Cái quái quỷ gì có dính tới 2 chữ VN đều bị chê hết! Họ chê mà cóc cần họ có hiểu nó là cái gì hay không!
Lạ lùng!
Hồi trước, lúc mới đến định cư ở đây, tui vẫn còn rất thắc mắc tại sao những người già ‘đi’ theo diện H.O hay những người vượt biên lại hận thù ‘cộng sản’ đến như vậy. Hơn 30 năm rồi còn gì. Tất cả đều đã là quá khứ…
Nhưng sau đó một thời gian, trải qua nhiều môi trường làm việc với những ‘chứng nhân lịch sử’, nghe họ kể lại những gì họ đã nếm trải, tui hoàn toàn có thể cảm thông. Không thể trách họ được. Đó là qui luật của cuộc sống. Cái giá mà họ và thân nhân họ phải trả cho những ‘sai lầm mang tính giai đoạn’ không gì có thể bù đắp thì làm sao họ có thể nguôi ngoai một mối hận… Nếu là tui, tui cũng sẽ như vậy thôi.
Nhưng những người mới rời khỏi VN trong vòng 4-5 năm trở lại đây mà nói cũng hận thù tận xương tủy thì quả là… có vấn đề! Họ không thuyết phục được tui.
Mà thêm nữa, những người hiện đang sống tại SG, HN, những thành phố lớn của VN, làm việc trong những công ty, cơ quan này nọ mà mở miệng ra cũng chê bai không ngớt thì lại càng quái đản hơn nữa!
Tui nghĩ VN không tiến được cũng bởi những người suốt ngày cứ khoái ngồi bươi móc đủ chuyện VN ra để chê bai, cứ hễ có dính líu đến VN là chê, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ, trong khi bản thân thì không làm nên trò trống gì ngoài cái miệng như cái ống tà la!
Tui đồng ý có những điều chưa đúng, chưa tốt, nhưng không phải tất tần tật đều bê bét.
Bản thân tui cũng là nạn nhân của ‘sai lầm lịch sử’ nè! Cô Bí Thư Quận Ủy nói với tui như vậy đó! Tui có chán nản không, sao không. Nếu không thì tui đâu hành xác mình đến đây làm gì!
Họ nói chuyện tham nhũng, chuyện ăn hối lộ, chuyện hạch sách cửa quyền, chuyện phẩm chất đạo đức… như một nhà bình luận chính hiệu, nhưng họ không nghĩ rằng họ chính là một tế bào trong cái ổ ung thư đó!
Tui có thể nói một cách thẳng thắn rằng: những chuyện mà họ đang ra sức chê bai đó đã là những cái gì gần như trở thành xương thành máu của người VN rồi và ai còn mang ít nhiều dòng máu con Rồng cháu Lạc thì đều như vậy cả!
Bạn đang nổi xung thiên lên với khẳng định đó của tui?
Ai cũng cho rằng trong số đó không có mình!
Ừ, thì thử coi sao:
Trong cơ quan bạn đang làm việc, lễ lạc, tết nhất bạn có hùn tiền quà cáp cho sếp không? Dám nói rằng không? Cho dù lòng bạn không muốn nhưng bạn cũng “Ai sao tui vậy”.
Thử nhìn lại đi: khách hàng này tặng quà cho bạn, khách hàng kia không, bạn phục vụ ai tốt hơn, ưu đãi ai hơn? Dám nói rằng bạn công bằng?
Bạn làm nhà báo, bạn đi lấy tin. Người ta đưa bao thư (đưa tất cả, không phải mình bạn), bạn trả lại? Dám nói rằng có?
Bạn nói tất cả những cái đó đều bình thường? Đúng, bình thường trong một xã hội mà hối lộ đã trở thành lề thói sinh hoạt, như người VN phải ăn cơm.
Bạn nói đó không phải là hối lộ? Không, đó là hành động của hối lộ ở từng mức độ, từng cấp bậc.
Bạn nói bạn không tham nhũng? Không, bạn đang tham nhũng ở mức độ ‘cò con’, bạn đang ở vị trí nào thì bạn tham nhũng và ăn hối lộ ở vị trí đó.
Người Việt ở Mỹ có vậy không? Sao không! Đã nói đó là máu của người Việt rồi mà!
