Thursday, November 6, 2008

Entry for November 05, 2008 Treo ở đâu?




Anh nay minh hoa thoi, khong phai trong to lich dau

Tôi có một anh bạn sống lang bạt kỳ hồ như dân du mục (tôi đoán vậy, bởi thấy anh đi tùm lum tùm la, chả biết nơi đâu là nhà, cho nên có cô nào muốn làm quen chắc cũng ráng mà… né!). Lần này, trên hành trình bôn ba đi tìm “một nửa của mình” (nói đại vậy cho có lí do, chứ anh đi vì cái gì ai mà biết) từ VN anh ghé qua Cali, và làm quà cho tui một quyển lịch 2009!

Lí do theo như anh nói là thứ lịch này trên xứ Mỹ thì không thiếu, nhưng đây là lần đầu tiên nó xuất hiện ở VN, do chính bạn anh - một nhiếp ảnh gia có tiếng làm tác giả, và quan trọng hơn nữa, anh yêu cầu tác giả T.P kí tặng tên tui luôn trên tờ lịch. Như vậy là món quà có giá trị quá rồi còn gì! Chưa kể công anh bạn mang từ VN sang, rồi lặn lội tìm đến khu Bolsa trong một ngày gió Santa Ana thổi muốn bay luôn cả nóc Zen, để mà trao cho tui.

Trân trọng tình cảm của bạn, tui mang lịch về nhà hôm rày mà vẫn chưa biết làm sao treo lên!

Hôm nay, anh bạn gửi message hỏi đã treo lịch lên chưa, khiến tui càng thêm áy náy!

Lịch chưa treo không phải vì năm 2009 chưa đến mà vì đó là lịch chụp toàn ảnh khỏa thân, mà khỏa thân 100% mới ghê chứ!

Treo trong phòng ngủ thì không nỡ vì nơi đó tôi chỉ lết vào sau một ngày mệt mỏi rã rời vì việc làm, việc học, vào đến phòng ngủ thì chỉ có mà ngủ thôi, giờ đâu mà ngắm những tuyệt tác của tự nhiên đó nữa.

Treo nơi phòng khách thì không đặng vì Ti thì đang tuổi teen, Bi thì đang tuổi hỏi, đụng gì cũng hỏi. Lỡ nó hỏi sao mấy cô này “nít-kịt” thì trả lời sao đây, 6,7 tuổi đầu nó đâu có hiểu không mặc quần áo cũng là một nghệ thuật!

Treo nơi nhà bếp thì thiệt tình là mấy miếng bò bít-tết, hay sường heo nướng xả, hay đùi gà chiên dòn của tui sẽ chẳng còn hấp dẫn được ai nữa, vì bao nhiêu là da là thịt trắng hêu hếu của các người mẫu đã cứ phơi ra lồ lộ cả rồi!

Lại nghĩ hay là mang vào cơ quan treo. Ngay trước mắt tui là một bức tường trắng trơn, giờ có bức tranh để vào cũng hay lắm chứ!

Nhưng...

Ngồi sát cạnh tui là một chú đã có cháu ngoại rồi. Lịch khỏa thân treo trước mặt tui cũng như trước mặt chú vậy… Ùm, không ổn chút nào. Lại thêm nguyên cái group nơi tui ngồi chỉ có mỗi tui là phụ nữ. Mà không chỉ vậy, toàn ban biên tập cũng chỉ là đàn ông. Mỗi ngày 4, 5 trưởng trang ra đưa maquette cho tui, họ nhìn hay không nhìn những bức hình đó không biết, nhưng lỡ hôm nào tui bực bội trong người mà quay sang cầm maquette lại tình cờ bắt gặp mấy cặp mắt nhìn tui - cho dù họ hoàn toàn vô tư - chắc tui cũng muốn … móc những cặp mắt đó ra mà liệng thùng rác quá! Vậy là không thể mang vô cơ quan được! Dứt khoát là không!

Ùm, khó nghĩ thiệt!

Người ta nói nhìn tranh khỏa thân dưới góc nhìn nghệ thuật thì sẽ thấy nghệ thuật, dưới góc nhìn trần tục sẽ thấy trần tục.

Còn tui, chả biết mắt tui là mắt nghệ thuật hay mắt trần trụi, nhưng mùa đông sắp đến, lúc nào tui cũng thấy lạnh, 2, 3 lớp áo trên người. Thương cho những nàng liễu yếu thanh mai không mảnh vải che thân kia, chắc có lẽ tui sẽ cuốn mấy nàng cất vào góc tủ ấm áp nào cho qua mùa đông này cái đã rồi từ từ tính tiếp vậy...

6 comments:

  1. met qua, goi buu dien dem cuon lich do len day , tui treo vo studio cho khoe . May dua nho nha nay rat la ...nghe si . Se ko co chuyen hoi han ...tran tuc hay bay ba hay gi gi het dau . Dem len day, treo dum cho , se ko tinh tien treo " dum" . Quyet dinh vay di.

    ReplyDelete
  2. @ Sweet Tears: xe nhỏ không có cabin, còn treo trước mặt thì cứ lo nhìn hoài làm sao mà lái?
    @ Hạo Nhiên: khi nào em học lớp thầy Nhiên thì em mang theo lên ngồi cạnh thầy!
    @ Chaien: quà tặng là “vô giá”, làm sao bán được!
    @ Lún: lúc đó Nguyên tình nguyện khiêng giường vào studio!

    ReplyDelete
  3. Thui, dua cho o H. treo vo trong cabin xe !!! ;-)

    ReplyDelete
  4. Rao bán, tổ chức đấu giá làm từ thiện.

    ReplyDelete
  5. Mang theo, lu'c na`o vo^ lo*'p ho.c treo le^n be^n ca.nh ghe^' ngo^`i....

    ReplyDelete
  6. thôi, tốt nhất là gửi về VN cho con. kakakaka

    ReplyDelete