Tôi nhớ năm tôi học lớp 11. Có một thời gian cô H. D xếp tôi ngồi cạnh Chánh (hắn ngồi phía bên phải tôi). Đương nhiên ngồi kế ‘lớp trưởng’ thì phải là ‘học sinh cá biệt’ rồi.
Tôi nhớ Chánh không phải là dạng quậy phá, mà là học không giỏi, hay không chịu học, hay gì gì đó chả biết… Có lẽ tại hắn ‘có bồ’ (học lớp 12 cùng trường, chắc tại Chánh ở lại lớp!). Với tôi thì hắn không có vấn đề gì.
Ngồi cạnh nhau thì phải có nhiệm vụ giúp đỡ lẫn nhau trở thành ‘đôi bạn cùng tiến’ (qui định của ‘nhà nước’ mà!). Thì tôi giúp hắn bằng cách bài tập tôi làm ở nhà tôi mang vô cho hắn mượn… chép lại. Giờ kiểm tra thì tôi liếc nhìn xem hắn làm được cái gì để… nhắc tiếp! Có điều hắn cũng ‘biết thân biết phận’, tôi đọc thì hắn chép chứ không bao giờ hỏi, và không bao giờ hắn để cho tôi đọc hết cả bài, nhắm chừng chỉ trên trung bình là đủ rồi!
Hồi trước có màn lớp trưởng hay đứa nào chữ đẹp thì cứ hay phải lên bảng chép bài cho cả lớp chép theo, hoặc làm biếng thì ngồi tại chỗ đọc bài lớn lên cho cả lớp chép khi thầy cô bận công chuyện gì đó (?!). Thường những khi đó thì Chánh chép cả 2 quyển tập: của hắn và của tôi! hehe, có qua có lại mới toại lòng nhau mà! Thực ra thì hắn tình nguyện, vả lại hắn viết chữ cũng đẹp lắm nên tôi mới dám giao phó tập tôi cho hắn!![]()
Rồi cũng có lần hắn nhắc bài cho tôi trong giờ kiểm tra môn kỹ thuật công nghiệp. Trời xui đất khiến, hôm đó tôi không học bài! Tôi ngồi vật vã với bài kiểm 15 phút đó, nhớ gì viết nấy. Hắn liếc sang, biết tôi ‘gặp nạn’, hắn vừa viết vừa thì thầm hỏi đến đâu rồi để hắn nhắc. Tôi làm thinh. Hắn lại hỏi nữa. Tôi lầm bầm gắt: ‘Im đi!’. Hắn im. Phân nửa thời gian trôi qua, hắn lại đẩy tờ giấy bài làm của hắn sang phía tôi một chút! Tôi liếc mắt sang nhìn hắn định ‘cự’ tiếp thì hắn cũng liếc nhìn tôi gắt “chép đại đi sắp hết giờ rồi!” và tôi… chép! Hết giờ, nộp bài xong, hắn nói: “hôm nay Chánh có học bài chứ bộ!”, tôi làm thinh, vừa… quê vừa… tức!!!![]()
Rồi có một lần tôi làm văn dùm cho hắn (xin lỗi cô H.D!
). Tôi quên lí do vì sao hắn không làm bài viết tại lớp, mà chỉ nhớ là cô H.D cho hắn đề bài về nhà làm và sáng hôm sau phải mang nộp cho cô (nghĩa là chỉ trong có 1 buổi chiều tối phải làm cho xong) Mà cũng chẳng hiểu lí do gì tôi lại hứa làm dùm cho hắn. Tôi là đứa giỏi văn từ nhỏ mà (hehe), và cũng không hiểu vì sao bài đó tôi làm cũng ‘tâm huyết’ lắm! Đi học về (buổi chiều) là tôi cắm cúi làm liền để còn kịp đưa cho hắn trong buổi tối hôm đó để hắn chép lại sáng mang nộp. Đương nhiên là hắn được điểm cao rồi, hơn tôi luôn. Tôi nhớ cô H.D ghi nhận xét trong đó rất nhiều (cô nổi tiếng chấm kỹ mà!), những chỗ nào hay cô thường đánh dấu nhận xét ngay đó (hình như đến bây giờ cũng vậy)… Và cô cũng có nói với tôi “Chánh nó làm bài đó hay lắm!” (chả hiểu í cô muốn nói gì! Lúc đó tôi chỉ nói trong bụng: ‘em làm mà sao không hay!’
). Khi cô phát bài ra, hắn mang bài đó đưa lại cho tôi, còn cười khoái chí! Tôi đọc lại và cảm thấy hơi ganh tị vì nó… hay thiệt nhưng đã lỡ mang tên tác giả là người khác rồi! hahaha…
Rồi đùng 1 cái, tự dưng tôi nghe tụi bạn đồn phong phanh rằng tôi ‘khoái’ hắn!
Tôi lần dò hỏi ra thì biết người biết chính xác tin đó là Thùy Trâm, 1 trong những đứa bạn thân của tôi hồi cấp 2, khi đó lại là lớp trưởng lớp A7 kế bên! Giờ ra chơi, tôi kêu Trâm ra hỏi. Trâm nói có nghe nhiều người nói như vậy, biết cả chuyện tôi làm văn dùm (không biết tên nào nhiều chuyện như vậy!), nhưng nhất định không chịu nói kẻ nào ‘phao tin’! Tôi giận ơi là giận!
Vì thực tình tôi không khoái hắn mà! (cái người mà tôi thích thì đã kể trong entry khác rồi! hahaha)
Hết giờ chơi lại rơi đúng vào 2 tiết Văn của cô H.D. Tôi vào lớp và gục đầu xuống bàn ngồi khóc như mưa!