Tại một trung tâm sinh hoạt của các ông già bà cả người Việt. Những người chịu trách nhiệm chăm sóc họ nhiều nhất hằng ngày thì sẽ là những người được ‘quà’ của họ ít nhất trong những dịp cần phải có ‘quà’ theo đúng phong tục VN!
Tại sao? Tại vì họ là tép riu. Còn ai được nhiều? Đương nhiên là sếp rồi! ‘Chi’ cho sếp nhiều để sếp chiếu cố tới họ. Đó có phải là biểu hiện của hối lộ? Dám nói là không?
Công bằng xã hội trong cộng đồng người Việt ở Mỹ đã còn chưa rạch ròi thì đừng nói đến công bằng xã hội ở VN.
Bởi vậy, những kẻ nào to mồm nhất nói về đấu tranh chống tham nhũng, hối lộ chính là những kẻ ăn hối lộ kinh tởm nhất.
Những kẻ nào sống ở VN mà to mồm nói về công bằng xã hội chính là những kẻ góp phần nhiều nhất làm lệch cán cân xã hội.
Tui là người bình thường trong một cuộc sống bình thường, nên tui nhìn và đánh giá mọi việc qua những biểu hiện hằng ngày.
Tui cảm kích những đứa học trò tui trong đêm Noel, trong khi bạn bè nô nức đi chơi thì các em lại gom góp những món quà nhỏ đạp xe len lỏi trong từng hang cùng ngõ hẻm để phân phát cho mấy đứa trẻ lang thang, sau đó mới đến lượt mình tham dự cuộc vui.
Tui cảm kích đồng nghiệp tui âm thầm móc tiền túi ra để đóng học phí cho mấy đứa học trò nghèo.
Họ không lớn lối nhưng tui biết họ là những người đang góp phần làm đẹp hơn cho đất nước, trong chừng mực mà họ có thể.
Tui nhớ trong một lần họp mặt, Giáo Sư Trần Bạch Đằng có kể một câu chuyện: có một người cựu chiến binh già, không có gia đình, ông chỉ có một bầy con nuôi 12 đứa. Chúng ở đâu ra? Ông lượm chúng ở những nơi mà người ta vứt bỏ. Và ông nuôi chúng, làm tất cả mọi việc để có tiền nuôi chúng. Vì sao? Tội nghiệp chúng. Không nuôi chúng thì bỏ chúng ở đâu…
Và Giáo Sư kết luận: ông không dám nhận mình là một con người cao cả trước người lính già đó. Ông thấy người lính già đó là một bằng chứng sống cho cái gọi là sự vĩ đại của con người.
Tóm lại, hãy nhìn lại bản thân mình trước khi mở miệng. Thay vì chê bai, thôi thì hãy góp sức mình bằng việc làm cụ thể thì hơn.

Em cũng làm việc cho Ngân hàng Nhật 1 thời gian rồi, không dài không ngắn, nhưng đủ kể thấy khâm phục họ với thái độ làm việc rất rất nghiêm túc và tinh thần tự hào dân tộc của họ rất cao cô à! Họ phát triển đến vậy cũng đáng để mình học hỏi phải ko cô?
ReplyDeleteLan cũng bắt đầu dữ dằn gần bằng C rồi đó. Theo đà nay, chừng 1 năm nua , C kêu Lan làm sư phu nha. Kiếm mấy bai cua Chau ve ong noi Beo va Bx mà đoc. Binh che Vn la man tinh . Không chữa được đâu.
ReplyDeleteMuốn thay đổi thế giới thì trước hết phải thay đổi bản thân mình. OK ?
ReplyDelete@Sóng nhỏ: Ủa, hồi đó giờ chưa thấy chị Lan ‘dữ ‘ hả? Tùy theo đối tượng chứ, Mai ù! Hehehe!
ReplyDelete@Bạn đồng hành: Ðúng, nhưng thường người ta cảm thấy thay đổi thế giới dễ hơn thay đổi bản thân!
@Hana Lan, Hieu Nguyen: Mừng cho tuị em có cơ hội học được cái hay. Sẽ phải về VN đi uống cafe với Hiếu mà!
@Trâu bò tót: Châu làm bạn ‘Nhun’ cười Lan quá trời!
em thay chi dung.Dung den noi da ga.Nhung khong ngo la chi cua em luc nay khau khi du dan qua!
