Đọc entry của bạn Thủy Châu nhắc đến các thầy ở khoa văn ĐHSP làm tui nhớ đến những năm làm SV quá!
Tụi tui thuộc niên khóa 1990-1994, năm đầu tiên áp dụng chế độ học tín chỉ-đại cương. Nhưng thật sự chương trình học đó có khác gì so với trước và sau này không thì tui chẳng biết!
Bây giờ mới thành thật mà nói thì tui chỉ thực sự học hành đàng hoàng được có học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất thôi. Sau đó thì trượt dài trên con đường… yêu đương.
Cho nên thật là xấu hổ khi có nhiều thầy cô dạy lớp tui mà tui còn chưa kịp nhớ tên! (vì tui có mặt ở lớp thường xuyên đâu) Không giống như bạn Nhung hay được các thầy nhớ đến, hay bạn Châu có những ấn tượng rất sâu sắc về các thầy…
Nói như vậy chứ cũng có nhiều kỷ niệm về 4 năm hành xác ở đại học lắm!
Tui nhớ người bạn đầu tiên ở ĐH là Kim Liên. Rồi sau đó tham gia hội ‘ở lại trường ăn trưa’ có thêm Hải Yến.
Yến, Giang, Lan, Liên (từ trái qua): 20/11 năm thứ nhất
Lan, Yến, Liên, Giang (từ trái qua): 20/11 năm thứ tư
3 đứa. Cứ mỗi ngày sau những tiết học buổi sáng lại rủ nhau ra những quán cơm bình dân trên đường Nguyễn Văn Cừ-đối diện ĐHTổng Hợp để ăn cơm cùng với những người bình dân khác.
Tui còn nhớ món được tụi tui ăn thường xuyên nhất là dĩa cơm với 1 cái trứng kho hoặc ½ cái trứng cùng 1 cục thịt nhỏ + thêm chén canh toàn quốc, tất cả giá 800 đồng. Ngay tại quán cơm có sẵn thùng trà đá miễn phí. Những hôm sang trọng hơn thì lội bộ chút nữa tới trước trường Lê Hồng Phong uống nước dừa 200 đồng/ly. (Còn nhớ năm đó học bổng được 24,500/tháng, vậy là đủ tiền cơm rồi)
Ăn xong 3 đứa đi trở vào trường, tìm xem cái phòng học nào còn trống, chưa có ai thì chui vào, và nằm trên cái băng ghế dài tán dóc, hoặc ngủ. Có hôm, không chịu ngủ lại nằm hát nghêu ngao. Nhớ bạn Yến hay hát “Khi mới yêu nhau anh hay nắm tay em dặn dò…” (Chả biết ai dặn nó cái gì mà nó nhớ cho tới bây giờ không chịu… ‘chống lầy’).
Tui lại nhớ lúc đó ai đặt cho tui, Châu Giang, Thanh Huyền và Vương Liễu Hằng là ‘tấm nệm Kymdan”, có lẽ vì cả 4 đứa đều ‘tròn tròn’ như nhau (đương nhiên tui vẫn là đứa ‘tròn nhất’, mập mạp bẩm sinh mà!).
Nệm kymđan: Huyền, Hằng, Lan, Giang (từ trái qua)
Nhớ nhất là thời gian học quân sự ở công viên Gia Định (hình như thuộc quận Bình Thạnh?) trước khi nghỉ Tết của năm thứ 2 và năm 4, mỗi đợt 2 tuần.
Vui không thể tưởng.
Thời gian học quân sự (năm 4)
Vì nơi học khá xa (hay do vì nắng noi làm biếng chạy xe đạp về) cho nên phần lớn tụi tui đều ở lại trên công viên, và mang cơm theo ăn trưa. Nói là công viên nhưng đừng hình dung ra là thơ mộng, sạch sẽ,… Nơi đó như 1 vùng đất trống có vài cây to cùng cỏ mọc um tùm, thấy có nhiều khi người ta mang ngựa đến đó để huấn luyện nữa.
Cái khoái nhất là cứ mong đến giờ nghỉ ăn trưa để đem đồ ra ăn chung, xong trải mấy cái áo mưa bon-sô ra nằm ngủ giữa thanh thiên bạch nhật.
Mỗi đợt học quân sự khá đông nhưng trên đó nhà vệ sinh thì lại rất thiếu và dơ. Cho nên khi ‘hữu sự’ lắm thì mới dùng đến còn không thì… chui vô bụi.
Có lần đó mấy đứa con gái đang lò dò đi tìm chỗ ‘hành sự’, sắp sửa ngồi xuống thì nghe tiếng mấy thằng con trai rõ mồm một bên tai. Thì ra tụi nó cũng đang… Tụi con gái bụm miệng rút lui tìm chỗ khác…
Mỗi sáng cả lớp tập họp, điểm danh, và lớp trưởng báo cáo với thầy theo kiểu quân đội. Có một hôm, tên nào tập họp tui quên rồi, đến lúc chuẩn bị báo cáo quân số với thầy, tự dưng nó kêu cả lớp đàng sau quay. Tụi tui cũng theo mệnh lệnh mà làm thôi. Khi quay đằng sau thì xa xa phía trước là 1 lùm cây. Một chốc sau bỗng rộ lên nhiều tiếng cười, và càng lúc càng lớn. Mà bọn con gái đã cùng nhau cười thì cũng ghê lắm.
