
Hôm trước đi làm ra ông xã đón về mở cho nghe bài Xe đạp ơi! tự dưng da diết nhớ SG, nhớ một thời xe đạp rong ruổi…
Xe đạp gắn liền với cả một quãng đời đi học từ cấp 2, lên cấp 3, vào đại học, cho đến khi lấy chồng, chồng sắm cho cái Chaly, thế là chia tay xe đạp từ đó…
…
Nhớ những năm lớp 9, lớp 10 cứ thích những buổi tối đi học đàn hoặc đi học Anh văn đạp xe về một mình dưới trời mưa lất phất không chịu mặc áo mưa, cứ phơi mình ra để mà cảm nhận cái lành lạnh của gió, cái ướt át của mưa. Rồi lại rẽ vào một con đường không nằm trên lối về, để chỉ dừng lại, gặp 1 người, nói chuyện dăm ba câu, mà có khi chỉ để nhìn vào ngôi nhà, rồi vòng ra đi tiếp…
Lên lớp 11, 12 lại miệt mài xe đạp đi học, rồi đi chơi cùng lớp tận Thủ Đức, Biên Hòa, Bửu Long. Lại nhớ có những buổi sáng năm 11 đi học thêm Hóa ở cư xá Kỳ Đồng. Ghé nhà rủ Khánh đi. “L chở Khánh nghe, Khánh chưa ăn sáng!” - Ừ thì chở nhưng mà tức cành hông, đã cho có giang lại còn bắt chở để ngồi sau ăn bánh mì, trong khi bụng mình cũng đói meo! Vậy mà lại thành kỷ niệm. Khánh đi định cư ở Úc từ cuối năm học 11. Nhớ cái đêm trước khi Khánh đi, cả đám Bình, Hùng, Toàn, Tuấn Anh, AnhTuấn, và Khánh chở L cũng đạp xe lang thang khắp Sài Gòn cho đến thật khuya mới chạy miết về vì sợ bị nhà la… Đến khi Khánh trở về lần đầu tìm L thì L đi lấy chồng rồi! Không còn xe đạp nữa, mượn xe ông xã chở Khánh đi chợ Bến Thành, vừa ra khỏi nhà chút xíu bị đụng cái rầm ngay trước trường MĐC! (Tụi bạn và ông xã chọc tại L chở Khánh nên… run. L nhất định là không, chỉ vì cái bà băng qua đường ẩu! Sao cũng được, chỉ biết là không ai bị hề hấn gì là tốt rồi) Hehe, đến lúc nhắc lại chuyện ăn bánh mì đi xe đạp, Khánh la làng: “Sao lúc đó L không nói?” Nói cái gì chứ!
Lại nhớ có lần L, Hùng, Bình, Toàn đạp xe đi đâu ngang Tao Ðàn, mưa như trút nước, lại không có áo mưa. Cả đám cứ cắm đầu mà chạy. Bỗng Hùng nói: phải chi có cục xà bông! Ah, có cục xà bông gội đầu tắm luôn dưới mưa, chạy về nhà cũng vừa sạch! Cả đám cười vang!
Rồi vào đại học, quãng đường đi học xa hơn nhưng lại hóa gần từ lúc có cái đuôi bám theo!
Sáng sớm đạp xe ra đầu ngõ đã thấy ‘hắn’ đứng chờ sẵn! Rồi 2 đứa đạp xe song song để mà líu lo những chuyện không đâu vào đâu cho tới trường ĐHSP thì ‘hắn’ lại quay về ĐHBK. Đường về cũng vậy. Có hôm cứ lo mải miết nói chuyện, ‘hắn’ né 1 cái xe khác, khiến tay lái xe L và xe ‘hắn’ móc vào nhau, L té tròn quay trên đường, ‘hắn’ thì không sao, lại còn đứng cười! Hỏi mắc gì cười, ‘hắn’ nói tại thấy L té sao gọn gàng quá!
Có hôm vừa chạy xe vừa cãi nhau, giận nhau, đến khi phát hiện ra là đã gần đến nhà rồi thì lại tấp vào quán chè nơi Mũi Tàu để vừa ăn vừa… giận tiếp cãi tiếp, đến khi hết ly chè thì cũng hết giận, lên xe đạp tiếp 5 phút nữa là tới nhà!
Lại nhớ có hôm hắn chở đi dưới trời mưa tầm tã, 2 đứa trùm chung cái áo mưa poncho, gió có lạnh, và mưa có tạt thì vẫn ấm áp vô cùng!
