Thursday, November 20, 2008

Entry for November 20, 2008 Kính chiếu hậu

Sáng nay trước khi đến trường, đọc entry “kính chiếu hậu” của Nguyên – một học trò cũ khá đặc biệt – cảm thấy thú vị vô cùng.

Lúc còn ở Việt Nam, xe máy của tôi bao giờ cũng gắn kính chiếu hậu, nhưng không phải để chiếu về phía sau mà để soi mặt tui! Chiếc xe máy đầu tiên tui có là chiếc Chaly, rồi đến chiếc Dream “lùn” và cuối cùng là chiếc Dream màu xanh nhớt (mà cô Dung nói lúc tôi mới mua ai cũng thầm nghĩ màu gì mà thấy ghê - bởi số đông thích xe màu nho - vậy mà cho đến giờ khi cô ra đường thấy ai chạy xe màu giống vậy thì lại nhớ “NL”!), chiếc nào cũng gắn 2 kính chiếu hậu hẳn hoi, chỉ có điều là nó quay vào trong.

Tôi có thể nhìn thấy mặt mình khi đang lái xe, khi dừng xe để vào một nơi nào đó… tất cả đều nghía 1 cái vào kính chiếu hậu.

Sau đó, có một thời gian nhà nước bắt phải sử dụng kính chiếu hậu đúng với chức năng của nó, tôi cảm thấy khổ sở vô cùng vì khi ấy tôi cứ cảm thấy bối rối khi liếc vào kính: nào xe, nào người, nào hầm bà lằng thứ phía sau chứ không phải là mặt tôi.

Qui định nhà nước ra được ít lâu thì tiếp tục ai muốn làm gì thì làm. Tôi lại nhờ ông xã bẻ cái kính hướng vào trong… để lại thấy dung nhan chính mình.

Sang đây, lúc anh trai tôi tập tôi lái xe cũng là tập phải nhìn kính chiếu hậu, và phải nhìn đúng cái cần nhìn chứ không phải bản mặt tôi nữa!

Kính giữa để nhìn cái gì ngay sau lưng mình. Kính bên trái nhìn anh nào chạy bên trái. Kính bên phải nhìn chị nào chạy bên phải. Muốn chạy nhanh, chạy chậm, quẹo trái, quẹo phải, sang “lane” gì gì đó nhất nhất đều phải nhìn kính chiếu hậu, không thể chỉ giơ tay xin đường như ở Việt Nam (mà có lần giơ tay ra, có tên chạy ngay lên nắm kéo theo qua đường luôn, may là đó là những khi đi xe đạp!)

Ừ, thì như Nguyên nói trong cuộc sống, nếu có được một cái kính chiếu hậu như thế và nhìn được như thế, chắc là tốt lắm. Không cần phải ngoái đầu ra sau để nhìn (rất dễ bị tai nạn từ đằng trước), chỉ cần liếc sơ qua kính là biết có vượt qua được không hay phải nhường xe khác. Không cần phải ngoảnh cổ nhìn đăm đăm về quá khứ, chỉ cần liếc sơ, nghĩ nhanh, và vượt qua..”

Nhưng đó là suy nghĩ của tuổi 20.

Tuổi 20 tôi chỉ muốn nhìn chính mặt mình trên đường chạy.

Ở tuổi 30 tôi không thể như thế.

Tôi vẫn chăm chăm tiến về phía trước, nhưng chốc chốc cứ phải ngó vào kính xem cái gì đang ở phía sau, cái gì bên trái, cái gì bên phải để mà né. Và khi cần rẽ, dứt khoát phải quay đầu chứ không thể chỉ liếc vào kính, bởi kính chiếu hậu có những ‘điểm mù’ mà chỉ có thực sự ngoảnh đầu nhìn lại thì mới biết mình nên làm gì!

1 comment:

  1. Quen chạy xe hơi rồi,về VN nếu chạy xe máy mà không có gương chiếu hậu ,tui cũng không chạy được !

    ReplyDelete