hồi trong nắng
Tưởng gặp người em hân hoan đứng đón anh về
Nào ngờ người em sang ngang khi xuân chưa tàn
Con đò nào đây đưa em tôi vào xa vắng...
Khi tôi về, nghẹn ngào trong nắng
Tưởng gặp mẹ tôi rưng rưng đứng đón con về
Nào ngờ mẹ tôi ra đi bên kia cuộc đời
Không lời biệt ly cuối cùng trước khi phân kỳ
Chạnh lòng thương nhớ những phút xưa, phút xưa qua qua rồi
Lạnh lùng tưởng nhớ bóng dáng ai in sâu trong lòng tôi
Ðường xưa còn đó, nắng vẫn lên, vẫn trăng treo ven đồi
Mà hình bóng cũ, thiếu trong tôi mỗi khi nghe chiều rơi....

Ko về nhà mình mà ngang nhà anh nào để nghía ảnh phải ko ;)
ReplyDelete