Bài này đăng trên ViệtTide hôm nay (chắc chưa lên online nên không dẫn link được, copy lại đây thôi)
Chắc chắn là không có ai đổ thừa tui là làm người này người kia ai khóc hay buồn hay nhớ gì gì đó khi đọc bài này há! Hehe, chỉ có mỗi tui là “đau bụng” thôi!
Happy Thanksgiving!
Shopping after Thanksgiving
NgocLan
Sau bữa tiệc Thanksgiving, mấy anh em tui rủ nhau đi shopping Carlsbad Outlet ở San Diego (cách nhà khoảng 120 cây số). Chị dâu tui nói ở đó sẽ mở cửa lúc 12 giờ đêm.
Ðúng 11h đêm chúng tui xuất phát. Khi leo lên xe, anh tui nói ngay: có 3 cái gối và 2 cái mền, ai mệt thì có thể ngủ lại trên xe. Chị dâu tui thêm: có mang theo chả ốc, trái cây, cafê. Chị Tâm-bạn chị dâu- tiếp lời: còn cái đĩa kia là thức ăn (đồ ăn tiệc còn dư cái gì cũng tống vô đó để đem theo thì phải!)
Ðường đi mất khoảng 1 giờ đồng hồ nhưng cứ một chốc tui lại nghe điện thoại của chị dâu tui reo lên: “tới đâu rồi?” - ‘ Ủa tới rồi hả? Có chỗ đậu xe không?’ - “vậy hả? rồi sao?...” Tui hình dung là chị tui có rất nhiều bạn bè cùng hẹn lên shopping đó, và theo tin 'tình báo' thì chưa đến giờ mở cửa nhưng thiên hạ đã đông như kiến trên kia rồi, và con đường dẫn vào khu outlet thì đã bắt đầu kẹt xe. Chúng tui được khuyên là nên tìm chỗ đậu xe cách xa nơi cần phải đậu và chịu khó lội bộ. Ðành vậy. Tất cả vì sự nghiệp shopping!
Tới nơi vừa quá 12h. Từng tốp người, dường như quên mất cái lạnh của những ngày sắp vào Ðông, vừa đi vừa ríu rít, háo hức chờ đón những món đồ mình sẽ mua được. Ðã được dân shopping chuyên nghiệp báo trước, nên trong túi quần tui chỉ có đúng 1 cái credit card, không mang theo túi xách gì cả để rảnh 2 tay... lựa đồ và... xách đồ.
Dù đã nghe nói trước nhưng tui vẫn không thể tưởng tượng những đoàn người đứng xếp hàng trước tiệm Coach (chuyên về giỏ xách, giá thường không dưới $200 cho 1 cái ví chút xíu), và Tommy Hilfiger, Gap, Calvin Klein, Dolce & Gabbana...
Cũng bon chen trong dòng người chật như nêm ở tiệm Tommy, tụi tui bắt đầu sục sạo những món đồ được sale (30% off). Và để tiết kiệm thời gian, ông chồng tui lãnh liền nhiệm vụ đứng xếp hàng chờ tính tiền (mặc dù trên tay chưa có món hàng gì để tính). Tụi tui thì cứ việc tha hồ lựa chọn, ưng ý món nào thì đem đến đưa cho chàng. Và cứ xoay một vòng khoảng 30-45 phút thì tụi tui cũng lựa, cũng săm soi đồ xong, và anh chồng tui cũng vừa tới lượt tính tiền. Rồi mạnh người người nào người nấy móc thẻ ra cào. Có những tiệm discount dựa trên số tiền mua hàng thì tụi tui phải tính toán thật nhanh, mua chung để tiết kiệm, rồi ra về tính tiền lại sau.
Rồi khi 4 cánh tay của anh tui và ông xã tui vừa đủ mỏi thì 2 chàng lại quày quả ra xe để cất bớt đồ và lại quày quả trở vào để tiếp tục nhiệm vụ của mình (như đã nói là xe đậu khá xa!)
Có những tiệm tụi tui vô đã lựa được cái áo, cái quần ưng ý , nhưng đến khi nhìn thấy dòng người xếp hàng chờ tính tiền thì lại thôi, đành tiếc nuối để lại để tiếp tục sang cửa tiệm khác...
Ðến gần 3h sáng thì chàng chồng đã không còn chịu nổi nữa, xin 'đầu hàng' ra xe để ngủ.
Chúng tui tiếp tục hành trình.
Quay lại tiệm Coach, dòng người xếp hàng vẫn còn dài dằng dặc. Tui rẽ vào tiệm Dolce & Gabbana - cũng chuyên về giỏ xách. Không có người xếp hàng bên ngoài, chỉ có hàng người rồng rắn chờ trả tiền mà thôi. Tui cứ 'excuse me, excuse me' để lách qua hàng người mà trên tay và trước mặt họ không biết là bao nhiêu túi xách to, túi xách nhỏ. Tui tự hỏi không hiểu họ mua về để làm gì mà nhiều dữ vậy. Tui vừa mới cầm lên thử 1 cái xách tay nhỏ nhỏ, thấy ghi giá đã giảm là $145 (giá chính thức là $225), còn đang ngắm nghía xem tại sao nó lại mắc vậy thì liền đó có một nàng bước tới cứ bốc mỗi thứ 1 cái, to nhỏ, đủ loại mà chẳng cần xem giá cả, xoạt cái 5 cái giỏ đã nằm trên tay cô ta! Tui lướt qua 1 vòng nữa và... bước ra ngoài.
