Wednesday, January 9, 2008

Entry for January 09, 2008 Người Việt Cali và Tết Nguyên Đán (II)

Gia đình thứ 2 tôi ghé đến là nhà vợ chồng ông bà Hoàng Công Thụ và Nguyễn Thị Sử. Cả 2 ông bà năm nay đều đã 77 tuổi, hiện đang sống tại Westminster Sennior Apts.

“Chúng tôi ăn cái Tết Nguyên Đán đầu tiên trên đất Mỹ là vào năm 1990, tại Maryland,” ông Thụ vui vẻ kể.

Hoàn toàn khác với chị Hồng, ông Thụ nói: “Cảm giác của chúng tôi à? Đó là cái Tết sung sướng nhất của gia đình tôi, từ sau 1975.”

Bà Sử bùi ngùi nhắc lại: “Ông nhà tôi đi ‘cải tạo’ 13 năm, và dĩ nhiên đó là 13 năm không có Tết. Ông ra tù năm 1988. Đời sống lúc đó vô cùng khó khăn.” Bà Sử tiếp bằng giọng nghẹn ngào: “Tôi vẫn còn nhớ cái Tết đầu tiên sau khi ông ấy ra tù, người hàng xóm cho được 1 lạng thịt… vừa mừng lại vừa tủi.”

Hai ông bà đến Mỹ vào cuối năm 1990 cùng 3 người con nhỏ. Trong thời gian ông Thụ ở tù, bà Sử đã 1 mình ở nhà bươn chải để có thể kiếm tiền nuôi con và lo cho 5 người con lớn đi ‘vượt biên’.

Cũng như phần lớn các gia đình Việt Nam khác lần đầu tiên đến Mỹ, ông bà cũng bị ‘sốc’. Một viễn cảnh về nước Mỹ giàu sang đâu chưa thấy, chỉ thấy rằng để có được đồng tiền, công sức họ đổ ra rất nhiều. Sang Mỹ khi tuổi đã lớn, thời gian đầu, 2 ông bà đi cắt chỉ cho các shop may. Làm việc cực lực cả tháng, 2 vợ chồng nhận được $400. “Cầm $400 tiền lương của cả 2 vợ chồng trên tay mà nước mắt tôi cứ chảy dài, cô ạ! Lúc đó tôi nghĩ, nếu biết trước mà sang Mỹ cực như thế thì tôi đã không đi đâu,” bà Sử nói.

“Nhưng cũng có cái được trước mắt đó là tôi ngủ được, và không còn cảm giác phập phòng sợ hãi, nhất là cảm giác run sợ khi nghe tiếng gõ cửa!” Họ nói cảm giác đó đã đeo đẳng họ suốt cả mười mấy năm trời từ sau ngày 30/4 cho đến khi họ rời khỏi Việt Nam. (qua nhiều câu chuyện kể của nhiều người, tôi đã hiểu nỗi sợ hãi của người dân sau 75 mỗi khi nghe tiếng gõ cửa là gì)

Rồi thì cuộc sống của họ cũng đã đi vào ổn định sau 2 năm định cư trên đất Mỹ. 8 người con của họ giờ đều đã thành tài. Ông Thụ cười cười và cố giấu vẻ mãn nguyện, nói: “Thôi, đừng viết điều này người ta nói mình khoe. Hơn nữa ở đây rất nhiều người có con cái thành đạt.”

Ông bà không nói, nhưng tôi biết cả 8 người con của họ đều là những bác sĩ, kỹ sư với học vị PhD, chưa kể một số dâu rể.

Tôi hỏi ông bà về cách làm thế nào để giữ được tình thân ái, cái tôn ti trật tự trong một gia đình người Huế. Ông Thụ trả lời: “Phận làm cha mẹ phải biết quan tâm và hy sinh cho con. Phải hiểu Mỹ là một xứ tự do, nhưng tự do trong bổn phận làm tròn trách nhiệm của những người mẹ, người cha. Cha mẹ phải làm gương cho con, cố gắng hiểu con, hòa hợp với con. Và không bao giờ để mình trở thành gánh nặng cho con.”

Trong những năm con học đại học, con cái học đâu, ông bà dọn nhà đến đó để có thể lo cơm nước cho con. Con xong đại học 4 năm, chuẩn tiếp lên học chuyên ngành, ông bà lại chuyển theo… Khi cậu úc học xong bác sĩ ở Cali, ông bà lại về Maryland chăm sóc con gái sanh cháu… Cứ vậy, khi nào con cần, ông bà lại có mặt. Đến năm 2005, khi con cái đã ổn định vững vàng ông bà quay trở về Cali, sống riêng bởi không muốn ‘làm phiền các con’.

Trả lời câu hỏi của tôi về việc tổ chức Tết Nguyên Đán ở Mỹ, ông bà nói: “Năm nào cũng tổ chức, cũng có mâm cơm cúng ông bà tổ tiên với bánh chưng, bánh tét, thịt đông. Các con cháu ở xa không về được thì gọi điện chúc Tết. Con cháu ở gần thì cùng đi chùa, mừng tuổi, lì xì. Dẫu sao đó là truyền thống tổ tiên, không thể bỏ qua được. Hơn nữa đây cũng là dịp để các cháu nội ngoại sanh ở Mỹ có dịp hiểu thêm về cội nguồn”

“Có bao giờ 2 bác có định sẽ một lần trở về ăn Tết ngay tại quê nhà không?”

“Không, con ạ! Dẫu biết sống không có quê hương là một nỗi tủi nhục, nhưng bác vẫn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quay về. Nỗi ám ảnh của ngày xưa vẫn còn nhiều quá!”, ông Thụ trầm ngâm.

“Trước thềm năm mới, bác chỉ mong sao mình có sức khỏe để sống lâu hơn để nhìn thấy sự trưởng thành của các cháu, và 2 cô con gái còn lại yên bề gia thất,” ông Thụ vui vẻ nói.

Bà Sử thêm vào: “Tôi thì muốn có thêm nhiều cháu nội cháu ngoại, cô ạ! Hiện giờ tôi chỉ mới có 8 đứa thôi!”

Nhìn vào gương mặt và nụ cười của 2 ông bà, tôi biết họ đang rất thanh thản và bình an trong tâm hồn, sẵn sàng chờ đón Mùa Xuân thứ 77 trong cuộc đời họ.


1 comment:

  1. Nhug ng cuu chien binh khi xua khi da qua My roi thi ho thuong ko muon tro ve VN nua.Co le ho so va am anh nhieu thu.Ong noi em cung vay do co,tu khi sang My den gio theo em biet thi chua ve VN lan nao,chi co ba noi ve thoi.Nam nay ong noi dinh ve thi nghe tin cac co chu cua em vo~ nợ nen ong quyet dinh huy ve may bay,ko ve nua!Nhug em ko hieu ho am anh dieu j ma ko ve lai VN vay co?

    ReplyDelete