Ai dạy Ðất Nước của Nguyễn Ðình Thi hay Tống Biệt Hành của Thâm Tâm thì nên cho học trò nghe “Hướng về Hà Nội”, đảm bảo hiệu quả cảm xúc sẽ tăng gấp nhiều nhiều lần, sẽ cảm được liền cái khắc khoải, vấn vương của:
“Những phố dài xao xác heo may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy...”
...
Ðến Hà Nội 3, 4 lần gì đó, nhưng thực tình thì Hà Nội trong tôi ngoài món bún ốc chuối đậu ngon không thể tưởng, cũng như không thể quên những buổi chiều trời đứng gió đi lững thững dọc Hồ Gươm, một lần đứng trên cầu Thăng Long lồng lộng gió (vì xe hư nên phải bước xuống) và một tối dạo quanh phố cổ thì với tôi Hà Nội còn lại chỉ là một ấn tượng: “Người Hà Nội dữ dằn và đanh đá quá!” (xin lỗi trước những người Hà Nội đọc được cái này, nhưng thực tình đến giờ vẫn chưa xóa được ấn tượng đó).
Thế nhưng không hiểu sao mỗi lần nghe “Hướng về Hà Nội” tôi cũng đều cảm thấy lâng lâng một nỗi nhớ, lúc dịu dàng tha thiết, lúc bảng lảng chông chênh... Và Hà Nội trong suy tưởng lại là một cái gì mê đắm, quyến rũ đến ngây ngất. Và nhất định sẽ lại đến với Hà Nội...
...
Còn nếu cả thầy và cả trò nghe mà không thấy có “sóng ở trong lòng” thì... thôi, chỉ cần thầy đọc trò chép cho hết bài, không cần giảng :p
Hướng về Hà Nội
Hà Nội ơi, hướng về thành phố xa xôi
Ánh đèn giăng mắc muôn nơi, áo màu tung gió chơi vơi
Hà Nội ơi, phố phường dải ánh trăng mơ
Liễu mềm nhủ gió ngây thơ, thấu chăng lòng khách bơ vơ.
Hà Nội ơi, những ngày vui đã ra đi
Biết người còn nhớ nhung chi, hết rồi giây phút phân ly
Hà Nội ơi, dáng huyền tha thướt đê mê
Tóc thề thả gió lê thê, biết đâu ngày ấy anh về.
Một ngày mùa chinh chiến ấy
Chim đã xa bầy mịt mờ bên trời bay
Một ngày tả tơi hoa lá
Ngóng trông về xa, luyến thương hình bóng qua.
Hà Nội ơi, nước hồ là ánh gương soi
Nắng hè tô thắm lên môi, thanh bình tiếng guốc reo vui
Hà Nội ơi, kiếp đời muôn hướng mây trôi
Nhớ về người những đêm rơi, nhắn theo ngàn cánh chim trời..
Hà Nội ơi, hướng về thành phố xa xưa
Mắt buồn dâng những đêm mưa, não nùng mây gió đong đưa
Hà Nội ơi, nỗi lòng gởi gấm cho nhau
Nhớ hoài chỉ biết thương đau, đắm say chờ những kiếp sau.
Hà Nội ơi, những ngày thơ ấu trôi qua
Mái trường phượng vĩ dâng hoa, dáng chiều lưu bóng tiên nga
Hà Nội ơi, mắt huyền ngây ngất đê mê
Tóc thề thả gió lê thê, hãy tin ngày ấy anh về.
Một ngày tàn hương chinh chiến
Lửa khói lắng chìm, tìm về nơi bờ bến
Một ngày hồng tươi hoa lá
Hát câu tình ca nói lên lời thiết tha.
Hà Nội ơi, biết người còn có trông mong
Hướng về ai nữa hay không, những ngày xa vắng bên sông
Hà Nội ơi, những chiều sương gió dâng khơi
Có người lặng ngắm mây trôi, biết bao là nhớ tơi bời...
Bài này nghe Quang Dũng, Khánh Ly, Tuấn Ngọc gì hát cũng hay hết á!

Yahoo sao thế nhỉ ? Không com được.
ReplyDeleteđọc, thấy còn nhiều cảm hứng và nhớ nghề dạy lắm, nhẩy ?
“Người Hà Nội dữ dằn và đanh đá quá!” noi dung nhu the thi ko phai xin loi !
ReplyDeleteNM đã từng có thời luôn nôn nao, mong nhớ Hà Nội bằng tình cảm thân thương(không phải tình yêu đôi lứa), đọc entry này tự dưng lại nhớ Hà Nội mùa xuân lạnh co ro, mùa thu day dứt đẹp, mùa hè khô rang thế nên năm nào cũng ra HN một lần, năm rồi đi ba lần.
ReplyDelete