Thursday, November 13, 2008

Entry for November 14, 2008 "hôm nay L làm gì?”

Có người bạn khi nói chuyện với tôi thì trong câu chuyện bao giờ cũng có câu: “hôm nay L làm gì?” hay “hôm nay L đã làm được gì?”

Thoạt đầu tôi không để y lắm, làm gì thì là cũng những công việc quanh đi quẩn lại mỗi ngày: thức dậy, làm ba chuyện linh tinh, đi học, đi làm, về nhà cơm nước chồng con…

Mỗi ngày như mọi ngày, có gì khác đâu!

Nhưng chiều nay, tôi bỗng chợt nghĩ: “hôm nay làm được gì” không có nghĩa là như vậy, mà là phải làm một cái gì đó khác cái hôm qua, và không giống cái ngày mai. (a, đây là cái tôi chợt nghĩ, chứ chưa hẳn là y bạn tôi)

Tôi lại bỗng nhớ đến thầy A. Có lần tôi và thầy ngồi nói chuyện và phát hiện ra tôi và thầy có 1 điểm giống nhau là: làm gì thì làm, mỗi tối đều phải ngồi vào bàn để đọc 1 cái gì đó, xem 1 cái gì đó, viết 1 cái gì đó… Nói chung là làm được thêm 1 cái gì đó thì mới cảm thấy… yên tâm!

Nếu cuộc sống cứ lặp đi lặp lại như khuôn mẫu mỗi ngày thì còn gì gọi là cuộc sống.

Mỗi ngày trôi qua, tôi cảm thấy thú vị hơn khi làm được 1 cái gì đó, biết thêm được 1 cái gì đó, nhận ra 1 cái gì đó

Ví như hôm qua, tôi về đến nhà mệt rã rời bởi phải làm thêm gần 3 tiếng, nhưng cái tôi cảm thấy thích là biết thêm 1 chuyện: đó là các ca sĩ trả lời trực tuyến trên online là như thế nào. Tôi cứ mở câu hỏi ra, ca sĩ đọc câu hỏi và lẩm bẩm trả lời, như đang nói chuyện với khán giả và tôi gõ lại lời cô nàng. Nghe thì tưởng đơn giản, không hẳn vậy! “Chị ơi giúp em trả lời câu này đi”, “Câu này y em muốn nói vậy nè…” (giữa y muốn nói và diễn đạt cho trôi chảy là 2 chuyện khác nhau), “Câu này em trả lời vậy được không chị”… Tôi nhắm mắt lại sắp xếp nhanh cho thành câu cú rồi gõ, xong rồi hỏi cô nàng đọc lại xem chịu không, rồi mới post, tiếp tục câu khác. Có câu anh chàng nào đó cắc cớ hỏi: “Tôi mê tiếng hát của cô quá, chắc tôi chết mất…” (ai tin tin đi, tui thì muốn nổi da gà luôn!). Cô nàng ngẩng ngơ không biết phải trả lời sao, tôi nói liền: Anh chết tui hát ai nghe! – cô nàng phá lên cười: chị nói vui quá! – vậy muốn trả lời như vậy không? – dạ muốn. Thế là tui gõ câu đó vô (không tin mở online lên sẽ thấy câu đó đó! Hehehe, nói chứ cũng y vậy nhưng nói nice hơn 1 chút!)

Hay ngày hôm kia, tôi mê man với 1 bài tôi tình cờ đọc được trên Internet “Letting Your Life Speak”. Tôi đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần (đọc nhiều lần có thể vì tiếng Anh tui dốt) và cảm thấy phát hiện ra biết bao điều. À, thì ra con người ta vẫn thường sống cuộc sống của người khác chứ không phải là cuộc sống của chính mỗi người… Rồi tôi nghĩ hôm nào rảnh rỗi tôi sẽ viết 1 entry về cái gọi là “hãy để cho cuộc sống của bạn lên tiếng”. Đó là cái tôi đã làm được trong ngày hôm đó.

Tôi lại chợt nhớ cái năm cuối cùng mà tôi đi dạy, ở một lớp chuyên, khi tôi hỏi 1 đứa học trò vào đầu năm học: có khi nào em nghĩ lớn lên em sẽ trở thành thầy giáo không? – Dạ không. – Sao vậy? – Em thấy đó là nghề chán nhất trong tất cả các nghề, năm này qua năm khác cứ lặp đi lặp lại bấy nhiêu điều!

Câu trả lời thẳng thừng của em khiến tôi bật cười: “Năm ngoái cô đâu có dạy em!” Nếu người thầy đứng lớp mà không tìm ra cái gì mới cho trang giáo án thì sẽ là như suy nghĩ của đứa học trò đó. Thêm nữa dạy học không chỉ là chuyện dạy các con chữ, đứa học trò này không giống đứa học trò kia…

Hay cái mà ngày hôm nay tôi làm được là viết cái entry này để mọi người đọc và trong số đó sẽ có người tự hỏi: hôm nay mình đã làm được gì? (ít nhất cũng kể ra được là đã đọc blog này! Khàkhà)


Hay tệ nhất cũng làm được cái chuyện ngồi làm dáng để chụp hình như vậy nè!

6 comments:

  1. @ Khi Chua: doc 1 hoi moi biet ong muon noi cai gi!

    ReplyDelete
  2. Entry ý nghĩa.

    ReplyDelete
  3. Comment cho tấm hình : Sau khi được giải quyết " nổi buồn " , các nàng tươi tắn tệ !!! ;-)

    ReplyDelete
  4. hom nay da lam duoc gi chua ?

    ReplyDelete
  5. nó đó chứ ai vào đây nữa !

    ReplyDelete