Khi đó thầy mới phát hiện ra là trong lùm cây đó có một anh chắc đang làm ‘đại sự’, và anh chàng có lẽ đã chọn hướng sau lưng lũ quỉ cho an toàn, ai ngờ đứa tập hợp rắn mắt phát hiện ra nên cho cả lớp quay hết lại phía sau. Làm anh chàng không biết tiến thoát lưỡng nan ra sao! Thầy Điềm (ồ, tự dưng nhớ được tên thầy dạy quân sự) vừa cười vừa chửi “Lũ chúng mày…” và cho cả đám quay ngược trở lại để cứu nguy cho tên kia!
Đến khi học quân sự ở năm 4 thì lại nhớ bạn Hùng. Khi ấy KTX đã chuyển về chỗ Lạc Long Quân, tui thì ở gần đó (khi ấy đã lấy chồng rồi). Bạn Hùng có xe máy, nên tui có giang theo. Mỗi sáng Hùng ghé nhà chở tui đi, rồi ăn sáng luôn, Hùng trả tiền, còn tui thì trả tiền gửi xe thôi, phân công như vậy.
Đến khi 2 tuần học quân sự gần xong, Hùng mét với ông xã tui: Tao nói tao trả tiền ăn sáng, cái Lan chỉ trả tiền gửi xe, nhưng đến lúc tao lấy xe thì nó cứ nhìn đi đâu á!!!!
Oh, man, tui ngớ ra và cảm thấy mắc cười quá vì đúng là tiền gửi xe chỉ trả khi lấy xe ra. Mà chỉ mình bạn Hùng vào lấy xe thôi, tui đứng tuốt ngoài kia chờ thì làm sao mà trả tiền được! Hheheeheheh. Ngẫm lại thấy đúng là hình như bạn Hùng mắc nợ bạn Lan rồi! Đã phải chở đi, còn tốn tiền bao ăn sáng, tiền gửi xe, và thỉnh thoảng còn tốn tiền uống càfê nữa! (Thôi, bạn Hùng ráng chờ mai mốt mình làm Việt Kiều yêu nước trở về dẫn bạn đi ăn bù nghe!)
Mặt bạn Hùng bị ‘xù’ tiền gửi xe
Rồi lại nhớ chuyện đi thư viện quốc gia ở đường Lí Tự Trọng.
Bạn Liên hay Yến gì đó hướng dẫn tui làm thẻ TV quốc gia. Đi TV ở đó cho oai! Phải công nhận là lúc đó TV đó sạch sẽ và đẹp thiệt, nhất là có dãy hành lang gần restroom mát ơi là mát, nên buổi trưa nhiều đứa chui ra đó nằm ngủ!
Muốn vào TV đó phải có thẻ, rồi phải gửi cặp xách gì lại bên ngoài (hình như vậy)…
Có lần tui hẹn hò với người yêu tui lên đó. Chàng thì không có thẻ. Tui bèn chỉ cách là cứ giả bộ nói mình đã vô trong đó rồi, vừa mới ra ngoài đi ăn, tập vở còn ở trỏng… (tui đã dùng chiêu này 1 lần rồi, thấy cũng okê).
Đến ngày hôm đó, thay vì lên TV thì tui đạp xe lên nhà bạn Liên ở tuốt chợ Bà Chiểu luôn (lí do vì sao tui quên rồi). Qua ngày hôm sau gặp lại, tui hỏi có lên TV không, chàng cười cười nói có.
Xong chàng kể tui nghe chàng cũng xăm xăm đi vô TV, bảo vệ chặn lại chưa kịp nói gì thì chàng cũng tuôn luôn 1 bài mà tui đã hướng dẫn… Đợi chàng nói xong, đồng chí bảo vệ từ tốn trả lời: hôm nay thứ tư, TV đóng cửa!
Chàng nói: ủa, vậy hả? rồi dọt!!!!
Khi ấy tui cũng chợt nhớ: tui quên nói TV đóng cửa thứ tư!
…
Mới đó mà đã mười mấy năm rồi.
Không biết khi nào mới họp lớp đông đủ để còn lôi ra bao nhiêu là chuyện để nói.
Một thời để nhớ, một thời để thương…
Một lần họp mặt (2001)
Những gương mặt hành xác đủ 4 năm ở khoa Văn. Bạn Huyền vừa nhắc đây cũng chính là sơ đồ chỗ ngồi của các bạn trong mấy năm ĐH luôn đó. (tui thì chẳng nhớ tui ngồi ở đâu, hình như ở ngoài đường nhiều hơn!)
Nghe bạn Yến la làng quá, mình post thêm 1 tấm hình những gương mặt sau 11 năm tốt nghiệp nè (6/2005).
(Yến, Huyền, Lan, Nhung, Mai, Thủy)