Vui nhất là đến tiệm Skechers chuyên bán giày. Mua 2 đôi thì đôi thứ 2 được giảm nửa giá. Chị dâu tui và những người bạn đều đã lựa được mỗi người 2 đôi (cho bản thân hay cho chồng con, cô bác gì không biết), tui thì chỉ được 1, đôi thứ 2 không biết mua cái gì (giày dép tui mua về phải cố tìm chỗ giấu bớt, vì chồng và con gái tui cứ thắc mắc không hiểu sao tui lại phải cần nhiều giày đến như vậy!!!). Cũng vì nghĩ vậy nên thui, tui quyết định không mua. Chỉ đứng xem chị tui tính tiền.
Lúc tính xong, mới phát hiện ra 1 cái bảng nhỏ nhỏ - cũng đặt ngay chỗ tính tiền nhưng ít ai để ý!- Tấm bảng đó ghi là hãy nhắc họ cho mình 1 cái đồng hồ Skechers khi mình mua hàng! (không nhắc thì không có, ráng chịu). Chị dâu tui đọc được và nhắc. Anh chàng bán hàng nói muốn màu gì, chị tui bèn đứng ca bài ca 'con cá': tao có 2 đứa con mà bây giờ chỉ có một cái thì làm sao... Anh chàng bèn nói nhỏ: thôi cho mày luôn 2 cái! Thế là đâu phải 1 mình chị dâu tui, mà cả những người bạn của chỉ cũng đều có 2 con! Chị tui còn nói: mày có giấy ghi ý kiến khách hàng không để tao ghi bình chọn mày là 'Employee of The Year”. Anh chàng khoái chí cười quá trời!
Và như vậy thì tại sao tui lại không có 2 cái đồng hồ dễ thương đó. Thế là tui chạy lại lượm lại đôi giày mà tui đã lựa lúc nãy, đồng thời chọn nhanh liền cho thằng con tui một đôi (lòng tự an ủi: mua rồi để dành tháng sau làm quà sinh nhật cho nó!). Khi trở lại quầy tính tiền thì anh chàng '2 đồng hồ' đang bận có khách, tui đứng chờ thì một anh chàng khác tới và nói tui qua quầy kế bên anh ta tính cho lẹ. Chị tui níu lại nói: ê, phải chờ thằng này, thằng kia nó không có 2 đồng hồ đâu. Và tụi tui làm bộ như ra vẻ cần phải xem xét đắn đo lại là có nên mua không, cứ cầm chiếc giày lên để săm soi tới lui, rồi lại thảy lên thảy xuống coi nó có chớp đèn không... và mắt thì cứ hướng về phía quầy của chàng '2 đồng hồ'. Khi người khách bên quầy '2 đồng hồ' vừa bước đi thì tui tót đến ngay. Anh chàng quầy kế bên tỏ vẻ hơi khó hiểu?! Còn anh chàng này thì cười cười nói nhỏ nhỏ: mày cũng có 2 con và cần 2 đồng hồ, phải không?!
Ðến gần 5 giờ sáng, tui vào tiệm quần áo Banana Republic. Tui lựa được 1 cái quần jean ưng ý và vì khác hàng cũng đã ngớt nên tui quyết định vào phòng mặc thử. Ðến lúc đó tui mới cảm thấy: ồ, 2 cái chân của tui sao vậy nè, không thể nhấc lên nổi để kéo cái ống quần ôm chặt... Khi ấy tui mới phát hiện là tui mệt quá rồi!
Tui đòi về nhưng những người đi cùng bảo chút xíu nữa!
Lại đi ngang qua tiệm Coach lúc 5h45, người xếp hàng ngoài cửa vẫn còn nhưng đã bớt đông, người bạn chị dâu tui đề nghị nên xếp hàng vào Coach. Tui phải gào lên: No, em chịu hết nổi rồi!
Thế là mọi người phải ra về nhưng có lẽ ‘hậm hực’.
Lên xe, tui ngủ chập chờn. Phía băng sau những 'cao thủ' shopping bàn tán rôm rả về những gì mua được và chưa được, họ tỉnh như sáo (bởi đó là những y tá đã quá quen với việc trực đêm, và đi bộ nhiều).
Xe anh tui chở vợ chồng tui về đến nhà, tui chỉ biết vác cái thân vào thay áo quần và lăn quay ra ngủ, mọi chuyện khác đã có anh xã tui lo.
Tui giật mình tỉnh dậy khi đồng hồ đã quá 10h40 sáng.
Tui chợt nhớ là cần phải gọi điện hỏi xem các con tui hiện giờ ra sao: con gái tui được gửi qua ngủ bên nhà dì nó, con trai tui thì ngủ bên nhà cậu nó để ba mẹ đi shop đêm. Và 11h tui phải có mặt ở sở làm!
Một việc quan trọng nữa: kiểm tra lại cái credit card của tui!

hi hi, tuan sau toi ThanksGiving roi, Co co schedule de chuan bi cho shopping chua? hi hi...
ReplyDeleteEm bua gio cung shopping lai rai roi, hom nao ko go out duoc thi order online, de xem tuan sau co thoi gian shopping ko nua, cuoi nam nen party nhieu qua.