ReplyDeleteCó lẽ, em may mắn đc làm trong cty tư nhân và hiện tại là cty nước ngoài. Không biết các công ty nhà nước ra sao? nhưng ở cty em, Manager là tội nghiệp nhất: làm việc mà không lúc nào thấy mùa xuân. President còn thấy mệt hơn nữa. Vì vậy, cty mới phát triển. Thiết nghĩ, các cán bộ mà làm việc tinh thần trách nhiệm như các Manager thì Việt Nam sẽ "thay da đổi thịt" không xa
ReplyDeleteTheo em, tất yếu của sự phát triển là từng bước từng bước, không phải "vèo" 1 cái là thành Việt Nam phát triển được. Hiện tại, dưới cái nhìn của em, VN mình đã từng bước hội nhập và cải cách nhiều. Tương lai, 5 năm nữa, sẽ có cải cách đáng kể. Lúc đó, cô về VN ở nha cô ! ;-)
hix, có lẽ em nhỏ nhất ở cái cm này, tính từ cái cm này trở lên.Đọc văn của cô em nghĩ cô copy bài của một trang web khác,ko fải cô!Cô đả kích dữ wá, chắc dồn nén lâu gùi hum nay có dịp tung ra hả cô?Bịnh này lâu òi, hùi nhỏ em đã bị nhiễm bịnh này,từ người lớn, ông bà, cha mẹ, Việt Nam mà!-câu này wen tai gùi.Nhưng cô ơi, nếu người lớn ko làm bậy, ko tham nhũng, ko hối lộ, công bằng thì người trẻ như tụi em đâu có "hưởng thụ" như thế.Em ko muốn trách móc ai hết,ta ko gạt bỏ wa những thành tựu của những người đi trước nhưng có lẽ VN ta fải cải cách từ "thế hệ trẻ" như cô như anh chị đi trước và như tụi em...Hồi nhỏ, học tiểu học, cô em đã nói:Tương lai VN nằm trong tay mấy đứa.Xa lạ wá, lớn lao wá, nhưng bây giờ nó bắt đầu từ những việc làm nhỏ nhất.Cám ơn cô vì bài viết "gai góc" này
ReplyDeletehưởng thụ=tiếp thu cái xấu.đừng hỉu bậy cô nge!
ReplyDelete@Wesdlen: Khi nào thấy ở đâu có cái entry giống như thế này thì nhớ gửi cho cô xem với nghe!
ReplyDeleteÐương nhiên VN rồi sẽ thay đổi bởi vì có những người như tụi em, bắt đầu từ những việc làm nhỏ nhất, cụ thể nhất. Nhưng chờ để thấy một sự thay đổi hoàn hảo thì... chắc cô chờ không nổi rồi!
@Cù Huyền: Tùy bạn Huyền nghĩ thôi! Hehehe. May là Lan đang ‘trốn’ ở đây, nếu không đã ‘mệt’ với Huyền rồi!
@Chidomoto: Thì em cũng sẽ vậy thôi chứ sao, nếu không muốn sống cuộc đời ‘lập dị’!
"Bởi vậy, những kẻ nào to mồm nhất nói về đấu tranh chống tham nhũng, hối lộ chính là những kẻ ăn hối lộ kinh tởm nhất.
ReplyDeleteNhững kẻ nào sống ở VN mà to mồm nói về công bằng xã hội chính là những kẻ góp phần nhiều nhất làm lệch cán cân xã hội."
Coi bộ kết luận hơi vội vã rồi bạn ơi!
Cô viết cái entry này "thẳng thắn" wá! Đúng là như vậy đấy cô ạ! Cho dù mình k muốn nhưng thấy những ng khác cứ "hối lộ" như vậy, m k làm thì bị ng ta đạp xuống...k cho vào làm... e đã từng chứng kiến cảnh này từ cậu e (lúc đi xin việc làm). Vì vậy mà sau này k bít tụi e khi đến lúc ra trường, đi làm... thì sẽ như thế nào nữa cô ạ!
ReplyDelete@ Đức: đồng y chỉ trích là một cách xây dựng. Nhưng có nói có làm thì mới chứng tỏ thực tâm! Ví dụ như bạn đã bỏ công ra đi dạy tiếng Việt cho trẻ con ở Mỹ, việc làm đó có nghĩa gấp ngàn lần câu nói suông: ‘Tui yêu tiếng Việt, tui yêu quê hương tui!’
