Đọc entry của Nguyên, và cảm thấy muốn trò chuyện cùng em.
Không biết Nguyên có còn nhớ hồi năm Nguyên học lớp 10, có một lần 2 cô trò mình cùng ngồi nói chuyện với nhau trước phòng giáo viên, sau một buổi học không?
Khi đó cô đã rất có ấn tượng với những bài viết của em về những đề tập làm văn ‘không giống ai’ của cô (tụi em nhận xét về đề bài của cô như vậy mà!)
Em là nạn nhân của một bi kịch gia đình.
Hơn ai hết, em hiểu được điều đó.
Và không cần có người chỉ dạy, ngay từ nhỏ, em đã biết tìm cách để đương đầu với nó.
Em có cái mỏng manh trong tình cảm của một cô bé mới lớn, nhưng em cũng có cái gan góc đến ương bướng của một đứa con gái sớm nhận ra tình cảnh của mình.
Nhưng điều quan trọng hơn hết là em biết nghĩ em sẽ phải sống như thế nào cho ra ‘dáng một con người’
Sống như thế nào để gọi là tốt và như thế nào để gọi là xấu – những chuẩn mực đó chỉ mang tính tương đối.
Sống như thế nào để không trở nên chai lỳ trước mọi cảm xúc mới là điều đáng nói.
Cô vẫn còn nhớ em nói: nhiều khi em muốn được khóc như các bạn trước một điều xúc động nhưng sao em không thể khóc được!
Dẫu em hiểu rằng nước mắt có thể sẽ làm em vơi nhẹ đi những nỗi niềm nặng mang nhưng sao mắt em vẫn cứ ráo hoảnh!
Tự bao giờ mà em đã rèn được cho mình quyết tâm là không khóc, không bao giờ khóc!
Và dẫu rằng chỉ là những hư cấu trong các tác phẩm đầu tay, nhưng sao cứ bàng bạc trong đó những hạnh phúc không trọn vẹn, những đổ vỡ và chia ly, những oan nghiệt của cuộc đời…
Trước ngày cô ra đi, có một đứa học trò đã tặng cô bộ sách “Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi”. Không biết Nguyên đã đọc chưa?
Chúng ta nhìn về cuộc sống như thế nào thì gần như nó sẽ như thế ấy.
Một người trưởng thành vào đời và thành công từ một gia đình hạnh phúc thì đâu có gì đáng nói.
Vượt lên những tổn thương, những mất mát trong tình cảm để nhìn về cuộc sống bằng một tấm lòng rộng mở và một trái tim yêu đời, thì mới thành chuyện. Và Nguyên sẽ như vậy, đúng không?
Quanh em, vẫn còn rất nhiều người dành cho em ‘ánh nhìn cảm thông’ để em có thể tự tin ‘trèo lên và đi tiếp’ đó, Nguyên ạ!
Một ngày nào đó, cô mong sẽ nhận được message: Cô ơi, em đã có thể khóc như một người bình thường!
Thương nhiều,
Cô giáo của những ngày… rất xa

em đã đọc bộ sách đó rồi, cô!
ReplyDeletelại là ko biết nói gì với cô, ngoài..cám ơn!
cám ơn vì đã ..hiểu em đến vậy!