Mà tính tôi là khi đã khóc vì ấm ức chuyện gì rồi thì rất lâu nín! Tôi cứ thúc thích như vậy suốt cả 2 tiết! Chánh ngồi kế bên chẳng hiểu chuyện gì, mà cũng chẳng dám hỏi (tôi nghĩ vậy). Hắn chỉ biết tự động kéo quyển tập của tôi sang và chép bài dùm tôi. Cô D. cũng chẳng nói gì đến tôi trong suốt 2 tiết học đó. Chờ đến giờ ra về, cô gọi tôi ra và hỏi. Tôi vừa khóc vừa kể (nhưng không hề nhắc chuyện làm văn dùm!!!). Rồi sau đó nữa thì tôi quên mất rồi…![]()
…
Ngẫm lại thấy mắc cười quá chừng: xưa giờ trong tình yêu, tôi chưa bao giờ phải khóc vì người yêu (hình như người ta thường khóc vì thất tình, mà tôi thì chưa bị thất tình, chỉ yêu thực sự 1 lần rồi cưới luôn thôi) cho nên chỉ có buồn hoặc giận thôi.
Vậy mà lại 2 lần khóc ấm ức vì bạn: một lần là chuyện kể trên, và một lần nữa mới hôm qua, rỉ rả cả ngày làm việc… Đúng là… dở hơi thiệt!![]()
*Mà không biết bây giờ cái bạn Chánh đó lưu lạc ở đâu rồi nhỉ! Hình như đã nghỉ học từ cuối năm 11 thì phải??? Quên rồi!

cái người mà tôi thích thì đã kể trong entry khác rồi!: la cai entry nao vay ca ?
ReplyDeletecon cai entry nay co phat xuat tu vu ME va YEU khong vay ?
@Lun: Trời ơi, Lún ơi là Lún, chán sống rồi hả? Cái tên ‘ám ảnh’ bạn L suốt những năm học cấp 2, cấp 3, chỉ có 1 tên duy nhất thôi, đọc lại ở đây nè:
ReplyDelete(Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ) http://blog.360.yahoo.com/blog-KMov9CQ9eqjNG5f._dQaiQ--?cq=1&p=1272
(Rung động và yêu) http://blog.360.yahoo.com/blog-KMov9CQ9eqjNG5f._dQaiQ–?cq=1&p=103
Còn cái entry này xuất phát từ đâu hả? hahahaha. Xuất phát từ Lún! hahaha! Ðừng có “dụ khị”!
Kho'c nhi`u, co the ma^'t cha^'t a', phai di an kem bu` zo^
ReplyDelete@HaoNhien: Nghe có người dẫn đi ăn kem, nín khóc!
ReplyDeletecô LAn là lớp trưởng mà mít ướt nha, lêu lêu ^^
ReplyDeletechuyện "giúp bạn" của cô làm em nhớ năm lớp 2, nghe thằng bạn "dụ" mà em chìa tập cho nó chép bài, 1 đứa nào đó méc hay cô thấy mà em bị cô đánh đòn, khẽ tay, huhu
ặc ặc...phải chi hồi đó em có ng bạn giỏi Văn mà lại tốt như chị vậy thì đỡ cho em rồi, hehe, hồi đó học em sợ môn Văn lắm đó!sẵn nói chiện khóc mới nói, ở trường mình có tin đồn em thích 1 người mà ng đó hổng chịu!!!trong khi đó ng ta theo em mún chết mà em...ứ chịu!hehe, bít tin đồn ác ý em cũng khóc như mưa!mà người đó lại ng người bịa tin đó ra mới ghê!hihi!Đố chị bít là ai?hihi, chắc chị đoán được rùi....
ReplyDeleteentry nhí nhảnh thấy sợ lun...hehe... coi chừng tại cô mà nhân vật Chánh nghỉ học đó...hehe...
ReplyDelete#MsMoon: ng ấy là ng- ai -cũng -bít -là -ai -nhưng- hẻm -ai -nhắc -đến... đúng hem cô????
ReplyDelete#MsMoon: ng ấy là ng- ai -cũng -bít -là -ai -nhưng- hẻm -ai -nhắc -đến... đúng hem cô????
ReplyDelete@angela: cô Lan ‘mít ướt’ nổi tiếng xưa giờ mà!
ReplyDelete@be yeu kem: tốt quá nhiều khi lại trở thành tội lỗi đó, Nguyệt ơi!
Còn cái tên kia... phải công nhận là nó ‘quá hay’: sống như thế nào mà nhắc đến ai cũng ghét đều hết!
@CKH: chuyện thiệt đó, nhóc! nhí nhảnh gì đâu :-)
Còn chuyện hắn nghỉ học hả? Ờ, có lẽ sợ bị cô H.Dung chọn đi thi HSG Văn!
@Sao chép: nếu mà gương mẫu thì giờ này đã trở thành “Ðảng viên” rồi bạn ơi!
Cô giáo làm lớp trưởng mà hong gương mẫu nha. Hỏng như em, lúc nào cũng công dân gương mẫu....
ReplyDeleteuoc gi co dua ban nao tot nhu Co ngoi ke em heng!
ReplyDeletetai do gio e la dua chuyen di giup nguoi ko a(e hoc gioi tu nho ma`^^)
Hi hi, vậy là em dễ khóc lắm nè chị L ui, em hok có thất tình mà ghen bóng ghen gió cũng hu hu lên nữa, xấu hổ quá!
ReplyDelete@naloan: Cái này thì thực tình không biết, bởi chưa rơi vô. Nhưng khi đó thì chắc là không khóc! Cười thôi! hehehe
ReplyDelete