ReplyDeleteĐồng ý với chị. Nhưng chị chưa nắm ý em
ReplyDeleteRằng thì là:
Em là người Việt, tự hào là người Việt, hiểu văn hoá Kiều.
Chỉ là em muốn nhấn mạnh rằng trên đời này không có cái gọi là "người Việt Nam tiêu biểu".
Em là người Việt, ba mẹ em là người Việt, bạn thân em là người Việt, bạn gái cũ của em là người Việt; và chẳng ai trong số họ có những tính điển hình của cái gọi là "nhân cách Việt" cả.
Riêng chuyện nghệ thuật thì phải sáng tạo, và sáng tạo có nghĩa là không bị ràng buột bởi bất cứ yếu tố môi trường nào cả.
Túm lại: người Việt đẻ ra Kiều chứ không phải Kiều dựng Việt.
Thân.
Còn về entry này:
ReplyDeleteChỉ trích cũng là một cách xây dựng, nó cân bằng việc tự khen.
Không quốc gia nào tự chỉ trích gay gắt cho bằng Mỹ (chắc chị cũng biết): từ giáo dục cho đến giao thông, từ y tế cho đến an sinh xã hội, từ chính sách ngoại giao cho đến việc siết chặt biên giới... Nhưng đồng thời nó cũng là quốc gia tiến bộ nhất (ở em không dám khẳng định là DO VIỆC TỰ CHỈ TRÍCH NHIỀU vì như vậy sẽ là "post hoc, ergo proctor hoc").
Và nếu chúng ta có thể chỉ trích nền giáo dục của Mỹ, chắc có lẽ chúng ta cũng có quyền chỉ trích nền giáo dục nước nhà, chị nhỉ?
Bài viết khá sâu sắc và độc đáo đó! Hơi ngạc nhiên khi người viết lại đang ở Mỹ ! Đọc xong, giật mình nhìn lại chính bản thân mình !!!
ReplyDeleteNhận định của tôi rằng đây cũng chỉ là một cách nhìn. Tư duy của bạn là chân thành và nó phù hợp với nội dung của 1 blog cá nhân.
ReplyDeleteVÙNG SÂU QUÊ TÔI - thơ NGUYỄN TRUNG NGUYÊN
ReplyDeleteQuê tôi – bạn bè gọi “vùng sâu”
Độ mặn của nước – tính bằng lớp lớp váng phèn
bám vào da cha, da mẹ
Tóc ông nội bạc - lẫn cả màu vàng của nắng
Lưng bà còng – cong như con ốc lác mùa khô
Ngày cha sinh - ông nấu nước chụm rơm
Bà đẻ rớt trên đồng mùa giáp hạt
Bông súng, cù nèo cũng qua ngày đói rét
Hạt gạo dầu hơi – nữa trắng nữa vàng không đủ mà ăn
Ông hay tự trào: “Tao dốt đặc cán mai!
Bây ráng học để làm người nhân nghĩa”
Vậy mà Lục Vân Tiên – không hiểu sao ông chẳng quên một chữ
Cái nghĩa “bất bằng…” bám vào ông như rễ đước, rễ còng
Chúng tôi lớn lên nghe quen vần trắc, vần bằng
Đã thuộc tự bao giờ câu thơ lục bát
Mẹ bảo chúng tôi nhớ câu: “Nhân sinh tự cổ…”
Cha dạy chúng tôi: “Cái cò lặn lội bờ sông…”
Vùng sâu quê tôi – hạt lúa lớn lên cũng chẳng dễ dàng
Mùa khô nức nẻ – lũ cuối nguồn đầy mãi
Thế kỷ mới – vẫn còn chuyện lo cứu đói
Chỉ có chữ tình – mái lá nào cũng thật dư thừa
Tôi đi học xa – thím Bảy chèo xuồng tiễn đưa
Bác Năm dúi vào bọc đòn bánh tét
“Ráng học nghe con! Thành tài về giúp quê – giúp nước”
Câu dặn dò chung của cả xóm nghèo
Thành thị xa cứ nhớ mãi vùng sâu
Đêm thắt thỏm tiếng ễnh ương: “Quềnh quệch…”
Mẹ lên thăm kể: “Quê mình có điện…”
Tôi nghe mà nước mắt rưng rưng.
Nguồn : vannghesongcuulong