Lại nhớ những hôm tan học Anh văn lúc 9h tối, trời mưa mà cũng ráng đạp xe qua tiệm thuốc tây hắn bán phụ cho người chị để rồi 2 đứa lại đội mưa, lúc đạp xe lúc dắt bộ trên những con đường Lạc Long Quân, 3 tháng 2, Minh Phụng… ngập nước quá sâu mà cùng về hướng Xa Cảng. Mưa lạnh run người, áo mưa chẳng thấm vào đâu, mỗi lần có một chiếc xe lớn chạy qua là cả đám người lại chới với bởi nước dồi như sóng, vậy mà cứ quay qua nhìn nhau cười quên trời quên đất quên cả trời mưa…
Lại nhớ cũng xe đạp mà 2 đứa trốn học lang thang khắp nơi, từ Phú Lâm, Tân Bình, rồi đến Thanh Đa, Bình Quới, Thủ Đức…
Lại nhớ có hôm hắn lấy cái xe Honda, chở L ngồi phía sau dắt xe đạp, lại vướng vào một cái xe ba gác, nguyên bàn chân phải L dính vào “pô” xe. Về nhà, chỉ nói bị đụng xe và chân trúng vào ‘pô’ xe người ta. Ba vừa cầm cái kim chích vào chỗ da phỏng đã phồng lên như trái cam cho nó xịt nước ra để da xẹp xuống, rồi xức thuốc lên, vừa nói “cái thằng nào đụng con vậy không biết!”. Ai mà dám nói, có mà bay đầu cái đứa làm phỏng con gái cưng của ba!
…
Hơn 15 năm rồi không còn đạp xe, giờ cùng ‘hắn’, mà không, cùng ông xã mới đúng, nghe “Nhớ khi xưa bao mộng mơ trên chiếc xe đạp cũ, ước mong sao tình yêu mãi không rời…” ngay giữa đường phố Cali chỉ toàn là xe hơi, lại thấy lòng rưng rưng mà đong đầy những cảm xúc của yêu thương…

@ Pe: Thì tại vì tròn quá nên té cũng quay tròn như củ khoai lang nên nhìn gọn! hehehe (nói chứ cũng ê ẩm lắm đó, đứng lên rồi vừa tức vừa quê!)
ReplyDeleteRất tình cờ, đọc được những dòng hay! Có lẽ chị là một người làm công tác giảng dạy?...
ReplyDeleteChia sẻ chút tình với xe đạp ơi...
@ nanaut: Thanks (không biết gọi bằng gì!)
ReplyDeleteChuyện đi dạy, cũng như xa đạp của một thời, giờ chỉ còn là kỷ niệm…
Hi`! Co Lan muh cung te' gon nua ha ta??? Chac Thay noi de ninh co Lan qua heheheh! (e noi choi, co dung la e, toi nghiep hixhix)
ReplyDeleteoi, luc nao cung "han", thoi buoi gio` chang the na`o da`o dau ra duoc cai canh loa~ng moạng nhu the, ghen ti qua nha ><
ReplyDeleteChỉ cần nhớ cái câu Lan trích đó thôi. Tua đi tua lại cả đời!!!
ReplyDeleteTrời, dì với cậu lãng mạn ghê.
ReplyDeleteKỉ niệm đẹp hén cô!!!
ReplyDeletehum ữa e cũng đạp xe hơn 15 cây mà với thằng bạn thân...2 đứa nói chiện lãng nhách mà cũng tấy zui.Gặp trời mưa gió bão bùng, zề nhà e bị căng dây cằng vì lâu lắm oy hẻm vận động nhìu như zậy...hihi... xe đạp giúp chúng ta gần nhau thêm!!!
ReplyDelete8-> xe đạp cô ơi
ReplyDelete@ CKH: ừ, “xe đạp giúp ta gần nhau hơn” vì chỉ có xe đạp mới vừa có thể chạy song song vừa tán dóc được thôi! (nhưng coi chừng bị té lăn quay như cô Lan!)
ReplyDelete@Dark wind: muốn chạy xe đạp lại nhưng ở đây hiếm có mưa nên không có ‘lãng mạn’ hehe!
@ Nhiên, Cherry: giờ kể lại thì thấy lãng mạn, chứ lúc đó cả nhà muốn ‘lên ruột’ không biết ‘con nhỏ’ nào ‘bắt hồn’ cậu của mấy đứa rồi! Hehe
@Cù Huyền: ừ, tua đi tua lại cả đời, may là chưa bị nhão :-D
Ý, từ SP về tới BK xa lắc mà, phải như bi giờ là bị trễ học vì kẹt xe rồi, hii
ReplyDeletebài hát tuy đã lâu, nhưng nghe lại vẫn còn hay fa~i ko cô, nó làm em nhớ đến mối tình đầu thật đẹp, thật mơ mộng...
ReplyDelete