
Khi tôi 15, tôi ôm mộng trở thành cô giáo, không hiểu vì sao nhưng sẽ chỉ là cô giáo, và là cô giáo dạy Văn mới ghê chứ!
Khi tôi đậu cùng lúc 2 trường sư phạm và tổng hợp (cùng chuyên ngành Ngữ Văn), tôi đương nhiên chọn học sư phạm. Giữa năm nhất, gia đình rục rịt chuyện “đi Mỹ”, mà đi Mỹ thì học Văn VN làm cái quái gì! Tôi cứ nhớ hoài lời ba tôi nói: “trồng cây thì người ta phải biết lựa cây mà trồng. Thay vì trồng bình bát, tại sao lại không trồng mãng cầu? Thay vì học Việt văn tại sao không đi học Anh văn?” Làm sao mà trả lời bây giờ! Thôi thì ban ngày học Văn, tối đến lò dò đi học thêm tiếng Anh vậy! (nhưng khổ nỗi học tiếng Anh mà chỉ toàn khoái nghe người ta thì thầm tiếng Em, cho nên đến tận bây giờ tiếng Anh nói hoài cũng chẳng thành câu!)
Khi tôi 25, nghĩa là 3 năm sau khi tốt nghiệp đại học, tôi hơi thấm lời ba tôi nói khi xưa. Cùng phải vất vả dùi mài sách vở để đi thi, cùng lăn lóc 4 năm nơi trường đại học (chăm hay không chăm không tính!), thế mà sao những đứa tốt nghiệp từ Bách Khoa, Kinh Tế, Ngân Hàng, Ngoại Thương chỉ sau 3 năm ra trường mà trông tụi nó khác thế!
Còn mình thì sao?
Tụi bạn an ủi: cái tụi tui có là tiền, còn cái bạn có thì có tiền cũng không thể mua được! Nghe cảm động lắm chứ!
Và từ tuổi 25 đó, tôi không còn phải so đo, tính toán những thiệt hơn, được mất trong cái nghề mà mình đã chọn. Tôi sống hết lòng vì nó, đam mê nó, như thể nó là máu thịt của mình.
35 tuổi, tôi nhìn lại chặng đường mình đã đi qua: có nuối tiếc, có ngậm ngùi gì không? Những lúc tôi chán nản nhất, tôi quay về với những đứa học trò cũ của mình, những bất chợt, những tình cờ mà chúng tâm sự, chúng chuyện trò cùng tôi, muốn nghe từ tôi một y kiến, một nhận xét,… lại khiến tôi tự tin hơn, và tôi lại là tôi.
Giờ đây, tôi lại đứng trước nhiều lựa chọn. “Chỉ có đi dạy là phù hợp nhất với em.” “Đi dạy lại đi NL ơi. Nghề đó ăn vào máu cô giáo rồi!” “Thấy tiếc cho nghề dạy học của em. Hình như em không chỉ dạy Văn mà em còn ảnh hưởng đến chúng bởi nhiều cái khác nữa”…
36 tuổi, tôi lại quay về bước khởi đầu. Vâng, tôi sẽ lại là…

Công nhận dân Sư Phạm có lý tưởng và yêu nghề thiệt. Biết vậy hồi năm 1990 tui chọn Sư Phạm Văn cho rồi!
ReplyDelete@ CaoBoiTexas: Thì cũng giống như dân Tổng Hợp vậy. Trôi tận xứ này mà vẫn còn làm báo! Phải biết vậy hồi xưa tui chọn Tổng Hợp!
ReplyDeletegiờ em cũng làm lại từ đầu, hehe
ReplyDeleteôi, lớp học thân thương của trường MĐC, nhớ wá!
ReplyDeletehọc tieng Anh mà e cung khoái nghe tieng Em lam cô à, hì hì. Hy vong cô se lai là gv có "suc anh huong lon" voi hoc trò, cô nhé ^.^
ReplyDeletechúc cô giáo dạy tốt và có nhiều học trò giỏi :)
ReplyDelete:), em sắp 25 tuổi rồi.
ReplyDeletechao co! ko bit co con nho con hem,nhung con cu cam giac la co van con nho, co rat dac biet co a, theo cach con nghi , mong co se lai dem den cai dac biet ay cho cac ban sau nay co se day!chuc co va gia dinh nhieu suc khoe , hanh phuc!!!<nhungdoan>
ReplyDeleteNhững lúc tôi chán nản nhất, tôi quay về với những đứa học trò cũ của mình...chúng chuyện trò cùng tôi, muốn nghe từ tôi một y kiến, một nhận xét,… lại khiến tôi tự tin hơn, và tôi lại là tôi."- như vậy là cô sẽ mãi tự tin nhé.
ReplyDelete“Thấy tiếc cho nghề dạy học của em. Hình như em không chỉ dạy Văn mà em còn ảnh hưởng đến chúng bởi nhiều cái khác nữa”…Exactly!
Mong 10, 20, 30, 40, 100 năm nữa sẽ có những bướv nhìn lại như thế này...và Cô mãi là Cô!
Cô sẽ lại là cô Ngọc Lan mà chúng e yêu mến...sẽ lại là ng vợ mà thấy yêu thương...sẽ lại là ng mẹ mà Bi và Ti yêu quí... và cô sẽ lại là cô với những j cô sẽ chọn...
ReplyDeleteChi doi giao dien ha cua blog a. Lau qua em khong ket noi voi ai va cung khong vao blog cua minh nen thay moi thu deu rat la. Hoâm nay Em tro lai roi ne. Lan nho ghe tham nha em nhe.
ReplyDelete