Vậy là đã kết thúc chuyến lên Davis và San Jose sau bao nhiêu lần hứa hẹn…
Tất cả hầu như đều nằm ngoài dự tính, nhưng đầy thú vị.
Ngày đầu tiên lên đến Davis, chỗ ‘trú ẩn’ của bạn Lún, lúc 3h chiều. Tội nghiệp Lún chuẩn bị nào sẽ đi Lake Tahoe, nào sẽ đi bơi, nào sẽ đạp xe đi lòng vòng Davis… Nhưng Lake Tahoe thì không có thời gian để đi, bơi thì không mang theo swimming suit, Ti và Bi thì không biết chạy xe đạp mà chỉ đòi chơi game! Làm bạn Lún la chói lói: từ dưới Santa Ana chạy xe 7, 8 tiếng lên Davis để chơi game hả????
Bạn Lan đề nghị thôi thì đi bộ sang studio của Lún, đồng thời cũng cho biết UC Davis (muốn tắt thở luôn, may mà chồng Lún mang xe lên chở cả đám về, nếu không thì chắc lăn hay lết về quá!). Công nhận trường bạn Lún đẹp thiệt, chả trách sao hồi xưa khi Lún khoe với Nguyên về trường ĐHSP, Nguyên lại nói: “Cái này mà gọi là trường hả?” làm bạn Lún ‘nổi điên’!
Buổi tối, chồng bạn Lún ‘dụ’ ông xã bạn Lan chạy mô-tô, đám con nít đứa thì chạy xe đạp, đứa chạy bộ đuổi theo, Lan và Lún ngồi canh chừng và tỉ tê chuyện trên trời dưới đất. Giỏi nhất là bé Ti, nhờ lên nhà cô Lún mà biết chạy xe đạp! Chạy mê mải cả buổi tối để sáng hôm sau thức dậy rên rỉ: “Mẹ ơi, cái ‘behind’ của con nó đau ê ẩm!” Vậy mà hôm sau cũng tiếp tục chạy. Cô Lún cho luôn nguyên chiếc xe đạp mang về!
Sáng hôm sau định đi sớm xuống San Francisco xem 1 số nơi rồi ghé nhà Khánh Châu và sau đó là họp mặt bạn bè của ông xã. Thế nhưng, ông xã Lún cũng đã rủ rê ông xã bạn Lan đi bắn súng! (Nguyên cứ cười hoài khi nghe Lan kể chuyện hồi xưa lúc học quân sự năm thứ 4, học bắn súng, và lên trường bắn Thủ Đức mỗi đứa phải bắn 3 viên đạn thật! Có đứa bắn xong, bỏ cây súng ra ngồi khóc huhu! Lúc đó mình cứ tưởng tụi nó sợ nên khóc. Giờ thì lại nghĩ: khóc là tức vì sao chỉ được bắn có 3 viên!)
4 đứa nhóc thì cố thủ trong phòng chơi game, mặc cho Lún hò hét bắt phải đi ra ngoài chơi!
Thôi thì Lan và Lún tiếp tục nói về những điều dự định sẽ làm, sẽ viết,…
Chia tay nhà Lún, Bi cứ mếu máo đòi ở lại “hay là ngày mai ba mẹ lên đón con về?”. Cả nhà lên xe, Lún cứ đứng hoài ở cửa. Lan vòng trở lại. Lún hỏi để quên cái gì. Không, chỉ quay lại ‘hug’ bạn Lún 1 cái thôi mà!
…
Từ Davis chạy 1 lèo về San Jose, không ghé tham quan đâu hết! Đến nhà Khánh Châu lúc 4h chiều.
Nhìn Khánh Châu cắt “cheese cake” nhẹ nhàng tự dưng nhớ Lún ‘chặt’ dưa hấu y như người ta “chặt heo quay”!
Gần 2 tiếng ở nhà K.Châu, xem lại được 1 số hình ảnh của bạn bè hồi trung học, và nhớ lại được luôn ngôi nhà của bạn Lan lúc chưa được xây mới (hình chụp lần đầu Châu về VN năm 97). Năn nỉ K.Châu cho mượn mớ hình đó đem về scan để lên blog, Châu không chịu, sợ bạn Lan làm mất! Trong đống hình đó, có Y Nhi, Như Hà, Như Loan, Thiên Kim, Bình, Tuấn Anh, Kim Long,… và đương nhiên là có bạn Lan nữa! (Ai muốn xem thì nói Châu scan gửi Lan post cho! Heheh)
…
Mai kể tiếp va post hinh, bây giờ buồn ngủ rồi!

Thích thế nhỉ! biết khi nào sang thăm các bạn được ta? Nếu nhà tớ mà sang thì Nguyên có người "đối ẩm". À mà cả CHâu nữa chứ!
ReplyDeleteBao giờ cho đến ngày con lớn, cả nhà chở nhau đi chơi, thăm bạn bè thế này hả trời!huhu...
ReplyDeleteái cha, chị Lan nhà ta đi chơi vui quá nhỉ?bạn học của chị giờ mà vẫn còn thân thiết vậy làm em ngưỡng mộ quá...nhìu khi nghĩ lại..bạn thời đi học vẫn là number1 chị nhỉ!
ReplyDeletemai mot len , nhut dinh la phai di Lake tahoe moi duoc do nhe.
ReplyDelete